Trùng Sinh Thập Niên 70 Quân Đoàn Trưởng Sủng Ái Mạnh Mẽ


Triệu Vân Sơ nhận ra có gì đó không ổn qua cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

Trong ấn tượng của nguyên chủ, Triệu Tam là trưởng thôn "bất đắc dĩ" của thôn, khoảng 40 tuổi, thân hình béo lùn.

Trong thôn có quy định bất thành văn, trưởng thôn đương nhiệm chưa qua đời thì không thể bầu chọn trưởng thôn mới.

Chắc chắn quan hệ giữa Từ Tuệ và Triệu Tam không đơn giản.

Cửa phòng bật mở, Từ Tuệ và Triệu Kiều Kiều dìu nhau bước ra.

Vừa ra khỏi cửa, Triệu Kiều Kiều khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.

"Kết quả khám bệnh thế nào?" Thấy hai người đi ra, Triệu Đại Sơn vội vàng hỏi: "Vết thương của bọn họ có nghiêm trọng không?"
Tống Phát Đạt thở dài, nói: "Y thuật của tôi có hạn, chỉ có thể bôi thuốc mỡ, xoa bóp cho bọn họ.

Cụ thể thế nào thì tốt nhất nên đưa đến bệnh viện để kiểm tra.

" Đây chính là chiêu bài của ông ta, mỗi khi gặp phải trường hợp không thể giải quyết, chỉ cần nói như vậy là đối phương sẽ không trách tội.


"Phải đến bệnh viện sao?" Triệu Đại Sơn nghe xong, trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như phải đến bệnh viện, ông có thể trả bao nhiêu tiền viện phí cho Triệu Vân Sơ?
"Ông nội, bọn họ chỉ bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi!" Triệu Vân Sơ thấy ông lão lo lắng, nói ra tình hình thực tế.

“Mày nói bậy! Chúng tao bị thương nặng như vậy, sao có thể dễ dàng khỏi như vậy được?" Từ Tuệ vội vàng phản bác: "Lúc nãy mày đánh tao nhiều như vậy, cây gậy còn bị gãy kia kìa, sao có thể là vết thương nhẹ được?"
Triệu Vân Sơ gật đầu: "Đúng vậy, sao có thể là vết thương nhẹ được?"
"Đấy thấy chưa, chính miệng mày thừa nhận đấy!" Từ Tuệ đắc ý nói.

Triệu Vân Sơ không trả lời, cô đi đến đống củi, nhặt một khúc củi lớn rồi hùng hổ bước về phía Từ Tuệ.

"Con nhỏ điên, mày muốn làm gì?" Thấy Triệu Vân Sơ cầm gậy, Từ Tuệ sợ hãi lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng dựa vào tường, không còn đường lui.

Triệu Vân Sơ vung gậy, đánh thẳng vào người Từ Tuệ.

Từ Tuệ vội vàng né tránh, sau đó chạy bán sống bán chết.

Triệu Vân Sơ ở phía sau đuổi theo tượng trưng vài bước.


Từ Tuệ sợ bị đánh, liên tục chạy vòng vòng giữa sân.

"Vân Sơ, cháu! cháu định làm gì vậy?" Vừa rồi khi thấy Triệu Vân Sơ nhặt gậy, Triệu Lộ Viễn sợ hãi không dám tiến lên.

Sau đó thấy Triệu Vân Sơ chỉ đuổi theo chứ không thật sự ra tay, ông ta mới dám lên tiếng.

"Cháu chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy, bác gái chỉ bị thương nhẹ thôi.

Mọi người không thấy sao?" Triệu Vân Sơ nhìn mọi người, cười nói: "Nếu như bị thương nặng, sao bà ta có thể chạy nhanh như vậy được?"
Triệu Lộ Viễn nghe xong, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hét lớn: "Đừng chạy nữa!"
"Không chạy thì đứng im cho nó đánh sao?" Từ Tuệ quay đầu lại, nói: "Triệu Lộ Viễn, ông đúng là vô dụng, không thấy cháu gái ông cầm gậy đánh tôi sao?"
Triệu Lộ Viễn vỗ đùi, chạy đến chỗ Từ Tuệ, lặp lại những lời Triệu Vân Sơ vừa nói.

Từ Tuệ lúc này mới ngớ người, hóa ra là mình bị lừa!
Lặc Bắc Thần đứng bên cạnh quan sát, anh không hề ngăn cản hành động của Triệu Vân Sơ.

Bởi vì anh biết, Triệu Vân Sơ sẽ không ra tay đánh người trước mặt mọi người, quả nhiên anh đoán đúng.

Không thể không nói, hành động vừa rồi của Triệu Vân Sơ khiến Lặc Bắc Thần một lần nữa kinh ngạc.

Đúng là người phụ nữ mà anh thích, thông minh, gan dạ, biết cách xử lý tình huống bất ngờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận