Tiên tôn phất áo bào ngồi xuống cạnh giường rồi nâng Phù Ngọc Thu trên lòng bàn tay, không ngừng rót linh lực vào kinh mạch chim trắng để dẫn dắt y tách rời và vận chuyển linh đan linh lực trong người.
Hai mắt rồng của Vân Thu như sắp lọt ra khỏi tròng.
Chim trắng này có tài đức gì mà lại được tiên tôn điều chỉnh linh mạch chứ!?
Vân Quy tức giận liếc hắn một cái rồi nghĩ thầm: "Nếu đêm qua ngươi ở Cửu Trọng Thiên chắc đã bị rớt cằm rồi."
Linh lực trên người Phù Ngọc Thu thỉnh thoáng vẫn biến thành tia nước hình ngọn cỏ, tay áo tiên tôn đã ướt đẫm nhưng hắn không để ý mà vẫn rũ mắt điều chỉnh linh mạch hỗn loạn.
Cục bông trắng bé nhỏ bị linh lực khuấy đảo làm cả người cực kỳ khó chịu, y uể oải mở mắt ra rồi khẽ "chíp" một tiếng.
Tiên tôn nói: "Đem chút linh dược tới đây."
Vân Quy gật đầu xoay người rời đi, kéo theo cả Vân Thu vẫn đang tức giận bất bình đề phòng hắn lắm lời chọc giận tiên tôn.
Linh đan do Thủy Liên Thanh biến thành đã gột sạch kinh mạch toàn thân Phù Ngọc Thu, lông vũ trắng tinh bóng loáng như nước, lông tơ phất phơ như một đóa bồ công anh trắng muốt.
Chim thú lần đầu kết đan kiểu gì cũng sẽ vô thức biến thành người, đến khi tự mình điều chỉnh được kinh mạch mới có thể khống chế linh đan hoàn toàn.
Tiên tôn nhớ rõ Phù Ngọc Thu ghét hình người nên muốn điều chỉnh tốt linh mạch cho y để tránh biến thành người.
Nhưng trong lúc mê man ý thức của Phù Ngọc Thu rất hỗn loạn, hoàn toàn mất khống chế, linh mạch đã ổn định cũng không biết phải dùng thế nào, để mặc linh lực va chạm trong lục phủ ngũ tạng của mình.
Vân Quy vội vã bay tới phòng thuốc ôm một đống linh dược đến tẩm điện của tiên tôn.
Vân Thu đi theo lòng đau như cắt: "Này! Đem hết luôn à? Chẳng phải lãng phí vì chim trắng kia lắm sao?"
Vân Quy liếc hắn: "Ngươi ngu một mình đi, đừng kéo theo ta."
Vân Thu nghệt mặt ra.
Hai người vừa tới cửa tẩm điện thì chợt nghe bên trong vang lên một âm thanh giống như linh lực nổ tung giữa hư không.
"Xoảng" một tiếng.
Bình hoa bằng ngọc trong tẩm điện bị linh lực đánh vỡ vụn thành bột mịn rơi xuống rào rạt.
Vân Quy và Vân Thu hoảng hốt xông vào.
"Tôn thượng——"
Trong phòng, rèm mây bồng bềnh bị linh lực hất bay thật lâu cũng chưa rơi xuống.
Bảy tám lớp rèm trắng mỏng như lụa bên giường như gặp cuồng phong, giống hệt cánh bướm bay chấp chới lộ ra bóng người lờ mờ bên trong.
Nhìn qua khe hở thì thấy tiên tôn mặc áo bào trắng ngồi cạnh giường, vạt áo dài đến chân bị một làn gió không biết từ đâu tới thổi lăn tăn như nước chảy.
Chim trắng trên lòng bàn tay không thấy tăm hơi, chỉ có một thiếu niên được bọc trong áo bào trắng tinh thêu chìm hình Phượng Hoàng đang yên lặng rúc vào ngực hắn.
Vân Quy giật mình lập tức cúi đầu.
Vân Thu chậm nửa nhịp, ánh mắt từ vạt áo rũ xuống đất của tiên tôn hướng lên trên, xuyên qua rèm mây mỏng manh như sóng nước mơ hồ thấy được hai bắp chân thon dài.
Vạt áo lộng lẫy thêu chìm hình Phượng Hoàng chỉ miễn cưỡng che đến đầu gối, mái tóc trắng như tuyết xõa xuống như nước chảy, còn có mấy lọn quấn vào nhau rơi trên mu bàn chân.
Bàn chân trắng nõn hơi gục xuống, dường như muốn nâng lên nhưng đã hết sức nên lại rã rời hạ xuống.
Vân Thu sững sờ.
Chim trắng kia......!hóa thành người rồi sao?!
Hắn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị một uy lực mạnh mẽ ập vào mặt ép hắn quỳ rạp xuống đất, cúi đầu toát mồ hôi lạnh không dám nhìn tiếp nữa.
Tiên tôn thu hồi ánh mắt lạnh lùng rồi cúi đầu nhìn thiếu niên đang rúc vào lòng mình ngủ mê mệt.
Linh đan chậm rãi vận chuyển như cũ, dòng nước mất khống chế cũng đã rút lại vào người.
Chim trắng hóa thành người, toàn thân trắng nõn như men sứ, ngay cả mái tóc cũng trắng như tuyết nhưng lại có một lọn tóc đỏ xen lẫn trong đó khiến cho thiếu niên càng thêm bắt mắt.
Xưa nay tiên tôn chưa từng thấy ai đẹp, ngay cả tư tôn Uyên Sồ Minh Nam được xưng là đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ miễn cưỡng vừa mắt hắn mà thôi.
Nhưng khi thấy gương mặt Phù Ngọc Thu lần đầu tiên, trái tim lạnh lẽo băng giá của tiên tôn đột nhiên đập loạn.
Tạo vật trời ban quả là diễm lệ không gì sánh được.
Vẻ mặt say ngủ của Phù Ngọc Thu vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, hoàn toàn khác xa bộ dạng hậm hực cáu kỉnh thường thấy của chim trắng.
Kể cũng lạ, chim trắng là linh vật hưởng ân sủng của trời, với thân hình mũm mĩm kia thì lẽ ra hình người phải xinh xắn đáng yêu hoặc dễ thương lanh lợi.
Nhưng gương mặt Phù Ngọc Thu quá mức diễm lệ, cộng thêm mái tóc trắng như tuyết hệt như diễm quỷ tuyệt mỹ câu hồn đoạt phách.
Tiên tôn muốn đưa tay vuốt ve mặt y nhưng lập tức tỉnh táo lại, năm ngón tay cứng đờ, lông mày khẽ nhíu.
Hắn trầm mặc hồi lâu rồi ép mình thu tay về, luồn tay dưới khuỷu gối Phù Ngọc Thu bế y lên.
Vân Quy và Vân Thu không dám ngẩng đầu, vì cúi gằm mặt nên chỉ thấy vạt áo tiên tôn phất qua mây mù, tóc dài trắng xóa của người trong ngực rũ xuống nhẹ nhàng quét qua mây mù như chuồn chuồn lướt nước.
Chỉ một lọn tóc cũng đủ làm người ta xao xuyến.
Tiên tôn ném lại một câu: "Dọn dẹp đi."
Vân Quy vội nói: "Dạ."
Suối ngọc.
Nước đọng trên người Phù Ngọc Thu sau khi Thủy Liên Thanh rút đi thấm ướt áo tiên tôn.
Kết linh đan tựa như tẩy tủy, mọi tạp chất trong người đều được thanh lọc sạch sẽ.
Tuy trên mình chim trắng chỉ dính nước chứ không bẩn nhưng tiên tôn vẫn đưa y đến suối một chuyến.
Mấy đám mây mang theo hơi nước lướt qua, trong lúc mê man Phù Ngọc Thu cảm thấy có nước rơi trên mặt mình.
Y đã quen làm chim nên bực bội lắc đầu một cái, tóc trắng ướt nhẹp dính vào cổ làm y ngứa ngáy.
Phù Ngọc Thu cau mày, đang cựa quậy thì cảm nhận được một bàn tay ấm áp từ bên cạnh nhẹ nhàng gỡ tóc trên cổ ra cho y.
Phù Ngọc Thu lập tức hài lòng dụi vào bàn tay kia.
"Chíp."
Tiên tôn khựng lại.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một con chim đã hóa thành người mà vẫn "chíp".
Toàn thân Phù Ngọc Thu như nhũn ra dựa vào thành suối ngọc lạnh lẽo, tuy đầu óc mê man nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được đụng chạm bên ngoài.
Y cảm thấy có nước dội lên người mình, chân cũng được nước lạnh bao phủ, cảm giác an toàn chưa từng có xuất hiện làm Phù Ngọc Thu hài lòng rên hừ hừ.
Một lúc sau có bàn tay nhẹ nhàng ôm eo Phù Ngọc Thu muốn bế y ra khỏi nước.
Phù Ngọc Thu mơ màng cảm nhận "rễ cỏ" dần rời xa nước nên vô thức đạp chân.
"Chíp......" Y ủy khuất lẩm bẩm, "Nước."
Đôi chân trắng như men sứ quẫy đạp trong suối làm bọt nước bắn tung tóe như sương mù.
Có người cười khẽ bên tai: "Được rồi, nước của ngươi đây."
Phù Ngọc Thu được dỗ dành nên ngoan ngoãn không quẫy nữa.
Nhưng sau đó một chiếc áo choàng rộng mang theo khí tức sương mù bọc kín thân hình mảnh mai của Phù Ngọc Thu, hai chân hoàn toàn rời khỏi mặt nước.
Lại bị lừa gạt.
Phù Ngọc Thu suýt bật khóc nức nở.
Tiên tôn bình thản bế Phù Ngọc Thu ra khỏi suối.
Vạt áo hai người chồng lên nhau, tóc đen và tóc trắng đan xen.
Trở lại tẩm điện, những vật trang trí lúc nãy bị linh lực của Phù Ngọc Thu phá hỏng đã được thay mới, giường cũng rực rỡ hẳn lên.
Phù Ngọc Thu choáng váng đến nỗi quên cả cơn tức vừa rồi, được nhẹ nhàng đặt xuống ghế dài còn chíp chíp hai tiếng rồi xoay người co chân lên như muốn giấu đi.
Y rất sợ để lộ chân ra ngoài, lúc làm chim cũng chỉ hận không thể chôn xuống đất, cũng may lông chim dày nên y có thể giấu móng vuốt trong đám lông, miễn cưỡng có chút cảm giác an toàn.
Giờ Phù Ngọc Thu vẫn chưa nhận ra mình đã biến thành hình người mà mình ghét nhất, muốn giấu móng vuốt vào lông vũ nhưng co mãi vẫn không thể chạm vào lông chim quen thuộc.
Phù Ngọc Thu bực bội nghẹn ngào một tiếng, ngón chân mảnh khảnh liều mạng đạp mền gấm nhăn nhúm muốn tìm lông vũ của mình.
"Ư......"
Mền gấm nhanh chóng bao trùm thân thể mảnh mai của thiếu niên.
Phù Ngọc Thu ngủ mơ màng nhưng vẫn cố giơ tay kéo mền gấm quấn quanh chân mình.
Hết lớp này đến lớp khác.
Đến khi cảm thấy hai chân đã được bọc kín, y mới hài lòng "chíp chíp" hai tiếng rồi khoanh tay ngủ thật say.
Tiên tôn ngồi cạnh giường rũ mắt nhìn mấy động tác vụng về lóng ngóng của thiếu niên, không hiểu sao trong lòng lại vui vẻ lạ thường.
Hắn cười khẽ rồi đưa tay cầm một lọn tóc trắng mềm mại của Phù Ngọc Thu xõa tung trên giường.
***
Tộc Uyên Sồ, núi Nam Ngu.
Minh Nam biến thành một con Uyên Sồ sải cánh bay qua hồ lớn đến Ngoại Đinh.
Những ngọn cỏ xanh rì đung đưa trong nước như đang chào mừng y trở về.
Gương nước của tộc Uyên Sồ truyền từ đời này sang đời khác đặt dưới giếng nằm giữa Ngoại Đinh và được vô số người canh gác.
Minh Nam đáp xuống Ngoại Đinh rồi hóa thành người, không thèm nhìn mà đi thẳng vào trong.
Lính gác gương nước nghiêm mặt cản y: "Đứng lại, chưa được tộc chủ Uyên Sồ cho phép thì không ai được tới gần gương nước cả."
"Làm càn!" Vết thương trên mặt Minh Nam đã biến mất, lại là tư tôn cao ngạo như xưa, nhíu mày hống hách nói: "Ngay cả ta mà ngươi cũng dám cản, không cần mạng chó nữa à?!"
Hai lính gác nhìn nhau.
"Cút." Minh Nam đá văng kẻ cản mình rồi ngạo mạn ném lại một câu: "Nếu tộc chủ hỏi thì ngươi cứ bảo hắn đến Cửu Trọng Thiên tìm tiên tôn mà trách tội."
Hai lính gác tái mặt.
Đấng chí tôn vô thượng ở Cửu Trọng Thiên kia vui buồn thất thường, chỉ thiên vị mỗi mình tư tôn Uyên Sồ Minh Nam.
Nếu Minh Nam tố cáo một câu với Cửu Trọng Thiên thì chỉ sợ cả tộc Uyên Sồ phải gánh tai họa ngập đầu.
Hai lính gác nhìn nhau, cuối cùng một người nhanh chóng rời khỏi Ngoại Đinh để đi tìm tộc chủ Uyên Sồ.
Chỉ chốc lát sau Minh Nam đã thuận lợi đi thẳng vào giếng cổ trong Ngoại Đinh.
Gương nước của tộc Uyên Sồ đặt dưới giếng cổ ngàn năm, bên cạnh là một cây sồi cổ thụ che khuất bầu trời, tán cây xòe rộng như lọng che.
Rêu xanh bao phủ khắp mặt đất, dây leo khô héo bò quanh miệng giếng khắc hoa văn cổ xưa, Minh Nam sầm mặt đi tới rồi nhặt một hòn đá ném xuống giếng.
Mặt giếng lập tức lóe sáng như đáp lại.
Minh Nam nói: "Biến số của tiên tôn, người chuyển kiếp đang ở đâu?"
Giếng cổ gợn sóng lăn tăn, mặt nước dần hiện ra một hình ảnh.
Trần gian, Phượng Hoàng Khư.
Trong đại điện khắc vô số pháp trận bùa chú, màn giường bị gió thổi bay tứ tán.
Tiên tôn áo trắng như đang ôm một báu vật mỏng manh dễ vỡ bị thất lạc vừa tìm lại được, bàn tay dịu dàng chậm rãi vuốt tóc người trong lòng.
"Chỉ được ở đây thôi." Hắn thì thào, "Đừng đến nơi ta không nhìn thấy."
Người trong lòng hắn khẽ cựa quậy, mơ hồ nghe thấy tiếng xiềng xích va vào nhau.
Tai Minh Nam bị âm thanh này làm chấn động.
Y trố mắt kinh ngạc, thậm chí còn nghi ngờ tiên tôn trong gương nước đã bị đoạt xá.
Chưa ai từng thấy tiên tôn lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, lo được lo mất, vừa thành kính vừa luống cuống, như thể dù người này có bảo hắn đánh đổi mạng sống thì hắn cũng sẽ tự sát ngay tại chỗ mà không hề do dự.
Kẻ điên vui buồn thất thường không có lòng thương hại kia mà cũng biết yêu sao?
Đúng lúc này, tộc chủ Uyên Sồ nghe tin vội vàng dẫn người chạy tới, thấy Minh Nam dửng dưng đứng trước gương nước thì suýt ngất xỉu.
"Đồ đại nghịch......" Tộc chủ Uyên Sồ tức run người, "Thánh vật mà ngươi dám......"
Minh Nam lạnh lùng liếc hắn một cái, khinh thường không thèm nói chuyện mà quay người hóa thành Uyên Sồ bay đi.
Người chuyển kiếp mà tiên tôn muốn tìm không biết đang ở đâu.
Nhưng gương nước đã dự báo sẽ có ngày hai người trùng phùng.
Minh Nam định đến thang mây ở Lưu Ly Đạo để lên Cửu Trọng Thiên.
Nhưng chưa kịp tiến vào phù trận thì đã thấy thân hình cao lớn của Phượng Bắc Hà đứng cạnh chín cây cột ngọc như sớm đoán được y sẽ tới đây.
Minh Nam thờ ơ nói: "Muốn giết chim trắng thì tự làm đi, đừng phiền ta nữa."
Phượng Bắc Hà đưa tay vung linh lực phá vỡ thuật che mắt của Minh Nam, lộ ra vết cắt chưa khép lại trên mặt.
Phượng Bắc Hà chữa trị vết thương kia rồi nhíu mày hỏi: "Ai làm ngươi bị thương?"
Minh Nam không muốn nói chuyện với hắn.
Nếu Phượng Bắc Hà không bảo y đi giết chim trắng thì y đã chẳng lâm vào kết cục bị tiên tôn hắt hủi bỏ rơi.
Y đang định đi thì Phượng Bắc Hà nói: "Ngươi không muốn giống huynh trưởng mình, có thể thấy trước tương lai mấy trăm năm sau à?"
Minh Nam quay phắt lại căm ghét nói: "Đó là xưa kia thôi!"
Trước đây y cứ tưởng tiên tôn ưu ái tộc Uyên Sồ vì huynh trưởng mình nên mới cố gắng tu luyện linh cảm bẩm sinh của tộc Uyên Sồ, muốn giống ca ca mình để được tiên tôn bảo vệ.
Tuy không tài giỏi bằng ca ca nhưng ít nhất cũng không phải phế vật.
Nhưng tiên tôn che chở y không phải vì thiếu tộc chủ Uyên Sồ, vậy y hao tâm tổn trí tu luyện linh cảm còn có ích lợi gì nữa?
"Tiên tôn nói đúng, làm một bình hoa trang trí chẳng có gì không tốt cả." Minh Nam lạnh lùng nói, "Ít nhất cũng không ai chiếm vị trí của ta."
Cả tam giới không kẻ nào có thể sánh kịp dung mạo của y.
Nếu đã không có tu vi lẫn linh cảm thì chi bằng cứ an phận thủ thường làm vật trang trí xinh đẹp vậy.
Chỉ cần không bị tiên tôn ghét bỏ thì ít nhất vẫn còn đường sống.
Phượng Bắc Hà lạnh nhạt nhìn y.
Minh Nam bực bội nói: "Đừng có trêu vào ta, ta sẽ không làm việc cho ngươi nữa đâu, đem linh đan quỷ quái của ngươi cút đi!"
Phượng Bắc Hà chậm rãi mở miệng: "Ngươi đã thấy gì trong gương nước?"
Minh Nam phiền chán cầm chiếc lông vàng thúc giục phù văn mở ra con đường từ Lưu Ly Đạo đến Cửu Trọng Thiên.
"Người chuyển kiếp mà tiên tôn muốn tìm đang ở trần gian." Phượng Bắc Hà nói, "Bất kỳ ai ở Cửu Trọng Thiên xuống hạ giới đều bị áp chế tu vi, chỉ cần ngươi dụ hắn xuống trần gian thì chắc chắn ba tộc có thể làm hắn chết."
Minh Nam cười lạnh: "Chỉ dựa vào ba con khỉ bị đùa bỡn xoay quanh như các ngươi ấy à?"
Phượng Bắc Hà cũng không tức giận: "Tin hay không là tùy ngươi, ta chỉ nói đến thế thôi.
Ngươi cũng đâu muốn mình bị xem như đồ chơi......"
Còn chưa dứt lời thì Minh Nam đã mất kiên nhẫn đi vào thông đạo dẫn đến Cửu Trọng Thiên.
Cửu Trọng Thiên, mây mù lượn lờ.
Vết thương trên mặt Minh Nam đã khỏi hẳn, y cố ý thay một bộ y phục lộng lẫy rồi chải lại mái tóc đen cho gọn gàng.
Sau khi soi gương để chắc chắn không còn tì vết gì, y mới đi đến tẩm điện của tiên tôn.
Hôm nay tiên tôn đang rảnh rỗi ngồi chơi đàn hạc ngoài điện.
Thấy Minh Nam đến, hắn hơi ngẩng đầu lên lạnh nhạt hỏi: "Biết được chưa?"
"Rồi ạ." Minh Nam nho nhã hành lễ, "Ta đã tới nhìn mặt giếng, tuy vẫn chưa biết người kia chuyển kiếp đi đâu nhưng có thể thấy trước mấy năm sau."
Tiên tôn ôm đàn hạc tỏ vẻ hứng thú: "Tương lai của ai?"
Minh Nam không trả lời mà ngẩng đầu lên đánh bạo hỏi: "Tôn thượng, chức tư tôn ngài cho ta sẽ không lấy lại chứ?"
Tiên tôn nhíu mày như không ngờ y lại to gan đến vậy.
Đêm qua suýt bị giết chết mà hôm nay vẫn dám hỏi chuyện này.
Quả nhiên lý do tiên tôn có thể dung túng Minh Nam bao năm nay là vì "y rất thú vị".
Hắn cười nói: "Tất nhiên rồi, thứ ta đã cho xưa nay không bao giờ đòi lại cả."
Minh Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y vừa định nói đến người chuyển kiếp thì trong tẩm điện chợt vọng ra một tiếng hét chói lói: "Chíp——"
Rõ ràng là tiếng chim hót nhưng hình như phát ra từ miệng người.
Sau đó còn có tiếng quăng ném đồ vật loảng xoảng, ầm ĩ vô cùng.
Minh Nam thoáng nhíu mày.
Vân Thu lảo đảo chạy ra lúng túng nói: "Tôn thượng, tiểu điện hạ......!tỉnh rồi ạ."
Tiên tôn gật đầu với vẻ lạnh nhạt, bàn tay vuốt ve đàn hạc.
"Ừ, hầu hạ y cho tốt vào."
Vân Thu: "......"
Vân Quy đã tận tâm chỉ bảo hắn nửa ngày, nói tiên tôn đối xử với tiểu điện hạ Bạch Tước rất đặc biệt nên nhất định phải đối tốt với y.
Nhưng giờ tiểu điện hạ gần như sụp đổ khóc lóc om sòm xé nát rèm mây, sao tiên tôn không đến thăm y mà còn thản nhiên ngồi đây?
Đối đãi đặc biệt?
Chứ không phải ghét à?
Vân Thu không dám đoán ý tiên tôn nên đành phải đau khổ trở về.
Minh Nam mơ hồ hiểu ra vấn đề.
Tiểu điện hạ Bạch Tước kia trong rủi có may, kết đan biến thành người.
"Hừ." Minh Nam giễu cợt nghĩ thầm, "Chim trắng kia béo như quỷ, hình người nhất định là cực kỳ xấu xí."
Cùng lúc đó, bên trong vọng ra tiếng kêu thảm thiết của Phù Ngọc Thu.
"Ta......!Chíp! Chíp biến thành đồ gớm ghiếc rồi ——!! A!!"
Tiên tôn: "............".