Triệu Đại Sơn nhìn mặt Từ Tuệ đầy vết thương, xem ra đã bị đánh rất nặng.
"Tống Phát Đạt đến chưa?"
"Rồi! Rồi ạ!" Tống Phát Đạt thở hồng hộc chạy vào, trên lưng đeo một hộp thuốc.
"Ông mau qua xem thử, xem bọn họ có bị thương nặng chỗ nào không.
" Triệu Đại Sơn có chút lo lắng, nếu như bị thương nặng thì chuyện này sẽ khó giải quyết.
Tống Phát Đạt cười gật đầu, lập tức bước tới, trong lòng mừng thầm như trúng số, rốt cuộc cũng có cơ hội giở trò với Triệu Kiều Kiều rồi!
Dân số trong thôn vốn đã ít ỏi, con gái lại càng khan hiếm.
"Hai người muốn khám ở đây hay vào nhà?" Khám bệnh ở ngoài này có chút bất tiện, chi bằng vào nhà cho thoải mái, thừa cơ "động chạm" một chút, người khác cũng không thể nói gì.
"Mẹ, ngoài này đông người quá, chúng ta vào nhà khám đi!" Triệu Kiều Kiều cảm thấy toàn thân đau nhức.
"Ừm, vậy chúng ta vào nhà khám.
" Từ Tuệ cố gắng đứng dậy, sau đó kéo con gái đứng lên.
Hai mẹ con dìu nhau đi vào nhà.
Tống Phát Đạt cười dâm, vội vàng lẽo đẽo theo sau.
Từ góc độ này, Triệu Vân Sơ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt tham lam của Tống Phát Đạt.
Tim cô đập thình thịch, nhớ đến lúc trước mình cũng từng để ông ta khám bệnh, quay sang hỏi Lặc Bắc Thần: "Lúc trước khi em bị bệnh, có phải ông ta cũng đến khám bệnh cho em không?
Lúc đó anh có ở bên cạnh không?"
"Có!" Lặc Bắc Thần kiên định nói: "Ông ta khám xong thì rời đi, thuốc là do anh sắc,
cũng là anh cho em uống, sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Triệu Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm: "Ông ta không phải người tốt, vừa rồi ánh mắt của ông ta đã thể hiện rõ bản chất rồi.
Bây giờ ông ta ở trong đó chắc chắn đang giở trò đấy.
"
Lặc Bắc Thần nghe xong, sắc mặt tối sầm.
May mà lúc trước khi Tống Phát Đạt đến khám bệnh, anh luôn ở bên cạnh.
"Vân Sơ, chuyện của hai đứa, nên chọn ngày đẹp để làm thôi.
" Triệu Đại Sơn nhìn Triệu Vân Sơ và Lặc Bắc Thần, càng nhìn càng thấy xứng đôi, trai tài gái sắc, thật sự rất đẹp đôi.
"Ông nội, ông nói gì vậy?" Triệu Vân Sơ không hiểu, lên tiếng hỏi.
"Ý của ông là mhai đứa nên tổ chức hôn lễ đi.
" Lặc Bắc Thần ở bên cạnh giải thích: "Lúc trước vì em hôn mê bất tỉnh, bây giờ em đã tỉnh lại rồi, cũng nên tính đến chuyện trăm năm.
"
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần, nói: "Chẳng lẽ lời em nói lúc trước anh chưa nghe rõ sao?"
"Vân Sơ, anh sẽ đối xử tốt với em, em yên tâm gả cho anh đi!" Lặc Bắc Thần cảm thấy hiện tại mọi người đều ở đây, vừa hay có thể xác nhận mối quan hệ của hai người.
Còn về chuyện sau này, đợi đến khi chân anh khỏi hẳn rồi tính đến chuyện động phòng cũng không muộn.
Nếu như chân anh không thể chữa khỏi, đến lúc đó anh sẽ trả tự do cho cô.
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần, ánh mắt người đàn ông rất chân thành, khiến cô nhất thời không biết từ chối như thế nào.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
"Vân Sơ, cháu còn suy nghĩ gì nữa? Nhanh đồng ý đi! Bắc Thần là một đứa trẻ tốt, cháu gả cho nó chắc chắn sẽ hạnh phúc.
" Triệu Đại Sơn thật lòng muốn tốt cho hai người, hơn nữa, với những lời đồn đại lúc trước, nếu Triệu Vân Sơ không gả cho Lặc Bắc Thần thì sau này còn ai dám lấy cô nữa?
Triệu Vân Sơ cảm thấy mình bị ép buộc đến đường cùng rồi.
Nếu như đồng ý, cô và người đàn ông này sẽ dây dưa không dứt.
"Lặc Bắc Thần, bây giờ anh có thể đừng ép em nữa được không?
Cho em thời gian suy nghĩ, sau đó em sẽ cho anh câu trả lời, được không?"
P/s: Nam nữ 9 xưng anh em chỉ đơn thuần là do nữ 9 bé tuổi hơn nam 9, xưng hô như anh em chênh lệch tuổi, không hề có tình cảm