3.
Vào đêm Trung Thu đó, lẽ ra Tiêu Dương sẽ cùng ta dùng bữa cơm đoàn viên.
Nhưng đến khi đồ ăn đã nguội lạnh, vẫn không thấy bóng người nào hết.
Tiểu Viên nhìn không nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi thì thầm vào tai ta:
"Tiêu công tử dạo gần đây rất thường xuyên chạy đến Xuân Phong lâu, ngay cả khi không có đơn, ngài ấy cũng sẽ đi."
Rất nhanh, kì thi khoa khảo đến gần.
Để tiết kiệm thời gian, ta nhờ người làm hết việc cho Tiêu Dương, đồng thời trả giá cao để được mời danh sư về dạy học cho hắn.
Nhìn đôi bàn tay thô ráp của ta, Tiểu Viên phẫn nộ nói:
“Tiểu thư, đừng nói là người đã dồn hết tiền bạc trong nhà cho Tiêu công tử đấy nhé.”
“Mẫu thân nô tỳ nói, trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân *.”
(* ý nói người có nghĩa khí phần nhiều là từ các tầng lớp nhân dân lao động chân tay, còn người làm việc trái lương tâm, phụ nghĩa đều là người đọc sách.)
Lúc đó, ta không hiểu ý nghĩa thực sự của câu này.
Ta chỉ cảm thấy Tiêu Dương vừa có ngoại hình lại vừa thông minh, vậy nên khả năng cao là hắn bị ả kỹ nữ kia quấn theo làm phiền, chứ không có ý gì hết.
Mãi đến khi trăng lên đến đỉnh, Tiêu Dương mới thất tha thất thểu trở về.
Bên cạnh hắn còn có một nữ nhân mảnh mai yếu đuối.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Liễu Man Man.
Nàng ta có đôi môi đỏ, hàm răng trắng, vòng eo thon thả, đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy Tiêu Dương đang loạng choạng.
"Nhường đường một chút, Tiêu công tử uống say rồi, để ta đỡ chàng về phòng nghỉ ngơi."
Ta đè nén sự khó chịu trong lòng:
"Không cần, để chàng cho ta.”
Nhưng Liễu Man Man khiêu khích nói:
"Tiêu công tử không quen tiếp xúc với nữ nhân khác, vẫn nên để ta làm thì hơn."
Ta tức giận bật cười:
"Đó là vì không thể so được với Liễu cô nương qua tay bao người.”
Biểu cảm của nàng lập tức trở nên xấu hổ, buồn bực và tức giận.
Đúng lúc này, Tiêu Dương có phần thanh tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay ta, nghiêm khắc nói:
"Chu Quỳnh Chi, Man Man làm sao có thể so được với người từ nhỏ đã có phụ thân yêu thương như ngươi. Nữ tử bán nghệ không bán thân ở thanh lâu đã vô cùng đáng thương rồi, ngươi việc gì phải nhục nhã nàng ấy như thế?”
Nhìn xem.
Ta chỉ nói một câu hết sức bình thường, nhưng đổi lại là lời chỉ trích vô tình của hắn.
Đáng tiếc là lúc đó ta đã quá ngu ngốc và ngây thơ.
Nghĩ rằng nếu ta nói cho Tiêu Dương biết về việc Liễu Man Man bí mật tán tỉnh những nam nhân khác thì sẽ giúp hắn sớm tỉnh ngộ quay đầu.
Lại cũng nghĩ rằng hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại con đường đúng đắn và thi đậu công danh.
Nhưng ta đã sai rồi.
Sai mười phần.
(FB Kim Giai Linh Lung)
4.
Vào thời điểm này ở kiếp trước, Liễu Man Man tự xưng là bán nghề không bán thân, dùng lời ngon tiếng ngọt của mình để quyến rũ không biết bao nhiêu nam nhân.
Nàng ta đã lấy được một lượng bạc lớn từ Võ An Hầu.
Đáng tiếc là Võ An Hầu lại có một nương tử mập mạp đầy quyền thế, không cho phép phu quân nạp thiếp, càng không để mấy nữ tử phong trần vào mắt.
Với số tiền này, Liễu Man Man đã lên kế hoạch chuộc thân, đồng thời dụ dỗ Tiêu Dương rời kinh đô cùng nàng ta.
Chờ những lời đàm tiếu qua đi, nàng ta sẽ để Tiêu Dương trở lại thi đậu công danh, đổi lấy một đời vinh quang và phú quý cho nàng ta.
Vô tình biết được chuyện này, ta đã giấu lá thư tình chạy trốn mà tiểu đồng đó đem tới, tất cả cũng chỉ để cho Tiêu Dương không phiền lòng.
Liễu Man Man không đợi được người liền ngồi thuyền về phía nam ngay trong đêm.
Rất nhanh sau đó, nàng ta gả cho một ân nhân cũ để làm thiếp.
Sau kì khoa khảo, Tiêu Dương phát hiện ra lá thư kia, hắn gần như phát điên và bóp chặt lấy cánh tay ta:
"Chu Quỳnh Chi, sao ngươi có thể để một nữ tử yếu đuối như Man Man rời khỏi kinh đô?"
Ta giận dữ đẩy hắn ra.
Nếu chỉ là một nữ tử thì sao có thể dụ dỗ Võ An Hầu tiêu hết tiền bạc của mình chỉ vì nụ cười của mỹ nhân?
Nếu chỉ là nữ tử yếu đuối thì sao có thể chạy thoát khỏi tay sai của Hầu phu nhân, dùng thuyền đến miền nam thịnh vượng bên kia sông Dương Tử và kết hôn nhanh như chớp?
Sau đó, Tiêu Dương, người đã trở thành Trạng Nguyên, đã làm nhục ta bằng mọi cách có thể.
Hắn lãng quên hoàn toàn công nuôi dưỡng từ xưởng rượu của phụ thân ta.
Một lần nữa đốt sạch toàn bộ những gì ta đã dày công gây dựng.
Để giúp ta cứu giữ lại cuốn Trăm Nhưỡng Phổ do tổ tiên để lại, Tiểu Viên đã bị đè c.het khi sà ngang sập xuống.
Nếu đã như vậy, đời này ta sẽ giúp kẻ giết người là hắn được như ước nguyện.
5.
Ta đã bảo Tiểu Viên không cần để ý người do Liễu Man Man phái tới.
Không phải nàng ta đánh giá cao tài năng của Tiêu Dương và muốn dàn dựng một vở kịch nam tài nữ sắc sao?
Tất nhiên phải để nàng ta thực hiện được tâm nguyện của mình rồi.
Cùng ngày, Tiêu Dương từ học viện về rất muộn.
Sau khi nhận được lá thư từ tiểu đồng, hắn chạy về phía bến thuyền mà không ngoảnh đầu lại.
Dưới ánh trăng, thư sinh tao nhã ôm lấy mỹ nhân thanh tú, thật là một khung cảnh mỹ lệ và lãng mạn.
Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị lên thuyền rời đi thì tiếng cồng chiêng ồn ào vang lên, giống như đang có vô số người đứng ở bên bờ.
Cây đuốc chiếu sáng con thuyền, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của Tiêu Dương và Liễu Man Man.
Ngay sau đó, một người bước ra khỏi từ trong kiệu.
Liễu Man Man sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Ta trốn trong bóng tối, nhấp môi mỉm cười.
Trò hay sắp mở màn.
Đôi cẩu nam nữ này không phải muốn song túc song phi, cùng tiến cùng lùi sao?
Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục luôn đi.