Cứ thể thời gian hai ngày thi tháng cũng kết thúc nhanh chóng.
Học sinh toàn trường lại trở về trạng thái đi học bình thường.
Bầu không khí căng thẳng của thi cử đã qua, Hoàng Tuyết Lan bước chân vào lớp liền cảm nhận được không khí vui vẻ, thoải mái vốn có đã trở lại, không còn sự lo lắng, căng thẳng của kì thi tháng mang lại nữa.
Hôm nay bọn cô lên lớp, thầy cô giáo bộ môn cũng nhẹ nhàng hơn, bài tập về nhà cũng ít hơn một chút, có lẽ thầy cô đang tập trung chấm thi.
"Chiều được nghỉ chúng ta đi đâu chơi đi." Thẩm Minh quay người xuống rủ mọi người.
" Cũng được đấy, lâu rồi chúng ta không ra ngoài." Lâm Kiều cũng đồng ý.
"Tớ không có ý kiến." Hoàng Tuyết Lan cũng không biết đi đâu nên sẽ theo ý mọi người.
"Được, đi đâu bây giờ?" Dương Minh cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.
" Đi nhà ma không?" Giang Ái Liên đưa ra đề nghị.
Không ngờ một cô gái nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối, dịu dàng như Giang Ái Liên lại đưa ra cho mọi người một ý tưởng táo bạo như vậy.
Cả nhóm ai cũng nhìn Giang Ái Liên chăm chú.
" Các cậu nhìn tớ ghê vậy? Không muốn đi sao? Vậy chúng ta đổi cái khác.
"
" Không ...Không ...Tớ thấy đề nghị của cậu hay đấy, tớ thấy được, còn các cậu thấy thế nào?" Hoàng Tuyết Lan hưởng ứng luôn với đề nghi đi nhà ma.
Giờ cô cũng có chút tò mò về nó, kiếp trước cô cũng chưa từng đi bao giờ, không biết có đáng sợ không? Hay việc cô chết đi rồi sống lại đối với mọi người sẽ đáng sợ hơn đây? Giờ mọi người mà biết khéo cô sẽ bị kéo đi làm nghiên cứu khoa học mất.
"ĐƯỢC..." Cả đám đồng ý rõ to, không biết là phấn khích hay là nói to để che giấu sự sợ hãi của mình nữa.
" Vậy quyết định thế đi, chiều hai giờ ba mươi chúng ta hẹn nhau ở cổng trường rồi xuất phát nha."
" Hay để tớ rủ thêm anh họ tớ nữa, đi nhà ma càng đông càng vui đúng không?" Thầm Minh hào hứng đưa ra ý kiến của mình.
Nhất định phải rủ thêm người đi, đông người sẽ không đáng sợ nữa, đúng vậy, nhất định phải rủ anh họ đi cùng, càng đông càng tốt.
Không thể để các cậu ấy biết mình sợ ma được, thể thì mất mặt lắm, còn đâu là Thầm Minh không sợ trời không sợ đất nữa chứ.
"Được, cậu rủ đi." Dương Minh thấy người được rủ là Thầm Triết Hạo cũng đồng ý, dù sao cũng là người quen, hơn nữa còn là một đàn anh mà cậu luôn ngưỡng mộ, học tập theo.
Không có ai phản đối, mọi người lại tiếp tục nói chuyện hào hứng với nhau về chủ đề nhà ma, mà không hề hay biết Thầm Minh ngồi một bên trong lòng sóng to gió lớn, gào thét đến mức nào cả.
Cả nhóm đi ăn xong lại chia nhau về phòng nghỉ trưa.
Riêng Thầm Minh ngựa không dừng vó, vừa ăn xong là chạy qua chỗ Thẩm Triết Hạo tìm anh liền.
(...)
Đến chiều Hoàng Tuyết Lan cùng ba người Vương Điềm Điểm, Lâm Kiều, Giang Ái Liên chuẩn bị đồ đạc ra cửa, chuẩn bị xong liền ra cửa tiến thẳng tới cổng trường.
Khi tới cổng trường cô có chút giật mình.
Đông như vậy sao? Rủ nhau đi đánh trận hả?
Ngoài Thầm Triết Hạo, Dương Minh và Thầm Minh ra thì bên cạnh đó còn có ba nam sinh khác nữa, một trong ba nam sinh đó cô cũng từng gặp khi đi thi Olympic toán học toàn quốc lần trước.
" Úa, sao nhiều người vậy?" Vương Điềm Điểm đi cạnh cô nhỏ giọng thắc mắc.
" Chắc Thẩm Minh rủ thêm đi, cậu ấy lúc nào cũng thích đồng vui, náo nhiệt mà." Lâm Kiều tỏ ra hết sức bình thường với chuyện như này.
"Oh!" Giang Ái Liên một bên không biết gì cũng phụ họa theo.
" Không sao, càng đông càng vui, đi thôi, đi qua đấy xem thế nào.
" Nhiều hơn hay ít hơn đối với cô nó cũng vậy, cứ vui là được rồi.
" Chào các em, chào tiểu học muội nhé! Em còn nhớ anh không?" Nam sinh mà Hoàng Tuyết Lan bảo quen mặt chính là Hạ Anh Tuấn, bọn cô vừa bước tới liền nhiệt tình chào hỏi.
" Chào đàn anh..." Ba người Vương Điểm Điểm cũng chào hỏi lại.
" Chào đàn anh, trí nhớ của em cũng được lắm, chưa đến nỗi nào đâu ạ." Cô cười trêu lại một cách dí dỏm.
"Để bọn anh giới thiệu trước nha, anh tên là Hạ Tuấn, bên trái anh là Khương Thái Mạnh, bên phải anh là Tưởng Gia Sinh, bọn anh là bạn cùng lớp, kiêm bạn cùng phòng với Thẩm Triết Hạo, rất vui được làm quen với các em.
"
"Em Hoàng Tuyết Lan, ba người lần lượt đứng bên em là Vương Điểm Điểm, Lâm Kiều và Giang Ái Liên chúng em học cùng lớp.
"
"Được rồi, đi thôi, không đến đấy không mua được vé vào cửa đâu." Thẩm Triết Hạo lên tiếng thúc giục.
"Đúng, đúng chỗ đấy đông người đi lắm, có khi phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được vé đấy." Hạ Anh Tuấn có vẻ đi nhiều rồi nên biết.
Thể là cả nhóm mười người bọn cô lại kéo nhau đi đến trạm xe buýt bắt xe, có vẻ như đi đông nên bọn cô đi tới đâu là ổn ào, náo nhiệt chỗ đó.
Tuổi trẻ thật tốt, mới vừa quen biết mà phút chốc đã trở nên như thân quen lâu ngày rồi, trò chuyện rôm rả, cười đùa náo nhiệt, nói đủ thứ trên trời dưới biển.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, hôm nay cô với Thẩm Triết Hạo lại ngồi chung một hàng ghế, tim cô đập có chút nhanh không kìm lại được.
Cái tình huồng gì vậy chứ? Đang yên đang lành thì cứ từ từ mà đập, ai giục ai hối đâu, mắc gì đập nhanh như thế?