Lên xe, Tần Liệt đại khái nói một câu đi nhà hàng ở ngoại ô, Tần Diệc Hạo ở phía sau cũng nhắm hai mắt, Khương Sam nhìn anh một cái, ở xa đầu bên kia ngồi xuống.
Trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, Khương Sam vốn nghĩ Tần Diệc Hạo sẽ hỏi cô mấy câu chuyện ngày hôm qua, kết quả ngồi đợi hồi lâu cũng không thấy anh có phản ứng gì, mặt anh không chút thay đổi nhắm mắt lại. Không hiểu rõ Tần Diệc Hạo đang suy nghĩ gì, Khương Sam cũng không ngu ngốc tự làm mất mặt mở lời trước, hơn nữa tối hôm qua ngủ không ngon, thấy Tần Diệc Hạo vẫn luôn nhắm mắt không thay đổi, Khương Sam không khống chế được cũng có chút mệt mỏi.
Vốn cũng chỉ nghĩ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, kết quả ở trong xe ấm áp, chỗ ngồi lại thoải mái, Khương Sam liền ngủ mất. @#LQĐ*
Đột nhiên xe lắc mạnh một hồi mới khiến cho Khương Sam tỉnh dậy.
Còn chưa tỉnh táo mở mắt ra, cái mũi Khương Sam liền thấy đau.
“Ưm!”
Khương Sam rên nhỏ, che mũi mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen tây trang, hơi ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt Tần Diệc Hạo không thay đổi đang cúi đầu nhìn mình, con ngươi hẹp dài tối đen thâm thúy, tầm mắt lạnh lùng khiến người khác lạnh thấu xương.
“Thật xin lỗi!”
Trong nháy mắt Khương Sam liền tỉnh táo, xấu hổ vội vàng ngồi thẳng người dậy, ngồi dậy mới phát hiện không những nửa thân mình trái dựa sát vào Tần Diệc Hạo, tay trái cũng vô thức đặt lên đùi anh.
Khương Sam giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, cả người vội vàng ngồi xích qua bên kia, lúng túng không biết nên nói sao cho đúng.
Đáng chết! Cô nhớ bộ dáng lúc ngủ của cô rất trật tự, làm sao sẽ…
Tần Diệc Hạo cũng không lên tiếng, hai tay đan chéo nhau đặt ở trên đầu gối cũng không động, nhắm mắt lại một lần nữa.
Khương Sam lặng lẽ nhìn anh một cái, nhìn qua một bên mặt của Tần Diệc Hạo lạnh lùng khác thường, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, thật ra nếu quan sát cẩn thận mà nói người như vậy nội tâm vô cùng lạnh bạc cũng khó tiếp cận nhất, cũng không biết người khác mắt mù hay sao lại cho rằng anh là người bình dị dễ gần.
Lại rụt vào trong góc một chút, Khương Sam vừa ảo não vừa không hiểu được, tuy thân hình Tần Diệc Hạo cao lớn, nhưng ghế sau của chiếc xe này vô cùng rộng rãi, cô tự nhận mình là người có tự chủ mạnh, nhiều năm luyện múa sinh hoạt vô cùng kỉ luật, làm sao có thể tự mình có thể dựa trên người Tần Diệc Hạo?
Càng nghĩ càng không thích hợp, Khương Sam lặng lẽ lén liếc nhìn Tần Diệc Hạo, Tần Diệc Hạo dường như đoán trước được, Khương Sam vừa mới nhìn qua anh liền mở mắt ra, đôi mắt đen khẽ nhíu, Khương Sam chột dạ dời tầm mắt đi. Lãng ##Quên
Thôi bỏ qua đi, có thể trong lúc xe chuyển hướng quá mạnh, bản thân không tự chủ được trượt về phía bên kia.
Quay đầu nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy sắc trời tối mờ mịt, Khương Sam vội vàng lấy điện thoại ra xem.
“Sao đã sáu giờ rồi?” Khương Sam kinh ngạc hỏi Tần Liệt, người ngồi lái xe phía trước: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Lại nhìn ra phía trước, vậy mà đi ra ngoài vùng núi, Khương Sam đau đầu, trời ạ, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu, bây giờ đã chạy tới đâu rồi!
Khương Sam cũng không nhìn thấy, Tần Liệt ngồi ở ghế lái mắt nhìn mũi lái xe, biểu cảm trên mặt nghiêm trang, trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng từ lâu, ánh mắt không dám liếc qua gương chiến hậu nhìn về chỗ Tần Diệc Hạo.
“Đi đến Lãi Viên, đương nhiên phải lên Mạc Sơn, cũng gần tới rồi.”
“Lãi Viên?”
Khương Sam giật mình: “Sao ăn một bữa cơm lại đi xa như vậy?”
Lần này Tần Liệt không dám trả lời.
Lãi Viên là một nhà hàng nghỉ phép tư nhân vô cùng nổi tiếng, được xây ở giữa sườn núi Mạc Sơn, khoảng cách ở rất xa, gần như sắp đi qua khu vực bên cạnh, đâu có giống như Tần Liệt nói chỉ đơn giản là ở ngoại ô.
Khương Sam nhìn sắc trời dần dần tối đi, lại nghĩ chính mình không mang quá nhiều tiền, cẩn thận nhìn Tần Diệc Hạo nói: “Đi xa như vậy, ăn xong trở về nhất định sẽ rất khuya, đường núi lại không dễ đi…”
Tần Diệc Hạo quay sang nói với cô: “Giờ quay trở lại cũng không kịp, nếu vừa mới lên xe cô liền chọn ở nơi gần đó.”
Khương Sam tức cười, đây là trách cô lúc lên xe không nên ngủ thiếp đi, nghĩ lại bộ dáng chính mình vừa mới dựa ở trên thân người ta, Khương Sam không khỏi thở dài, cũng không nói gì thêm nữa. d!^Nd+n(#Q%*[email protected]
Tần Liệt nói không sai, chạy chưa tới mười phút đã đến cửa lớn Lãi Viên.
Bây giờ đang ở giữa tháng mười hai, trời đang chuyển lạnh, nhưng theo lối vào của Lãi Viên lại mang hàng loạt màu sắc rực rỡ, các loại hoa đua nhau tùy ý nở. Trước cổng là cây mai vàng lớn, thân cây khỏe mạnh khúc chiết, từng mùi hương nhè nhẹ truyền đến, lập tức làm cho tâm trạng người khác chấn động, chỉ một cây mai hạng nhất này đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền tài cùng với nhân lực rồi.
Lãi Viên cho một hàng loạt nhân viên ra tiếp đón bọn họ, người tiếp đãi đương nhiên vô cùng quen thuộc Tần Diệc Hạo, chỉ là lúc bình thường Tần Diệc Hạo đều tới một mình, thỉnh thoảng có mang theo một vài người bạn, cũng chưa dẫn theo một người phụ nữ nào tới đây, người tiếp đãi mặt không biến sắc nhìn Khương Sam vài lần, thái độ đối với Khương Sam cũng vô cùng cung kính.
Tần Liệt theo thường lệ ngồi ở ghế ngoài cửa, Tần Diệc Hạo vừa bước chân tới cửa dừng một chút nói: “Cậu trở về đi.”
Tần Liệt kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Tần Diệc Hạo mới có thể đem nghi vấn đến đầu lưỡi nuốt trở lại: “Buổi sáng ngày mai có cần tôi tới đón ngài với Khương tiểu thư trở về không?” ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Tần Diệc Hạo thản nhiên nói: “Sau bữa cơm trưa.”
Tần Liệt không dám hỏi, vội vàng đáp ứng, trơ mắt nhìn Tần thiếu đi vào trong phòng, phục vụ rón rén nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tần thiếu có ý gì đây nhỉ? Nhớ đến một màn ở trong xe vừa rồi, Tần Liệt nuốt một ngụm nước bọt, cậu có chút không hiểu rõ cuối cùng Tần thiếu đối với Khương tiểu thư là có tình ý hay là…
Đi trước vào trong phòng, Khương Sam chỉ chú ý nghe người tiếp đãi giới thiệu đặc sắc của Lãi Viên, cũng không biết một khúc nhạc đệm ở bên ngoài cửa, vẫn còn vội vàng đi theo người tiếp đãi.
“Mấy món đơn giản được rồi, bởi vì buổi tối ăn xong còn trở về, cho nên đồ ăn có thể lên nhanh một chút được không?”
Người tiếp đãi gật đầu: “Đây là đương nhiên, mỗi một phòng bao đều có đầu bếp riêng chuyên phụ trách, về tốc độ lên món không thành vấn đề.”
Khương Sam nghe xong hơi líu lưỡi, một đường đi đến đây, cô thấy nhà hàng ở núi này thật lớn, đã sớm nghe nói ở bên trong vô cùng xa hoa, lại không nghĩ đến mỗi phòng ăn đều có đầu bếp riêng chuyên phụ trách, thật không biết bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền nữa. Vốn đang chuẩn bị mời khách, Khương Sam cảm thấy có chút khốn quẫn, đừng nói hiện tại tình hình kinh tế của cô có chút căng thẳng, ngay cả khi ba ba cô còn sống cũng không chi tiêu nổi ở địa phương này, chính mình rốt cuộc có muốn nói mời khách hay không nữa đây?
Tần Diệc Hạo giống như đọc hiểu được suy nghĩ của người khác, Khương Sam đông hỏi một câu, tây hỏi một câu, anh liền nói:
“Hôm nay tôi mời khách, coi như ăn mừng cô trúng tuyển, nếu như thật sự muốn cảm ơn, hôm nào chọn chỗ mời tôi.”
Khương Sam có chút do dự, nhưng cũng biết lúc này mình không nên cậy mạnh, chỉ có thể đồng ý, lại không thấy được Tần Diệc Hạo đang cúi xuống xem thực đơn, khóe miệng mơ hồ kéo lên trong chớp mắt, rốt nhanh khôi phục lại như lúc đầu.
Cho dù thường xuyên phải hạn chế đồ ăn để chú ý bảo dưỡng dáng người, Khương Sam không thể không thừa nhận các món ăn ở đây đều là mỹ vị.
Đầu tiên là bề ngoài vô cùng đẹp mắt khiến người khác không nỡ ăn, ăn vào trong miệng lại càng ngon như muốn nuốt luôn cả lưỡi, vốn trong phòng có người chia đồ ăn, trong một thoáng chốc đã bị Tần Diệc Hạo cho ra ngoài hết.
Tướng ăn của hai người đều vô cùng tao nhã, nhai kĩ nuốt chậm, trừ thỉnh thoảng đũa va chạm gắp đồ ăn ra gần như không nghe được âm thanh nào khác, nhưng tốc độ đồ ăn dần dần ít đi cũng không chậm. Chủ yếu là vì mỗi món ăn cũng không có quá nhiều, gấp không được vài đũa đã hết, vì vậy mặc dù tốc độ đồ ăn đưa lên không chậm, Khương Sam lại cảm thấy chính mình không ăn được bao nhiêu đồ ăn trên bàn cũng đã không còn.
“Ăn ngon sao?”
Lúc rãnh rỗi đợi đồ ăn Tần Diệc Hạo bất chợt hỏi một câu, Khương Sam đang cầm thìa uống canh, hương vị thơm ngọt quanh quẩn trong miệng khiến tâm tình của cô vô cùng tốt, theo bản năng trả lời: “Ăn ngon, thật muốn có một người đầu bếp như vậy ở trong nhà có thể nấu mỗi ngày cho mình ăn.”
Tần Diệc Hạo quét một vòng chén dĩa ăn hết không còn bao nhiêu, biết được lời nói này của Khương Sam cũng không phải khen tặng, cũng không có giống như lúc trước nói những lời dối trá, vẻ mặt lạnh lẽo cuối cùng cũng tốt hơn mấy phần.
“Cô thích ăn, về sau tôi sẽ thường xuyên mang cô tới.”
Tay Khương Sam đang múc canh liền dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt Tần Diệc Hạo rất nhanh hiện lên vài phần không tự nhiên, không nhanh không chậm bổ sung: “Cảnh Thiên đối với phúc lợi của nhân viên vô cùng tốt, nếu cô làm việc tốt, tự nhiên cũng có cơ hội đến đây dùng cơm.”
Tần Diệc Hạo có tiếng ra tay hào phóng, chỉ là Khương Sam lại không biết anh đối với nhân viên lại có thể hào phóng tới trình độ này, nếu như theo lời anh hay mang cấp dưới đến đây dùng cơm, còn có vừa rồi nhân viên tiếp đãi đối với anh cũng vô cùng quen thuộc, sợ rằng là vì anh thường hay dẫn người đến đây dùng cơm. Trái lại Khương Sam đối với anh thêm vài phần kính trọng. Lãng ##Quên
Tần Diệc Hạo thật xứng đáng là một cấp trên tốt.
Tần Diệc Hạo cũng không biết vì một câu nói của mình, Khương Sam liền nghĩ sai lệch như vậy, thấy ánh mắt cô nhìn về phía anh đột nhiên trở nên sáng lấp lánh, tâm tình Tần Diệc Hạo vốn đang ủ dột liền chuyển biến tốt, đường nét lạnh nhạt trên khuôn mặt cũng bớt đi mấy phần.
“Lúc sau ăn xong còn có bánh ngọt nữa làm cũng khá ngon, một chút cô có thể ăn thử.”
Một bữa cơm ăn xong, không khí cũng coi như hòa hợp, nhất là Tần Diệc Hạo không hỏi một câu nào về chuyện xấu ngày hôm qua của Khương Sam, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, lại thêm vẻ mặt ôn hòa ngẫu nhiên nói với cô nguồn gốc cùng với ngụ ý của các loại món ăn, Tần Diệc Hạo bình dị gần gũi như vậy khiến cho bản năng phòng bị cùng với xa cách của Khương Sam tan mất vài phần.
Vào lúc gần kết thúc bữa ăn tối, ở ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, liền nghe thấy một giống nói điềm đạm khiến người nghe thoải mái của phụ nữ đột nhiên vang lên.
“Diệc Hạo, cậu đang ở bên trong sao?”
Còn chưa kịp nghe tiếng trả lời, một cánh tay trắng noãn từ bên ngoài dò xét đi vào, cửa trực tiếp bị mở ra, sau đó là một thân sườn xám màu xanh lá, bên ngoài khoác khăn lông thú màu nâu nhạt, người phụ nữ chậm rãi đi vào.
Thoạt nhìn người phụ nữ không có vẻ đẹp kinh diễm, so với ngũ quan trên mặt mềm mại đáng yêu bình thường của phụ nữ, thì ngũ quan của người phụ nữ này có phần hơi cương nghị một chút, nhìn lần thứ hai lại khiến cho người khác không dời mắt được, trên người cô có một sức quyến rũ kì lạ hấp dẫn người khác muốn đi tìm hiểu một phen. Cho dù là không hỏi đã vào cửa cũng sẽ không khiến cho người khác có cảm giác bất ngờ cùng với không vui, giống như cô trời sinh đã như vậy, lại giống như cô đi vào là chuyện vô cùng bình thường.
Người phụ nữ khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, giống như tẩm gió xuân không có lực công kích. @#LQĐ*
Tần Diệc Hạo buông đũa xuống: “Chị Vạn.”
Vạn Ngọc Nhiên tự nhiên ngồi vào vị trí của mình, tầm mắt chuyển đến nhìn Khương Sam, cười tít mắt nói: “Dẫn theo bạn tới sao? Thật đúng là hiếm thấy, không giới thiệu một chút sao?”
Ôn hòa khiển trách còn mang theo cảm giác quen thuộc thân cận như vậy, thái độ Tần Diệc Hạo đối với cô cũng bất đồng so với người khác, mơ hồ còn mang theo vài phần tôn kính, anh giới thiệu Khương Sam lời ít ý nhiều: “Đây là Khương Sam.”
Vạn Ngọc Nhiên có chút hiểu tính tình của anh, đối với Khương Sam cười cười chào hỏi, cũng không ngại anh giới thiệu qua loa.
Đối với Khương Sam giới thiệu có phần chi tiết hơn nhiều.
“Đây là cô chủ Vạn, chủ nhân của Lãi Viên, cô gọi theo tôi là chị Vạn được rồi.”
Khương Sam kinh ngạc nhìn Vạn Ngọc Nhiên, cô ấy nhìn qua so với cô không lớn hơn bao nhiêu, lại là chủ nhân của nhà hàng rộng lớn trên núi này? Nhớ đến phong cách bố trí trên đường tới đây, cô không thể không thán phục năng lực ưu việt của người này.
Vạn Ngọc Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, nhíu mày lắc đầu: “Cậu sao lại có thể nói như vậy, tôi chẳng qua chỉ đến giúp đỡ hỗ trợ, thế nào lại trở thành chủ nhân rồi…”
Tần Diệc Hạo nhếch môi: “Chú út chính miệng nói đưa cho chị, tự nhiên sẽ là của chị, đây là sản nghiệp của chú ấy, tôi không quản được.”
Hết chương 48