Trùng Sinh Thanh Xuân Của Tôi


Ra tới cổng trường cô liền thấy thầy Ngô đang ngồi trên ghế đá ven đường, ánh mắt trông mong nhìn vào trong trường.
Vừa nhìn thấy cô đi ra, thầy Ngô đã nhanh chóng đứng lên đi về phía cô.
" Sao rồi? Sao em ra sớm thế?"
" Em làm xong hết rồi, chắc không sai đâu.

" Cô nghịch ngợm cười nói.
" Được rồi, thầy tin em, về thôi.

" Thầy Ngô mỉm cười nói, nhìn biểu hiện của em ấy chắc là ổn rồi.
" Dạ, được.

"
Thầy Ngô đưa cô về tận nhà, cô không cần quay lại trường nữa, cô thi xong buổi sáng, buổi chiều sẽ được nghỉ.
*******************
Ngày hôm sau tới trường, mọi người đều hướng ánh mắt trông mong nhìn cô, nhưng không ai mở lời hay hỏi gì cô cả.
Bọn họ muốn biết tình hình cô thi thế nào? Làm bài có tốt không? Nhưng bọn họ sợ cô áp lực, sợ cô làm bài không tốt, hỏi sẽ khiến cô phải suy nghĩ.
" Sao các cậu nhìn tớ ghê thế, trên mặt tớ dính gì à?"
" Không, không có gì." Lâm Kiều, huých tay Vương Điềm Điềm ý bảo cô nói đi.
" Bọn tớ muốn....!hỏiiiiii...." Vương Điềm Điềm ấp úng mãi không nói ra được một câu.
Thấy thế làm cô phì cười:" Tớ làm bài rất tốt, các cậu yên tâm."
" Có cậu nói này của cậu là chúng tớ yên tâm rồi."

" Về chỗ thôi, sắp vào lớp rồi, hai ngày nữa là có kết quả rồi.

"
Vừa dứt câu tiếng chuông vào lớp vang lên.
Bắt đầu một ngày học mới, cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, cô giáo vào lớp dạy, tập trung, chăm chú lắng nghe.
Thời gian cứ thế trôi, rất nhanh đã đến ngày có kết quả của kì thi Olympic.
Ngày có kết quả là vào hôm chủ nhật, ngày học nhóm của bọn cô.
Sáng sớm khi Hoàng Tuyết Lan chưa ngủ dậy, mấy người Vương Điềm Điềm đã tới gõ cửa nhà cô.
" Sao các cậu tới sớm thế?" Cô ra mở cửa vừa hỏi với giọng ngái ngủ.
" Cậu không biết hôm nay là ngày gì à?" Vương Điềm Điềm hỏi lại cô.
" Thì ngày học nhóm của chúng ta, chứ ngày gì, bình thường tám giờ các cậu mới đến cư mà, sao nay chưa bảy giờ đã tới rồi?" Hoàng Tuyết Lan vừa đi vào vừa ngó đồng hồ vừa nói.
" Ôi là trời, đúng là hoàng đế không vội nhưng thái giám vội là đây.

" Thẩm Minh than thở.
" Cậu là thái giám à?" Lâm Kiều hỏi lại Thẩm Minh.
" Không phải, ví dụ, lấy ví dụ thôi, cậu hiểu không?"
" Mình cậu làm ví dụ thôi, đừng gom bọn tớ vào.

" Dương Minh thảnh thơi lên tiếng.
" Các cậu, các cậu...Hừ...Không nói chuyện với mấy người các cậu nữa.

" Thẩm Minh, một mình không cãi lại ba người, Hừ nhẹ quay sang một bên.
" Được rồi, được rồi.

Các cậu đừng cãi nhau nữa, ở đây đợi tớ một lúc, tớ đi đánh răng rửa mặt đã.

"
Hoàng Tuyết Lan xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chưa đầy năm phút đã bước ra với khuôn mặt tỉnh táo hơn hẳn.
" Hôm nay là ngày có kết quả thi đấy, cậu quên à?" Lâm Kiều không nhịn được nữa hỏi cô.
" À, ừ nhỉ, tớ quên mất.

"
" Chúng ta đi tra điểm của cậu đi."
Năm người bọn cô kéo nhau đến trước máy tính.
Cô ngồi xuống bình tĩnh mở máy tính lên, đăng nhập vào trang ' Cuộc thi Olympic toán học toàn quốc'.
" Số báo danh đâu, nhập vào đi, Hoàng Tuyết Lan."
" Nhanh lên.."

" Hồi hộp quá..."
" Hoàng Tuyết Lan, cậu nhanh tay lên.

"
Tiếng giục vội vàng của bốn người bọn họ vang lên tiếng bên tai.
Nghe có vẻ gấp gấp và hồi hộp hơn là người trong cuộc là cô.
Trong tiếng giục giã, cô từ từ nhập số báo danh vào rồi ấn tìm kiếm.
Một trăm điểm hiện trên màn hình máy tính, số điểm mà cô đã biết trước, tâm trạng bình tĩnh không một chút gợn sóng.
Bốn người Vương Điềm Điềm phía sau cô cũng như đứng hình, không phát ra một tiếng động.
Nhưng ba mươi giây sau khi lấy lại tinh thần, tiếng hét vui vẻ vang vọng khắp phòng.
" Aaaaaaa....!một trăm điểm."
" Điểm tuyệt đối rồi.

"
" Chúc mừng cậu Hoàng Tuyết Lan.

"
" Học thần của tớ, cậu giỏi lắm.

"
Vương Điềm Điềm, Lâm Kiều ôm cô lắc qua lắc lại bày tỏ sự vui mừng, Thẩm Minh, Dương Minh đứng một bên nhìn ba cô gái cười bất lực.
Bốn người bọn họ thật lòng vui vẻ thay cô.
" Một suất tuyển thẳng đấy, quá đã." Vương Điềm Điềm nói.
" Nhưng tớ từ chối rồi, tớ muốn được đi thi giống như các cậu.

"
Lâm Kiều sờ trán cô:" Không nóng, cơ hội tốt như thế sao cậu nỡ bỏ qua, biết bao nhiêu người muốn cậu biết không hả?"

" Đúng vậy, nghĩ lại đi Tuyết Lan.

" Dương Minh nói.
" Tớ biết, nhưng tớ muốn cùng các cậu trải qua kì thi sắp tới, tớ muốn đời học sinh của mình trải qua cùng các cậu.

"
Nghe cô nói bốn người cảm động nhìn Hoàng Tuyết Lan, không ngờ cậu ấy lại trân trọng tình bạn của họ đến thế.
" Quyết định vậy đi, hôm nay chúng ta bắt đầu ôn tập cho kì thi chuyển cấp sắp tới nha.

" Cô nói.
" Được, chúng tớ sẽ cố gắng." Vương Điềm Điềm nói với cô.
" Cố gắng để chúng ta không phải tách ra." Thẩm Minh quyết tâm nói.
" Nhờ cả vào cậu đấy Hoàng Tuyết Lan.

" Lâm Kiều cũng lên tiếng.
" Bắt đầu thôi nào." Dương Minh nói.
" Được, cùng cố gắng.

" Cô trả lời lại.
Mong rằng thanh xuân của tôi sẽ luôn có các bạn, chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực tiến về phía trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận