Lăng Sở vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sau khi xem kỹ hơn, hắn phát hiện ra y còn vẽ hẳn sơ đồ của ba đội hình.
"Ta đã chọn ra ba tấm này, tương đối phù hợp để bắt đầu.
Ta cũng đưa ra lời khuyên cho một số vị trí, ngươi có thể tham khảo.
Ngươi có thể thử xem sao."
Lăng Sở liếc nhìn nhanh chóng, trên đó không chỉ có vị trí của mười hai hộ vệ mà còn có chú thích rất chi tiết.
"Ngài..."
"Muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."
Lăng Sở suýt chút nữa không nói nên lời.
Cứ tưởng Vũ Văn Xung chỉ nhìn qua một nửa bản vẽ của hắn mà đã tự vẽ ra được bản hoàn chỉnh đã đủ bất ngờ lắm rồi, đằng này còn vẽ ra cho hắn hẳn ba cái.
Ba tấm sơ đồ này đều là Vũ Văn Xung suy luận ra, nhưng Vũ Văn Xung nói cái này là y chọn cho hắn, tức là vẫn còn những tấm khác.
Bây giờ Vũ Văn Xung đã hoàn toàn quen thuộc với an ninh trong Lăng gia, thậm chí biết rõ các vị trí của hộ vệ rồi chú thích nữa.
Người đàn ông này thực sự chỉ là một người bình thường thôi sao?
Hắn bàng hoàng, thậm chí còn có cảm giác như những gì hắn biết về Vũ Văn Xung chi đến nay chỉ là một phần của tảng băng chìm.
"Ta...sao ngài lại biết rõ vị trí phòng hộ của nhà ta như vậy?"
"Chỉ cần đứng trên mái viện Trúc Xanh là ta có thể nhìn thấy hết mà."
Biểu tình trên mặt Lăng Sở nhất thời có chút mất tự nhiên.
Cho nên, chỉ cần Vũ Văn Xung muốn, y lúc nào cũng có thể biết tình hình trong sân tập luyện?
Hắn trước mặt Vũ Văn Xung còn có chút riêng tư nào nữa sao?
"Ta nghe nói ngươi đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các loại thảo mộc cần thiết.
Tối nay bắt đầu tắm thuốc, khai thông kinh mạch.
Ngày mai ngươi chắc chắn sẽ cản thấy thay đổi rõ rệt."
Lăng Sở hơi cứng nhắc gật đầu, nói: "Được."
Những gợi ý mà Vũ Văn Xung đưa ra sâu sắc hơn kế hoạch mà Lăng Sở nghĩ.
Hắn đọc chúng càng lâu, càng cảm thấy rõ ràng khoảng cách giữa hắn và Vũ Văn Xung.
"Vài ngày nữa ta sẽ để bọn họ thử."
Đánh giá về mức độ chi tiết, hẳn Vũ Văn Xung đã dành rất nhiều thời gian cho thứ này.
Mặc dù biết về trận pháp, Vũ Văn Xung có thể chọn giữ bí mật với hắn, nhưng y lại chọn nói với hắn, thậm chí còn đề nghị giúp đỡ.
Hắn lại nợ y thêm một ân huệ nữa.
Đêm hôm đó, hắn đã sẵn sàng để khai thông kinh mạch của mình.
Trước ngày hôm nay, Lăng Sở đã đặc biệt cho căn phòng vốn ấm cùng của mình chuyển thành phòng tắm.
Vì tắm thuốc yêu cầu nhiệt độ nước phải ổn định nên hắn đã sai người làm một bể tắm trong phòng, bên dưới có một buồng bếp thông ra ngoài để người hầu đun nóng bể tắm nhằm đảm bảo nhiệt độ nước ở mức cố định.
Các loại thảo mộc được bỏ vào bồn tắm theo tỉ lệ mà Vũ Văn Xung đưa ra.
Khi bước vào phòng tắm, chào đón hắn là một mùi dược liệu nồng nặc cũng như làn nước ấm.
"Ta nên tắm trước hay là..."
"Trong lúc ngươi ngâm mình trong nước, ta sẽ giúp ngươi đả thông kinh mạch."
Vũ Văn Xung theo hắn vào trong phòng rồi bắt đầu cởi y phục.
Lăng Sở đứng ngây ngốc ra đó khá lâu.
"Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lên.
Không được lãng phí thuốc." Vũ Văn Xung thúc giục.
Hắn dưỡng như không có bất kỳ suy nghĩ đúng đắn nào cả.
Lăng Sở không khỏi cảm thấy mình quá rụt rè, vì vậy cũng bắt đầu cởi áo ngoài.
Vũ Văn Xung quay sang một bên, liếc nhìn y.
Nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng kỳ thực ánh mắt của hắn sớm đã quét qua toàn thân Lăng Sở, dùng trí nhớ siêu phàm, rất nhanh ghi nhớ từng đặc điểm.
"Cởi thêm y phục đi.
Thuận tiện để nội khí của ta chạy qua các kinh mạch của ngươi, ngươi cũng sẽ hấp thụ hoạt chất của thuốc tốt hơn, mà tốt nhất là cởi hết đi."
Cởi hết? Ngón tay trên quần áo của Lăng Sở đông cứng lại.
"Ta nghĩ ta sẽ mặc quần vào."
Trong đáy mắt của Vũ Văn Xung ẩn chứa một tia uất hận, nhưng hắn vẫn cảm thấy để Lăng Sở sở cởi hết quần áo mới là tốt nhất.
Lăng Sở nghiến răng, cố gắng làm cho mình trông thật tự nhiên.
Khi chỉ còn lại đúng một chiếc quần, hắn nhanh chóng bước vào bể tắm, khoanh chân ngồi xuống.
Hơi nước cuồn cuồn che khuất tầm nhìn, cơn xấu hổ giảm đi phần nào.
Nhưng đối với Vũ Văn Xung, hơi nước không phải là trở ngại.
Hắn có thể nhìn rõ thân hình gầy gò nhưng vạm vỡ của Lăng Sở.
Có lẽ bởi vì gần đây vất vả luyện tập, Lăng sở mười bảy tuổi trông không hề gầy chút nào, vai rộng hôn hẹp, da trắng mịn màng, cánh tay hay bất kỳ bộ phận nào khác đều không có vết nhăn nhũn.
Y làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng điều y không biết chính là nét ửng hồng trên mặt đã phản bội y.
Ngay cả ánh mắt của Vũ Văn Xung cũng thay đổi.
Hắn cũng tự cởi y phục rồi bước vào bể tắm, chỉ mặc một chiếc quần.
Tập trung vào việc làm cho mình thoải mái và trông tự nhiên hơn, Lăng Sở đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy cơ thể của Vũ Văn Xung, điều này làm hắn có chút nuối tiếc.
Sau khi ngồi xuống bể tắm, Lăng Sở đã ở ngay trước mặt hắn.
Vũ Văn Xung biết hắn đã ngày càng yêu mến Lăng Sở.
Cảnh tượng này đối với hắn mà nói chính là kích thích mãnh liệt.
Dù hắn có năng lực kiểm soát bản thân chặt chẽ, nhưng vẫn phải thầm cảnh cáo bản thân để giữ bình tĩnh.
Khi Lăng Sở ngồi trong bể tắm, dược tính trong làn hơi nước nóng đến ngực bắt đầu thấm vào cơ thể từ mọi phía, khiến hắn cản thấy dễ chịu không giải thích được.
Một bàn tay áp vào lưng hắn, trái tim hắn bỗng nhiên chao đảo.
"Bình tĩnh, phải tập trung.
Lát nữa có thể ngươi sẽ cảm thấy hơi khó chịu một chút."
Nói xong, Vũ Văn Xung bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Hắn xác nhận Lăng Sở đã chuẩn bị xong, sau đó điều động nội lực, chậm rãi truyền vào trong cơ thể Lăng Sở.
Nội khí của hắn bắt đầu lưu thông trong kinh mạch của Lăng Sở từng chút một.
Lăng Sở bắt đầu cảm thấy tê dại, ngứa ngáy, đau đớn khắp người.
Khi luồng hơi ấm bí ẩn đó đi qua một số nơi kinh mạch, đau đơn đến mức hắn cảm thấy giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm trái tim.
Khuôn mặt Lăng Sở đỏ bừng, hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Những vị trí đó có lẽ là những huyệt bị chặn lại kà Vũ Văn Xung nói.
Vũ Văn Xung đang sử dụng nội lực của mình để từ từ mở rộng chúng, đây chắc chắn không phải là quá trình dễ dàng gì.
Lăng Sở đổ mồ hôi hột.
Khi dòng hơi ấm luân chuyển trong người, thuốc chứ trong nước bắt đầu ngấm vào trong cơ thể khiến cảm giác tê ngứa, đau nhức càng dữ dội.
Gân xanh nổi rõ trên trán.
Vũ Văn Xung cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Hắn biết Lăng Sở đang đau khổ, nhưng hắn không thể dừng lại dù chỉ một giây.
Hơi nước trong phòng ngày càng dày đặc.
Khi nó đặc đến một mức độ nhất định, hơi nước đột nhiên hoà tan với tốc độ nhẹ nhàng.
Thuốc mang theo hơi nước được Lăng Sở hấp thụ từ từ xâm nhập vào cơ thể hắn.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Lăng Sở hàm răng nghiến chặt tràn ngập vị máu tươi.
Chiến đấu trống lại cơn đau nhức đã tiêu hao của hắn rất nhiều sức mạnh tinh thần, đến nỗi ý thức của hắn sắp bắt đầu không chịu được nữa.
Điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được chính là sự pha trộn giữa tê, ngứa và đau.
Nước dần trở nên trong hơn.
Khi nó gần như trở nên sạch sẽ, Vũ Văn Xung cuối cùng cũng dừng lại.
Thần kinh đang căng thẳng của Lăng Sở đột nhiên thả lỏng, hắn ngất xỉu rồi ngã về phía sau.
Vũ Văn Xung vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
Không để ý hai người gần như trần như nhộng, hắn ôm Lăng Sở đã bất tỉnh vào lòng, đứng dậy từ trong bể tắm, lấy một mảnh vải bông dày mềm bọc y lại, bế y ra ngoài.
Hạ Phong đợi bên ngoài thấy Vũ Văn Xung bán khoả thân ôm Lăng Sở trong tay đi ra, hắn lập tức lo lắng chạy tới, hỏi :"Thiếu gia bị làm sao vậy?"
Vũ Văn Xung liếc nhìn nói :"Thuốc quá mạnh, hắn không chịu được nên ngất đi.
Lấy cho hắn ít y phục sạch sẽ."
Hạ Phong không muốn rời đi, vì hắn không đủ biết rõ về Vũ Văn Xung để có thể tin tưởng.
"Nhanh lên." Vũ Văn Xung dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Hạ Phong cảm thấy rùng mình từ đầu đến chân.
Cuối cùng vẫn là nghe lời đi lấy y phục cho Lăng Sở.
Vũ Văn Xung bế Lăng Sở vào phòng trong, đặt y xuống giường, sau đó giúp y khau khô người.
Khi Hạ Phong trở lại, hắn nhanh chóng đắp chăn cho Lăng Sở, ủ rũ nói :"Để y phục xuống rồi ra ngoài."
"Đại nhân, xin hãy để ta chăm sóc cho thiếu gia."
"Ra ngoài!"
Hạ Phong lần nữa cảm nhận được một lượng áp lực cực lớn, thậm chí còn dữ dỗi hơn lần trước khiến hắn suýt nữa không đứng vững.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, lùi lại nhưng không đi ra ngoài, mà đứng ở hành lang giữa phòng trong và phòng ngoài, yên lặng nhìn vào chiếc giường phía sau tấm rèm từ xa.
Đương nhiên Vũ Văn Xung cũng nhận ra Hạ Phong không hề ra khỏi phòng.
Nhưng giữa hai người cách nhau một khoảng, lại có tấm rèm che, không nhìn rõ bên trong nên hắn cũng không để ý.
Hắn cởi chiếc quần ướt sũng nước của Lăng Sở ra, nhất thời ngây người, không rời mắt được.
Một lúc sau, hắn lấy một tấm vải bông, lau khô cho Lăng Sở, nhanh chóng mặc quần áo sạch sẽ cho y rồi lại nhét y vào trong chăn.
Hắn gỡ kẹp tóc của y ra đưa tay sờ trán cũng như kiểm tra kinh mạch.
Sau khi kiểm tra mọi thứ đều bình thường, hắn nhét tay Lăng Sở vào trở vào trong chăn rồi đứng dậy rời đi.
Khi đi qua Hạ Phong, hắn còn không quên nhắc nhở :"Tối nay nhớ chú ý chăm sóc hắn.
Nếu có chuyện gì lập tức báo ngay cho ta biết."
"Vâng." Hạ Phong hơi cúi đầu.
Vũ Văn Xung lấy quần áo từ trong phòng tắm rồi rời đi.
Hạ Phong vội vàng đến bên giường, kiểm tra Lăng Sở.
Mãi đến khi xác nhận y không có việc gì mới dám thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi trên trán.
Vừa rồi, khí tức của người đàn ông đó quá khủng khiếp khiến hắn không tài nào chịu được.
Nếu để thiếu gia biết hăn vô dụng như vậy, chắc chắn sẽ rất tức giận.
May mắn là hắn còn cố gắng bám trụ đến bây giờ.
Hiểu rõ bản thân không thể để tình hình trở nên xấu đi, Hạ Phong chọn nằm ở giường bên ngoài để canh chừng Lăng Sở.
Sau khi trở lại Trúc Xanh viện, Vũ Văn Xung tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi ngồi xuống bàn, cầm văn kiện lên đọc, nhưng một nửa tâm trí vẫn ở gian phòng bên kia.
Trời ban đêm khá lạnh.
Duệ Minh khoác một tấm áo choàng dày lên người Vũ Văn Xung rồi nói :"Nguyên soái, hay là người đi nghỉ ngơi một chút đi.
Ta sẽ cang chừng ở đây, có chuyện gì sẽ lập tức thông báo cho ngài."
Hạ Phong vừa tỉnh dậy đã nghe thấy giọng nói của Lăng Sở.
Hắn còn chưa kịp vào kiểm tra thì đã có một bóng người lướt qua, bước vào trong căn phòng trước mặt hắn.
Hạ Phong kinh ngạc mở to mắt.
Lăng Sở nhíu mày như bị đau, tay chân còn thoáng giật giật.
Vũ Văn Xung ôm hắn vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa bóp, dường như rất có hiệu quả.
Dần dần, Lăng Sở thân thể thả lỏng, lông mày nhíu lại.
Dựa vào ngực Vũ Văn Xung, tiếp tục ngủ say.
Chương 53
Có lẽ con người trước mặt kia quá hợp tiêu chuẩn của Vũ Văn Xung cho nên khuôn mặt lạnh băng thường ngày giờ đây lại có phần dịu dàng nhìn Lăng Sở.
"Ta sẽ nói với ngươi sau.
Chỗ này không thích hợp." Vũ Văn Xung nói.
'Tuyệt! Ta cũng không muốn biết tên ngươi đâu, ngươi tốt nhất đừng có nói!' Lăng Sở nghĩ.
Toàn bộ người dân đã được giải cứu.
Còn đám lính tuần tra thì quỳ im re, không dám di chuyển.
Thời điểm khó khăn nhất đã trôi qua, hiện tại Vũ Văn Xung lại quay qua nhìn đám người của thương nhân họ Giang, dường như những người này đều không liên quan.
Ông chủ Giang là một người thông minh nên đương nhiên vừa nhìn đã biết Vũ Văn Xung có ý gì.
Tuy rằng không biết nam nhân trước mặt này là ai, nhưng hắn biết người này chắc chắn thân phận cao quý.
Ông chủ Giang cung kính hành lễ, đối với Lăng Sở nói :"Lăng thiếu gia, ta còn có việc phải giải quyết, cáo từ."
Nghe những lời ông chủ Giang nói, Lăng Sở nhanh chóng lấy lại tinh thần, không mắng mỏ Vũ Văn Xung trong lòng nữa.
Hắn lập tức nói :"Ông chủ Giang, cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng ta.
Chừng nào ông đến Đàm Dương ta lại đến cảm tạ sau."
"Ấy, Lăng thiếu đừng nói vậy.
Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy rồi, giúp đỡ là đương nhiên." Ông chủ Giang nói rồi từ biệt.
Mặc dù Lăng Sở không muốn ở lại đây thêm nhưng hắn biết người đàn ông kia khi nãy mới giúp hắn giải vây.
Cho nên muốn rời đi ngay cũng khó.
Hắn đột nhiên nhớ ra, người đàn ông này hình như không muốn tiết lộ danh tính...
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn hộ vệ của mình, nói :"Các ngươi đi hộ tống người dân về làng."
Hộ vệ đầu tiên là nhìn những người nông dân trồng thảo mộc, sau lại nhìn đến Lăng Sở cùng Vỹ Văn Xung :"Thiếu gia, vẫn nên để một vài người bên cạnh bảo vệ ngài."
"Không, các ngươi đều về làng hết đi.
Ta sẽ đuổi theo sau." Lăng Sở hít một hơi thật sâu rồi mới nói.
Đám hộ vệ cũng không thể làm gì hơn nên chỉ đành rời đi.
Sự hiện diện của họ đối với những người mặc giáp đen kia hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Vũ Văn Xung kinh ngạc.
Hắn không ngờ Lăng Sở nhanh như vậy đã tin tưởng hắn rồi.
"Ngươi chắc chắn không cần hộ vệ bên cạnh à?" Vũ Văn Xung hỏi.
Lăng Sở nhìn nam tử trước mặt, hỏi :"Ngài có lẽ là vị khách quý đến nhà ta sáng nay, phải không?"
Vì Lăng Sở đã đoán ra rồi cho nên hắn không cần phải giấu nữa :"Đúng vậy."
Lăng Sở đã hoàn thành xác nhận danh tính của người này.
Bảo sao ông lại kêu hắn về vội như vậy.
"Vì ngài là khách nhà ta nên ta chọn tin ngài.
Cảm ơn ngài đã giải vây giúp ta." Lăng Sở nói.
Tuy rằng hắn không thích Vũ Văn gia, cũng không thích Vũ Văn Xung, nhưng sự thật vẫn là vừa rồi Vũ Văn Xung đã chiếu cố hắn.
Dù muốn hay không thì ân huệ vẫn là ân huệ, Lăng Sở sẽ không lấy việc mình ghét bỏ Vũ Văn Xung để từ chối hành động chính nghĩa vừa rồi của hắn.
Vũ Văn Xung khẽ nhướng mày, nói :"Ngươi vì sao lại dính líu đến đám binh lính đó?"
Mặc dù hắn đã nghe mọi chuyện từ Hạ Phong, nhưng hắn vẫn là muốn nghe chính miệng Lăng Sở nói.
Lăng Sở gật đầu nhìn hộ vệ hộ tống người dân quay về làng.
Hắn đáp :"Ta với bọn họ xảy ra chút chuyện."
Chuyện xảy ra giữa hắn, Giả gia cùng Trương Đông sớm đã nổi tiếng khắp Đàm Dương.
Cho nên cũng không cần phải che giấu chuyện này làm gì.
Hắn chỉ đơn giản là không muốn giải thích cho Vũ Văn Xung biết.
Lăng Sở là một nam nhân biết rõ ranh giới giữa thù hận cá nhân và hành động chính nghĩa.
Nhưng không có nghĩa là ân oán giữa hắn với Vũ Văn gia có thể xoá bỏ.
Vì vậy hắn không việc gì phải kể rõ mọi chuyện cho Vũ Văn Xung biết.
Khuôn mặt Lăng Sở bỗng chốc trở nên lạnh lùng, khiến Vũ Văn Xung trở tay không kịp :'Cái gì thế? Sao ta cứ có cảm giác vị thiếu gia này vô cùng hận ta nhỉ?'.