Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


"Nói với ta, vì sao ngươi hết lần này đến lần khác muốn hủy hôn?"Vũ Văn Xung hỏi.
Lăng Sở nói :"Không vì sao cả.

Chỉ là chúng ta không hợp thôi."
Vũ Văn Xung lắc đầu :"Không.

Rõ ràng chúng ta rất hợp."
Lăng Sở gần như bật cười trong sự bực tức vì những lời y nói.

Sau đó ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng :"Ngài nghiêm túc à? Trả lời thật đi."
"Đương nhiên.

Ta việc gì phải nói dối." Vũ Văn Xung nghiêm túc nhìn hắn.
...
Lăng Sở duỗi người đóng cửa lại, nói :"Ta ngủ đây.

Ngài mau về đi."
Vũ Văn Xung dùng hai tay giữ cửa lại rồi hỏi :"Không ai nói với ngươi chuyện này ngươi không thể một mình quyết định sao?"
"Ngài có chắc những gì ngài nói với ta là thật không?" Lăng Sở tức giận hỏi.
"Vậy nên đó là chuyện mà ngươi luôn suy nghĩ à? Ngươi nghĩ ta đang nói dối?" Vũ Văn Xung có chút tức giận.

"Ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?"
"KHÔNG.

Ta chỉ là vô tình hỏi thôi." Lăng Sở bây giờ đang rất bối rối.

Hắn lẽ ra ngay từ đầu không nên hỏi y.

Nhưng hắn cũng không thể chặn lại được, Vũ Văn Xung vẫn luôn ép buộc hắn phải nói ra.

Hắn cũng không biết được liệu rằng y có thật sự muốn thành hôn với hắn hay không.
Kiếp trước y đã đối xử với hắn như vậy.

Hiện tại Vũ Văn Xung đã thay đổi thái độ chỉ vì họ gặp nhau sớm hơn và cũng không có ai phỉ báng hắn.

Y thậm chí còn tuyên bố rằng hai người rất hợp.

Làm sao hắn có thể tin con người này được.
"Lăng Sở, ngươi không thành thật chút nào." Vũ Văn Xung cúi đầu nhìn Lăng Sở.

Y đứng gần cửa và chặn cảnh bên ngoài cho nên không có ánh sáng lọt vào trong phòng Lăng Sở, làm hắn không nhìn thấy biểu cảm của Vũ Văn Xung bây giờ.

Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đôi mắt của y rất dữ dội, rất thâm sâu khó lường.
Cảm nhận được uy áp cùng nguy hiểm của Vũ Văn Xung, Lăng Sở không khỏi lùi về phía sau.
Sau một khắc, Lăng Sở cảm thấy dường như eo của mình bị cánh tay rắn chắc của y ôm lấy, sau đó bị kéo vào vòng tay của y.
Cảm nhận được hơi ấm trên môi, Lăng Sở sững người, cảm thấy vô cùng tức giận.
Hắn cố gắng đẩy y ra, y quả thật rời khỏi môi hắn.

Y cúi đầu nhìn Lăng Sở, nói :"Lăng thiếu gia khó đối phó thật đấy.

Ta không biết ngươi đang lo lắng cái gì.

Nhưng nếu ngươi không tin, vậy thì cứ chờ xem, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy."
"Được rồi, ngủ đi.

Ngày mai ta lại tới tìm."
Vũ Văn Xung sau đó nới lỏng cánh tay rồi xoay người rời đi.
Lăng Sở đứng đó, lặng lẽ nhìn y đi xa.

Hắn đưa tay chạm lên môi mình rồi lau thật mạnh.

Cuối cùng hắn dừng lại, đứng im một chỗ.
Chẳng lẽ hắn cứ để Vũ Văn Xung được nước lấn tới?
Vũ Văn Xung lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?
"Nguyên soái, ngài về rồi." Duệ Minh cùng những người khác đang xì xào to nhỏ trong sân.

Vừa nhìn thấy Vũ Văn Xung trở lại, cả đám liền chạy toán loạn, nở nụ cười lấy lòng.
Vũ Văn Xung lạnh lùng nói :"Các ngươi nóng lòng thế cơ à."
Bọn họ dám nghe lén cuộc trò chuyện của hắn với Lăng Sở.
Vũ Văn Xung khịt mũi lạnh lùng :"Cút."
Duệ Minh cùng những người khác nhanh chóng bỏ chạy.

Trong nháy mắt trừ Vũ Văn Xung ra đã không còn bóng người nào trong sân.
Đó là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nguyên soái thất bại.

Họ không thể làm phiền nguyên soái vào lúc này! Nhưng mà bọn họ có thể chắc chắn, Lăng thiếu gia với nguyên soái của bọn họ rất xứng đôi!
"Đội trưởng, hay là chúng ta giúp nguyên soái đi?" Một người lên tiếng hỏi.
Duệ Minh quay sang nhìn hắn, nói :"Ngươi bị ngu à? Chúng ta thì có thể làm được gì chứ? Nguyên soái nói ngài ấy tự làm được."
"Nhưng..."
"Câm miệng.

Nguyên soái sẽ lột da chúng ta nếu biết chúng ta bí mật hành động sau lưng ngài ấy!"
"Đội trưởng, chúng ta sẽ không làm gì Lăng thiếu gia cả.

Chắc phải Nguyên soái đang không hiểu vì sao Lăng thiếu gia lại không tin ngài ấy ư? Chúng ta có thể điều tra nguyên nhân."
"Điều tra?" Duệ Minh nghĩ tới bức thư mà nguyên soái kêu hắn gửi đến kinh thành.

Hắn cau mày nói :"Không vội.

Chúng ta đợi thêm một thời gian nữa."
Tại kinh thành.
"Phó tướng, có một lá thư gửi đến từ Đàm Dương."
Diêu Nhất cầm lấy bức thư rồi mở ra xem, nooii dung bên trong làm hắn có phần ngạc nhiên.
"Mọi người lại đây, nguyên soái có lệnh."
...
"Thiếu gia, mọi người lwr đây hết rồi." Vương Đại Sơn tập hợp tất cả hộ vệ đến trước bình minh.
Lăng Sở gật đầu :"Mấy ngày sau, ta sẽ dạy các ngươi một bộ trận hình, dùng để bẫy kẻ địch.

Sử dụng trận pháp này, các ngươi có thể hạ gục kẻ địch dễ hơn các ngươi tưởng."
Trận hình? Đến Vương Đại Sơn bà Lưu Nghĩa còn kinh ngạc như vậy, huống hồ là những người khác.
"Thiếu gia, là trận hình gì vậy?" Vương Đại Sơn hỏi sau khi trao đổi ánh mắt với Lưu Nghĩa.
"Ngươi có thể gọi là trận bẫy tiêu diệt nhỏ.

Trận hình này cần sự phối hợp ăn ý giữa mười hai người các ngươi.

Sau khi mười hai hộ về từ dược điền trở về, bọn họ cũng nên luyện công.

Đợi đến khi các ngươi nắm chắc được chúng, chúng sẽ trở thành trận hình tiêu diệt lớn." Lăng Sở nói.
Bẫy lớn? Trận hình dùng để giết người? Vương Đại Sơn, Lưu Nghĩa và những người khác nghe xong những lời hắn nói lại càng kinh ngạc hơn.
"Các ngươi còn gì muốn hỏi nữa hay không?" Lăng Sở hỏi.
"Thiếu gia, chúng ta nghe theo lệnh của ngài." Tất cả hộ vệ đồng thanh nói.
"Được.

Ta phải nói với các ngươi trước.

Trận hình này cần có sự phối hợp ăn ý cao cho nên không phải ngày một ngày hai là thành, làm khó mọi người rồi." Lăng Sở nói.
"Thiếu gia, đừng lo, chúng ta không ngại khổ." Vương Đại Sơn nói.
"Đúng.

Chúng ta đều rất chăm chỉ luyện công.

Nếu có thật sự có thể hạ được những kẻ mạnh hơn chúng ta, chúng ta chấp nhận thử." Lưu Nghĩa nói.
"Đúng!" Mọi người đồng thanh nói.
Sau khi lựa chọn xong hộ vệ cũng như xử lý một số vấn đề của mình, Lăng Sở giờ đây đều được mọi người vô cùng kính trọng.
"Tốt.

Nhưng nói không như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Đợi đến khi các người luyện tập tự khắc ta sẽ biết các người có quyết tâm hay là không.

Bây giờ ta cần biết các ngươi giỏi cái gì.

Không được phép giấu.

Ta muốn thấy toàn bộ khả năng của các ngươi." Lăng Sở nói.
Tuy rằng Lăng Sở mỗi buổi sáng đều đến nơi này luyện công, cơ hồ bọn họ thiên về cái gì hơn hắn đều biết, nhưng hắn vẫn muốn cẩn thận quan sát.
Vương Đại Sơn nhanh chóng sắp xếp từng người một biểu diễn khả năng võ nghệ của mình cho Lăng Sở thấy.
Có người giỏi đánh cận chiến, có người lại giỏi dùng dao, có người lại thích dùng kiếm, có người dùng roi, có người dùng giáo.

Đương nhiên, 'giỏi' không có nghĩa là có thể so sáng với binh lính của Vũ Văn Xung.
Sau khi nhìn thấy tài năng của từng người một, Lăng Sở bắt đầu ghi nhớ lại ưu điểm của từng người.

Hắn nói :"Ta còn cần biết các ngươi có thể phối hợp tốt với nhau hay không.

Vương thị vệ, ngươi am hiểu chuyện này hơn ta.

Làm phiền ngươi."
Vương Đại Sơn gật đầu.
Phương pháp mà Vương Đại Sơn nghĩ ra quả thực thú vị, nhưng Lăng Sở không nghĩ bọn họ hợp tác với nhau lại tệ đến vậy.
Lăng Sở cau mày thật sâu.
Mười hai thị vệ thấy vậy liền trở nên lo lắng.
"Vốn dĩ ta cũng đã đoán trước các ngươi khi hợp tác với nhau sẽ như thế nào, chỉ không ngờ lại tệ như vậy.

Ta thấy trước khi bắt tay vào luyện tập trận pháp, các ngươi nên luyện tâm ý với nhau đi." Lăng Sở nói.
Tất cả hộ vệ đều không dám gây ồn ào.
Vương Đại Sơn nói :"Thiếu gia, ta tim rằng nếu cho bọn họ thời gian, bọn họ nhất định sẽ tiến bộ."
"Xin thiếu gia cho chúng ta thời gian!" Tất cả thị vệ đồng thanh nói.
Lăng Sở đồng ý :"Được, ta cho các ngươi thời gian, nhưng kết quả phải như ta mong đợi."
"Vừa nãy khi xem các ngươi phối hợp, ta phát hiện có một vài người vẫn còn khá cứng nhắc.

Bình thường các người đối xử với nhau thế nào vậy?"
Lăng Sở nhìn chằm chằm vào đám thị vệ, ánh mắt hung dữ.
Những người bị Lăng Sở nhìn đều không dám nhìn Lăng Sở.
"Xảy ra xích mích với nhau là chuyện bình thường.

Ta sẽ không trách các ngươi.

Nhưng chúng ta phải giải quyết chuyện này.

Bây giờ ngươi có thể cho ta biết.

Ta hy vọng có thể giải quyết mâu thuẫn giữa các ngươi." Lăng Sở nói.
Tất cả thị vệ đều nhìn nhau xấu hổ, ấp úng không nói nên lời.
"Rất khó nói?", Lăng Sở nói, "Vậy được.

Những người khác có thể rời đi, các ngươi ở lại."
"Vâng." Lưu Nghĩa cùng những người khác nhanh chóng rời đi.
"Bây giờ có thể nói được chưa?" Lăng Sở hỏi.
"Chúng ta...chúng ta..." Một trong số ba người đưa tay lên gãi đầu, cười ngượng nghịu :"Liên quan đến một cô nương."
"Cô nương?" Lăng Sở không hiểu, "Ba người các ngươi cùng thích một cô nương?"
"Không không không.

Mà cũng không hẳn là vậy.

Thật ra chúng ta đã từng đến thannh lâu..." Người đàn ông khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ không nói nên lời.
Thanh lâu? Ánh mắt Lăng Sở lập tức trở nên hung ác :"Các ngươi xung đột với nhau vì một kỹ nữ?"
"Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi mà các ngươi vẫn còn giữ trong lòng sao?" Vương Đại Sơn lên tiếng.
"Vương thị vệ, ngươi biết chuyện này?" Lăng Sở hỏi.
"Ha, thiếu gia, xin lỗi đã không nói cho người biết sớm.

Thực ra ba người này từng đến thanh lâu cùng một ngày.

Sau đó ba người họ đều phải lòng một cô nương, nhưng cô nương đó không chọn ai trong số họ.

Cuối cùng bọn họ xảy ra xung đột." Vương Đại Sơn nói.
"Các ngươi, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra." Lăng Sở nhìn ba người đàn ông, nói.
Ba người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng người bên phải đứng ra nói chuyện :"Ban đầu cô nương ấy muốn ở bên Quân Bình.

Nhưng Châu Tương không bằng lòng, hắn nói là hắn nhìn thấy cô nhơng này trước, cô nương này phải là của hắn.

Nhưng Quân Bình không đồng ý, hắn nói cô nương ấy chọn hắn, Châu Tương không thể đem cô nương ấy đi.

Sau đó Quân Bình nói hắn quá kích kỷ.

Ta vốn muốn ngăn họ lại, nhưng họ không nghe, ngược lại còn đánh ta.

Cuối cúng ba người chúng ta xảy ra khúc mắc.

Cô nương ấy cũng đi theo người khác." Cả Quân Bình lẫn Châu Tương đều cúi đầu xấu hổ.
"Châu Khương, ngươi không thích cô nương ấy à?" Vương Đại Sơn hỏi.
"Cô nương ấy không đẹp lắm..." Châu Khương đáp.
Lăng Sở không nói nên lời.
"Châu Khương là muốn giúp các ngươi.

Nhưng hai người các ngươi lại đánh hắn.

Là bằng hữu định mệnh đã định, nếu đã có cơ hội gặp lại, các ngươi nên xin lỗi hắn đi." Lăng Sở nói.
Quân Bình gãi đầu, nhìn Châu Khương nói xin lỗi:"Châu Khương, thật ra ta muốn xin lỗi ngươi lâu rồi, nhưng là có chút xấu hổ."
Châu Tương cũng nói :"Châu Khương, xin lỗi."
Châu Khương khịt mũi :"Trừ phi ta đấm các ngươi mỗi người một cái, ta sẽ tha lỗi cho các ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui