Trùng Sinh Thập Niên 70 Quân Đoàn Trưởng Sủng Ái Mạnh Mẽ


Triệu Vân Sơ trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Tuyệt đối không thể tiếp tục sống chung, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đều phải đối mặt với gia đình 3 người kia, Triệu Vân Sơ liền cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị bọn họ chọc tức đến mức ra tay bóp chết bọn họ!
Nếu như bán cho bọn họ, vậy thì cô sẽ ở đâu?
Nơi này hoang vu hẻo lánh, cô cũng không thể đến nhà người khác ở nhờ, càng không thể mua nhà, Triệu Vân Sơ nhất thời không biết phải làm sao.

"Vân Sơ, hay là bán nhà và ruộng đất cho bọn họ đi.

" Lặc Bắc Thần kéo Triệu Vân Sơ đang khó xử sang bên cạnh, nhỏ giọng giải thích: "Căn nhà của em đã cũ lắm rồi, còn ruộng đất,
không cần anh nói thì em cũng biết, ruộng ở đây không thể trồng trọt được.

"
"Bán hết rồi, vậy em ở đâu?" Triệu Vân Sơ nhìn dãy núi hoang vu trước mặt, với thể trạng yếu ớt hiện tại, nếu như muốn tự mình vượt núi, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

"Em đến nhà anh ở là được rồi, mấy hôm nay em hôn mê đều ở đó, chỉ là điều kiện hơi tồi tàn một chút.

" Lặc Bắc Thần bất đắc dĩ nói: "Thật sự là để em chịu thiệt thòi rồi.

"
Triệu Vân Sơ nghi ngờ nhìn Lặc Bắc Thần: "Em ở nhà anh, vậy anh ở đâu?"
"Anh ở chung với em trai, sẽ không làm phiền đến em.


" Lặc Bắc Thần mỉm cười nói: "Mấy hôm nay em hôn mê, anh đều ngủ ở phòng em trai.

Tuyệt đối không hề động chạm gì đến em, anh thề bằng danh dự của một người lính!"
Nghe thấy lời thề son sắt của người đàn ông, Triệu Vân Sơ vừa định đồng ý, đột nhiên lại nhớ đến một vấn đề khác.

"Nếu như em đến nhà anh ở, vậy chẳng phải là phải gả cho anh sao?"
"Vân Sơ, chẳng lẽ em ghét anh đến vậy sao?" Vẻ mặt Lặc Bắc Thần uất ức: "Ở bên cạnh anh, khiến em khó xử đến vậy sao?"
Vẻ mặt đáng thương của Lặc Bắc Thần khiến Triệu Vân Sơ cảm thấy không quen, trong lòng cô thầm nghĩ, anh vẫn nên giữ nguyên vẻ lạnh lùng như trước kia thì hơn.

Triệu Vân Sơ rất muốn nói với anh rằng, bọn họ không cùng một thế giới, có khoảng cách thế hệ rất lớn, căn bản không thể nào ở bên nhau.

Nhưng đồng thời cô cũng biết, nếu như nói ra lời này, người đàn ông đối diện chắc chắn sẽ không tin.

Chắc chắn sẽ cho rằng cô đang lừa gạt anh, đến lúc đó lại dây dưa không dứt.

"Vân Sơ, lúc trước em đã nói sẽ cho anh một cơ hội mà?" Lặc Bắc Thần tiếp tục dụ dỗ: "Chẳng lẽ những lời đó đều là giả sao?"
Triệu Vân Sơ: "! "
Lần này thì hay rồi, cô hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.

"Vân Sơ, cháu suy nghĩ kỹ chưa?" Triệu Đại Sơn nhìn hai người lẩm bẩm gì đó, ông già cả rồi, không chịu nổi nữa, lên tiếng giục giã.


Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần, nói: "Đi thôi!
Em quyết định rồi, bán nhà và ruộng đất cho bọn họ.

Tạm thời em sẽ đến nhà anh ở, tiền thuê nhà em sẽ trả sau.

"
Xuyên không đến nơi khỉ ho cò gáy này, cô cũng không thể đến nhà người khác ở nhờ, chi bằng đến nhà anh ta ở tạm.

Đợi đến khi sức khỏe hồi phục, cô sẽ tìm cách rời khỏi đây, dù sao chân cũng mọc trên người cô.

Chẳng lẽ Lặc Bắc Thần còn có thể nhốt cô lại sao?
Rất nhiều năm sau, Triệu Vân Sơ nhớ lại suy nghĩ lúc này của mình, cô thật sự muốn tự tát mình hai cái!
Triệu Vân Sơ bước đến trước mặt Triệu Đại Sơn, nói: "Ông à, cháu suy nghĩ kỹ rồi, cháu đồng ý bán nhà và ruộng đất cho bác trai cháu.

Ông và mọi người định giá đi, cháu nghe theo mọi người.

"
"Ừm, cháu đã suy nghĩ thông suốt là tốt rồi.

Bắc Thần là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ ông đã chứng kiến nó lớn lên.

" Triệu Đại Sơn an ủi: "Tuy rằng nó lớn hơn cháu vài tuổi, nhưng đàn ông lớn tuổi biết thương vợ con hơn.

Sau này cháu sẽ hiểu được.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận