Phù Bạch Hạc tái mặt.
"Phù Ngọc Thu!"
Phù Ngọc Thu nói: "Ta đây —— Ngươi đâu thể tức giận vì đạo lữ yêu ta được chứ, chẳng lẽ ngươi muốn ngày nào hắn cũng đánh đập ngược đãi chà đạp ta thì ngươi mới vui sao?"
Phù Bạch Hạc bị lời ngụy biện của Phù Ngọc Thu chọc tức gần chết, lạnh lùng nói: "Ngươi tới đây."
Lần này Phù Ngọc Thu đã có kinh nghiệm nên chẳng những không tới mà còn nhanh chân bỏ chạy để khỏi bị Phù Bạch Hạc thẹn quá hóa giận đánh đòn.
Y vừa chạy mấy bước thì đụng trúng một người.
Vừa ngẩng đầu lên Phù Ngọc Thu trông thấy Phượng Ương chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đang mỉm cười nhìn mình.
Phù Ngọc Thu cười ngốc với hắn, nghe tiếng bước chân thì vội vàng nấp sau lưng Phượng Ương.
Phù Bạch Hạc bước nhanh tới, nếu không có người ngoài hắn đã túm cổ Phù Ngọc Thu quay tám vòng, nhưng thấy Phượng Ương hắn đành phải nén giận rồi lạnh lùng nói: "Ngọc Thu, tới đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Phù Ngọc Thu còn lâu mới tới, ỷ có Phượng Ương làm tấm chắn cho mình nên xoay người bỏ chạy.
Phù Bạch Hạc: "Phù Ngọc Thu!"
Phù Ngọc Thu xông ra ngoài điện, đang định tìm chỗ trốn thì thấy Phù Ngọc Khuyết đứng ở hành lang thất thần nhìn mưa chẳng biết đang nghĩ gì.
So với Phù Bạch Hạc, Phù Ngọc Khuyết hoàn toàn không có chút lực sát thương nào nên Phù Ngọc Thu cũng chẳng sợ hắn mà lon ton chạy tới phóc lên lan can ngồi.
"Nhìn gì thế?"
"Mưa." Phù Ngọc Khuyết lời ít mà ý nhiều, "Lạ thật đấy."
Phù Ngọc Thu bĩu môi đung đưa hai chân: "Ngươi đừng nói là Phượng Hoàng giở trò quỷ đấy nhé?"
"Không phải." Phù Ngọc Khuyết lắc đầu, "Ngày này trăm năm trước, Kim Ô tranh nhau tỏa sáng với mặt trời."
Phù Ngọc Thu sững sờ rồi tò mò hỏi: "Là sao?"
"Có lẽ mấy ngày nay những người chết thảm vì mưa lửa Kim Ô sẽ luân hồi chuyển kiếp." Phù Ngọc Khuyết thu lại ánh mắt rồi điềm tĩnh nhìn y, "Cơn mưa này là thiên đạo ban ơn đấy."
Phù Ngọc Thu lập tức mừng rỡ: "Ta đã bảo không liên quan tới Phượng Hoàng mà hắn không tin."
Phù Ngọc Khuyết nhíu mày cầm một lọn tóc trắng của y.
Phù Ngọc Thu đã quen với mái tóc trắng này, thấy Phù Ngọc Khuyết có vẻ hứng thú thì cúi người tới trước để hắn xem cho rõ.
Ai ngờ Phù Ngọc Khuyết nhẹ nhàng vạch ra tóc trắng Phù Ngọc Thu để lộ cần cổ mảnh mai.
Phù Ngọc Thu chẳng thấy được gì, bị ánh mắt nghiêm nghị của Phù Ngọc Khuyết nhìn chằm chằm làm cổ ngứa ngáy, y rụt cổ lại lẩm bẩm hỏi: "Gì thế?"
Phù Ngọc Khuyết bình tĩnh nhìn cổ và gáy Phù Ngọc Thu, cuối cùng vờ như chưa thấy gì rút tay về rồi hờ hững nói: "Không có gì."
Chỉ là trong nháy mắt hắn nổi lên sát ý với Phượng Ương.
Phù Ngọc Thu ngây thơ vuốt tóc, cảm thấy Phù Ngọc Khuyết ngày càng kỳ quái.
Đúng lúc này Phù Bạch Hạc vọt ra khỏi điện đi nhanh tới túm cổ Phù Ngọc Thu định giáo huấn y một trận.
Phù Ngọc Thu nhảy dựng lên chạy vụt đi, thấy Phượng Ương chậm rãi đi tới thì rối rít vẫy tay với hắn: "Phượng Hoàng! Phượng Hoàng sao ngươi không chặn hắn lại?!"
Phượng Ương biết Phù Bạch Hạc sẽ không làm gì Phù Ngọc Thu, cùng lắm chỉ mắng mỏ một trận nên dứt khoát mặc kệ.
Phù Bạch Hạc bóp gáy y, cảm thấy có tóc không dễ nắm nên hất mái tóc trắng rối tung kia ra.
Phù Ngọc Khuyết nhíu mày, theo bản năng lui sang bên cạnh mấy bước.
Ánh mắt Phù Bạch Hạc rơi vào sau gáy in đầy "dấu vết" của Phù Ngọc Thu rồi lập tức sững sờ.
Phù Ngọc Thu ôm chặt lan can bằng cả tay lẫn chân để không bị lôi đi.
Đúng lúc này Phù Bạch Hạc đột ngột buông tay làm Phù Ngọc Thu "chíp" một tiếng đặt mông ngồi phịch xuống đất, cau mày ngửa đầu lên.
Quả nhiên mặt Phù Bạch Hạc đã biến thành màu cỏ.
Dù biết Phù Ngọc Thu và Phượng Ương lưỡng tình tương duyệt, dù hai người đã ký khế ước hợp tịch, dù hai người luôn thân mật ôm ấp dính nhau như sam nhưng Phù Bạch Hạc cũng chỉ bực bội chứ không có cảm giác gì khác.
Dù sao hắn vẫn nghĩ Phù Ngọc Thu là cây cỏ choai choai suốt ngày nhao nhao đòi uống nước và linh thủy, vì vậy chưa bao giờ tưởng tượng ra thế giới của "người lớn".
Cho tới bây giờ......
Trên cổ và sau gáy Phù Ngọc Thu chi chít vết đỏ như bị lửa đốt, từng đốm từng đốm như mưa lửa trên trời rơi xuống khiến bụi cỏ Phù Bạch Hạc bị thiêu rụi.
Vết đỏ từ sau gáy trải dài đến dưới áo bào rộng.
Đầu Phù Bạch Hạc ong ong như có một trăm Phù Ngọc Thu đang "chíp chíp chíp" bay quanh đầu hắn, suýt nữa đã đứng không vững.
Phù Ngọc Thu mờ mịt ôm cột rụt rè hỏi: "Sao, sao thế?"
Sao sắc mặt khó coi quá vậy?
Phù Bạch Hạc suýt ngất xỉu, mấp máy môi như muốn mắng Phù Ngọc Thu nhưng lý trí lại ngăn cản hắn.
"Bình tĩnh nào." Phù Bạch Hạc nghĩ thầm, "Y đã hợp tịch rồi còn gì."
Hợp tịch......
Phù Bạch Hạc nín thở, bắt đầu hoài nghi tại sao lúc ấy mình lại đồng ý cho Phù Ngọc Thu hợp tịch với nam nhân hung hãn kia.
Điên rồi sao?!
Phù Bạch Hạc càng nhìn mấy "vết tích" kia càng đau mắt nên cúi xuống túm một mớ tóc dài của Phù Ngọc Thu che lại gáy, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Phù Ngọc Thu chẳng hiểu ra sao.
Phù Bạch Hạc không thể ở đây thêm một khắc nào nữa nên quay người bỏ đi.
Phù Ngọc Thu vội hỏi: "Ngươi định về à?"
Phù Bạch Hạc lạnh lùng nhìn y.
Không về thì làm gì? Ở lại đây để tức chết à?
Mới nãy Phù Ngọc Thu còn muốn trốn Phù Bạch Hạc nhưng thấy hắn đi thì lại không nỡ, lúng túng nói: "Vậy sau này ngươi......!còn đến nữa không?"
Phù Bạch Hạc định mở miệng mắng y nhưng thấy ánh mắt vừa trông mong vừa sợ sệt của Phù Ngọc Thu thì lại không đành lòng.
Hắn âm thầm thở dài rồi vẫy tay gọi Phù Ngọc Thu.
"Tới đây."
Mỗi lần nghe Phù Bạch Hạc nói "tới đây" Phù Ngọc Thu đều không nhớ đánh mà chạy tới, mặc dù lần này hơi do dự nhưng vẫn chạy nhanh tới dụi đầu vào ngực hắn.
Phù Bạch Hạc vuốt mái tóc lạnh buốt của y thấp giọng mắng: "Nhóc ngốc."
Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết cũng không ở lâu mà nhanh chóng ra về.
Phù Ngọc Khuyết luôn kiệm lời ít nói nên chẳng trò chuyện với Phù Ngọc Thu được mấy câu, chỉ là trước khi đi lại đưa cho y mớ độc dược lần trước.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu yếu ớt nói: "Ta không cần thật mà."
Phù Ngọc Khuyết không nghe mà vẫn chìa tay ra với vẻ "ngươi không lấy thì ta không đi".
Cuối cùng Phượng Ương đành phải nhận thay Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nhìn hắn.
Phượng Ương điềm tĩnh nói: "Đa tạ."
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Phù Ngọc Khuyết không nói gì mà chỉ nhìn Phù Ngọc Thu một cái xem như từ biệt rồi quay người biến mất trong màn mưa trắng xóa.
Chờ hai người đi xong, Phù Ngọc Thu vạch tóc ra quay lưng lại bảo Phượng Ương: "Chỗ này của ta có gì không? Ngươi nhìn giúp ta xem."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương nắm chặt tay Phù Ngọc Thu thản nhiên nói: "Có gì đâu."
Phù Ngọc Thu vẫn cứ băn khoăn, cảm thấy phản ứng của Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết quá kỳ lạ.
Đến khi màn đêm buông xuống, y bị Phượng Ương đè ra giường cắn vào gáy mới chợt vỡ lẽ.
Lần này Phù Ngọc Thu khóc cực kỳ thảm thiết, tóc trắng dính bết vào má, nước mắt lộp độp rơi xuống, nức nở nghẹn ngào nói: "Ta không muốn......!nhất định là họ biết hết rồi!"
Phượng Ương cười khẽ: "Biết gì cơ?"
"Biết chúng ta......" Phù Ngọc Thu khóc đến choáng váng, "......!Biết chúng ta song tu chứ gì nữa."
Phượng Ương thấy y khóc lóc như vậy thì bất đắc dĩ bế y lên.
"Chúng ta đã là đạo lữ rồi, song tu cũng đâu có gì sai."
Mặt mũi Phù Ngọc Thu đầm đìa nước mắt, toàn thân run rẩy, tựa trán vào vai Phượng Hoàng thút thít nói: "Nhưng......"
Nhưng y xấu hổ lắm.
Thậm chí còn thấy may mắn vì hôm nay Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết đều không nói gì, nếu không chắc y đã tự đào hố chôn mình luôn rồi.
Phượng Ương xoa vết cắn đỏ tươi sau gáy Phù Ngọc Thu rồi dịu dàng dỗ y: "Song tu là để thụ phấn kết quả đúng không?"
Phù Ngọc Thu rầu rĩ nói: "Ta có phải cỏ nữa đâu."
Phượng Ương nói: "Vậy ta tìm thân cỏ khác cho ngươi nhé?"
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu lên, mắt vàng long lanh nước, y cứ tưởng Phượng Ương đang dỗ mình nhưng khi nhìn vào mắt hắn mới phát hiện hắn đang rất nghiêm túc.
Y vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu."
Chuyển hồn vào thân thể khác không hề dễ dàng, với tính điên của Phượng Ương dù có mất nửa cái mạng cũng phải để Phù Ngọc Thu được toại nguyện.
"Vỏ bọc này tốt lắm rồi." Phù Ngọc Thu ôm cổ Phượng Ương thì thầm, "Đừng tự làm khổ mình nữa."
Đến giờ y vẫn còn ám ảnh vì sự điên cuồng của Phượng Ương.
Hắn không nói gì mà nhẹ nhàng xoa gáy Phù Ngọc Thu.
Nỗi thẹn thùng lúc này đã biến mất, sau khi Phù Ngọc Thu bình tĩnh lại mới thấy mình quá nhõng nhẽo, đạo lữ đã hợp tịch lẽ nào lại không song tu chứ, vì vậy y không còn phản ứng mạnh nữa.
Phù Ngọc Thu ho khan một tiếng rồi ngậm đuôi tóc Phượng Ương giật nhẹ như thúc giục.
Phượng Ương vẫn đang an ủi y: "Sao thế?"
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm gì đó.
Phượng Ương không nghe rõ: "Gì cơ?"
Vành tai Phù Ngọc Thu đỏ bừng, dứt khoát vò mẻ không sợ nứt túm vạt áo Phượng Ương nói lớn: "Gì là gì?! Kết quả đi!"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương bật cười rồi lại ôm y thật chặt.
***
Cơn mưa xuân này kéo dài ròng rã năm ngày.
Khi trời quang mây tạnh trở lại, cỏ cây xanh tươi mơn mởn, ngay cả gió cũng ấm áp.
Những nơi bị mưa lửa thiêu rụi ở hạ giới chỉ trong một đêm đã phủ màu xanh biếc.
Sáng sớm Phù Ngọc Thu bị ánh nắng đánh thức mơ màng mở mắt ra, chỗ bên cạnh không còn ai mà chỉ có tóc trắng của y phủ đầy giường.
Phù Ngọc Thu đứng dậy gãi mái tóc rối bù, mơ hồ nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng đàn hạc.
Phượng Ương rất ít khi ngủ, nếu không phải Phù Ngọc Thu mê ngủ thì hắn sẽ chẳng bao giờ lên giường.
Nghe tiếng đàn hạc, Phù Ngọc Thu vừa vuốt tóc vừa đi ra ngoài, tiện tay thắt một bím tóc rũ xuống vai, vừa ra ngoài điện thì thấy Phượng Ương đang gảy đàn hạc giữa biển hoa rực rỡ sắc màu.
Nhưng lần này Phượng Ương không đàn bài "Cá trong nước" mình quen thuộc nhất mà là "Uyên ương nhã" lần trước Phù Ngọc Thu nhắc tới.
Phượng Ương mặc áo trắng tinh, tiên khí bảng lảng hệt như tiên nhân sắp theo gió bay đến Tây Phương, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy đàn, biển hoa phía sau cũng thành vật làm nền.
......!Sau đó nghe thấy một loạt âm thanh như đàn bông thoát ra từ ngón tay hắn, có thể gọi là ma âm công kích.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu nhịn không được phì cười.
Nghe tiếng y cười, Phượng Ương rút tay về rồi thản nhiên nhìn y như thể người mất mặt không phải là mình.
Thấy Phù Ngọc Thu cười không ngừng, Phượng Ương đứng dậy vung tay lên, tay áo rộng phất qua làm đàn hạc biến thành sương mù tan đi.
Phù Ngọc Thu cong mắt cười: "Gì vậy, đàn tiếp đi chứ, ta thích nghe mà."
Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Chờ học xong sẽ đàn cho ngươi nghe."
Phù Ngọc Thu vui vẻ gật đầu lia lịa.
Trời quang mây tạnh, hiếm khi thời tiết đẹp như vậy nên Phượng Ương chợt hỏi: "Muốn ra ngoài chơi không?"
Phù Ngọc Thu kinh ngạc: "Bây giờ á?"
"Ừ." Phượng Ương nói, "Ta đã hứa mưa tạnh sẽ đi chơi mà."
Phù Ngọc Thu sững sờ rồi hớn hở nói: "Ừ ừ."
Cảm giác lên kế hoạch đi chơi và đột nhiên nói đi là đi hoàn toàn không giống nhau, Phù Ngọc Thu vui vẻ đến nỗi sắp bay lên.
Tam giới vô cùng lạ lẫm đối với y, bao năm nay chỗ y ở lâu nhất chỉ có Văn U Cốc và Cửu Trọng Thiên, ngay cả Phù Quân Châu lớn nhất hạ giới cũng chỉ mới đi dạo mấy ngày.
Nhìn Phượng Ương có vẻ muốn dẫn y đi khắp tam giới, Phù Ngọc Thu như thú con lần đầu được ra ngoài chơi, vui đến mức chỉ hận không thể đu trên người Phượng Ương.
Phù Ngọc Thu phấn khích hỏi: "Đi đâu trước đây?"
"Không về Văn U Cốc à?"
Lời vừa nói ra, Phù Ngọc Thu luôn muốn về Văn U Cốc lắc đầu như trống bỏi: "Khoan, khoan về đã."
Y vẫn còn xấu hổ vì chuyện lần trước, đêm qua lại bị Phượng Hoàng cắn một cái nên chừng nào dấu vết kia chưa tiêu tan thì Phù Ngọc Thu chưa có ý định về Văn U Cốc để bị "mất mặt".
Phượng Ương cười: "Vậy ngươi muốn đi đâu?"
Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi: "Biên giới đi —— Tới chỗ nhạc sư ấy."
Sau trận mưa này chắc đạo lữ của nhạc sư cũng sẽ luân hồi chuyển kiếp.
Phượng Ương gật đầu.
"Được."
Dù phong cảnh có tẻ nhạt đến đâu thì đi cùng Phù Ngọc Thu vẫn sẽ trở nên tươi đẹp.
Phù Ngọc Thu đã biết cách sử dụng đôi cánh nhỏ của Bạch Tước, "chíp chíp" biến thành chim trắng rồi ra sức quạt cánh bay được một quãng ngắn.
Phượng Ương chìa tay ra với y, Phù Ngọc Thu nhanh nhẹn sà xuống tay hắn vui vẻ kêu chíp chíp.
So với lúc đầu chán ghét vỏ bọc chim trắng, giờ Phù Ngọc Thu đã thực sự chấp nhận thân thể linh vật được thiên đạo ban ơn này.
Kết giới Phượng Hoàng Khư chậm rãi bao trùm, linh lực che khuất bầu trời từ từ khép lại.
Ngay khi kết giới đóng kín, Phượng Hoàng Khư rộng lớn như biến mất giữa hư không, ẩn vào dãy núi Hi Lễ mênh mông vô bờ.
Phượng Ương biến thành Phượng Hoàng, chiếc lông vũ trắng muốt trên đuôi bay phất phơ theo gió.
Phù Ngọc Thu nhàn nhã vẫy cánh bay trên lưng Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng sải cánh bay lên, bộ lông hoa mỹ lướt ngang qua Phượng Hoàng Khư trăm hoa đua nở.
Phượng Hoàng Khư dưới chân dần biến mất, cuối cùng bị tán cây xanh biếc che khuất.
Phượng Hoàng cúi đầu nhìn thoáng qua.
Khi xây điện Phượng Hoàng nguy nga tráng lệ, Phượng Ương vốn định dùng cung điện này như chiếc lồng vàng để cầm tù Bạch Tước.
Muốn giam hãm Phù Ngọc Thu để y chỉ thuộc về mình mà thôi.
Nhưng giờ đây Phượng Ương lại tự tay phá hủy lồng vàng lộng lẫy do mình xây nên để cùng Bạch Tước bay ra khỏi bóng tối đen kịt như đầm lầy.
Thoát khỏi lồng giam.
Không còn trói buộc cầm tù.
Không còn làm chim trong lồng nữa..