Triệu Vân Sơ cười khẩy: "Bác trai, bác đừng có giả vờ nữa được không?
Bác đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không tự tìm được chỗ ở sao?
Bác đâu phải con nít 3 tuổi, cái gì cũng cần người khác lo liệu?"
"Vân Sơ, cháu nói vậy là có ý gì?" Triệu Lộ Viễn tức giận nói: "Bác là bác ruột của cháu đấy, chẳng lẽ cháu không thể nể mặt bác một chút sao?
Đồ con bất hiếu, sao ông trời không bắt cháu đi luôn đi!"
"Con bất hiếu là Triệu Kiều Kiều.
" Triệu Vân Sơ khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng: "Ông chỉ là bác của tôi, nếu tôi nhớ không nhầm, ông đã ở nhà tôi miễn phí 4 năm rồi.
Số lương thực mà ba mẹ tôi để lại, còn có những thứ khác, không phải đều bị ông dùng hết rồi sao?
Tôi cũng thấy lạ, vợ chồng ông ngủ trong phòng của ba mẹ tôi, chẳng lẽ không sợ bọn họ nửa đêm hiện hồn tìm đến sao?"
Triệu Lộ Viễn nghe xong, nổi hết da gà, trước đây ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ thấy vui mừng vì đã chiếm được lợi thế lớn, bây giờ ngẫm nghĩ lại, hai người kia đều chết trong căn nhà này, vậy mà ông ta và vợ con lại ở trong đó suốt 4 năm, càng nghĩ càng thấy rùng mình.
"Triệu Vân Sơ, mày nói bậy, ba mẹ mày chết rồi, sao có thể đến tìm chúng tao được chứ?" Từ Tuệ chống nạnh, lớn tiếng nói: "Mày muốn bán thì cứ bán, chúng tao không cản.
Nhưng tiền bán được, mày phải chia cho chúng tao một nửa.
Nếu không, hôm nay đừng hòng ai mua được!"
Triệu Vân Sơ im lặng, cô lạnh lùng tiến về phía Từ Tuệ.
Từ Tuệ thấy vậy, vội vàng lùi về phía sau, nhưng bà ta lùi một bước, Triệu Vân Sơ đã bước tới hai bước.
Cuối cùng, Từ Tuệ bị dồn vào góc tường, bà ta đưa tay ra, ngăn cản Triệu Vân Sơ tiến lại gần.
"Triệu Vân Sơ, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh tao sao?
Còn ra thể thống gì nữa, mọi người nhìn xem kìa!"
"Bác gái, bác trốn tránh cháu làm gì vậy?
Cháu chỉ muốn hỏi bác, nhà cửa, ruộng đất của nhà cháu thì có liên quan gì đến bác?
Cháu muốn bán, tại sao lại phải chia cho bác một nửa?" Triệu Vân Sơ thầm nghĩ, nếu như không phải đang ở trước mặt mọi người, cô đã bóp chết bà ta từ lâu rồi, đâu cần phải phí lời như vậy.
Kiếp trước, Triệu Vân Sơ đã từng ra tay giải quyết không ít người.
Bởi vì những người đó đáng chết, bọn họ cũng giống như Từ Tuệ và Triệu Lộ Viễn, luôn muốn có được những thứ không thuộc về mình.
Từ Tuệ nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng mới nói được một câu: "Chỉ dựa vào việc tao là bác gái của mày!"
"Ồ! Vậy nếu theo như lời bác nói, những người ở đây, đa phần đều là họ hàng thân thích của cháu.
Chẳng lẽ cháu bán nhà, bán ruộng, cũng phải chia cho bọn họ một phần sao?"
Từ Tuệ câm nín, đúng là nếu tính kỹ ra, hơn nửa người dân trong thôn đều là họ hàng thân thích với nhau.
"Vân Sơ à, cháu hãy nể mặt bác đã nuôi nấng cháu bao năm qua, đừng đối xử với chúng ta như vậy nữa có được không?" Triệu Lộ Viễn quyết định đánh vào lòng thương hại của cô.
Triệu Vân Sơ quay người, nhìn Triệu Lộ Viễn, nói: "Bác nuôi nấng cháu sao? Bác lấy cái gì mà nuôi cháu? Ông trời có mắt đấy, bác còn dám nói như vậy sao?"
"Vân Sơ! " Triệu Lộ Viễn không biết nên nói gì, ông ta thật sự lo lắng trên đời này có quả báo.
Triệu Đại Sơn chống gậy xuống đất: "Vân Sơ, cháu đừng để ý đến bọn họ, chuyện hôm nay ông sẽ làm chủ.
Bọn họ muốn gây sự thì cứ việc tìm đến ông đây.
"
"Ông nội, chuyện này không cần ông nhúng tay vào, đã có cháu ở đây rồi, sau này có chuyện gì cháu sẽ chịu trách nhiệm.
" Lặc Bắc Thần đứng ra khỏi chỗ chiếc rương, nhìn mọi người, nói: "Bất kể là ai mua nhà, mua ruộng, sau này nếu có ai đến gây sự, cháu sẽ ra mặt giải quyết, lời nói của cháu chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không nuốt lời.
"