Trùng Sinh Thập Niên 70 Quân Đoàn Trưởng Sủng Ái Mạnh Mẽ


Lặc Bắc Thần nói xong, liếc nhìn Triệu Lộ Viễn và Từ Tuệ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Triệu Lộ Viễn và Từ Tuệ cảm thấy như bị tử thần nhìn chằm chằm, hai người sợ hãi không dám hé răng, sắc mặt trắng bệch, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.
Những người dân nghe thấy sự cam kết Lặc Bắc Thần, trong lòng đều rục rịch.
Triệu Đại Sơn nhìn Từ Tuệ và Triệu Lộ Viễn, nói: "Hôm nay, tôi cũng nói rõ luôn, bất kể là ai mua nhà, mua ruộng, nếu như Triệu Lộ Viễn còn dám gây sự, tôi sẽ dựa vào quyền hạn của trưởng thôn, đuổi cả nhà ông ta ra khỏi thôn!"
Triệu Lộ Viễn và Từ Tuệ nhìn nhau, trong lòng thấy sợ hãi.
"Trưởng thôn, tôi...!tôi đồng ý trả tiền và phiếu lương thực." Triệu Lộ Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi có một điều kiện, đó là sau khi mua nhà, mua ruộng, tôi muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với Triệu Vân Sơ.

Mong trưởng thôn làm chủ cho chúng tôi."
Ở vùng nông thôn này, con gái sau khi lấy chồng, phía sau nhất định phải có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nếu như không có nhà mẹ đẻ,
cô gái đó sẽ bị nhà chồng coi thường, cả đời không ngóc đầu lên được.
Triệu Lộ Viễn âm độc nghĩ, sau này Triệu Vân Sơ chắc chắn sẽ bị nhà chồng hành hạ đến chết.

Tuy Lặc Bắc Thần là người không tệ, nhưng anh ta là lính xuất ngũ, sớm muộn gì cũng phải trở về đơn vị, đến lúc đó chính là lúc Triệu Vân Sơ phải sống trong đau khổ.
Triệu Đại Sơn nghe xong, tức giận đến mức suýt chút nữa giơ gậy lên đánh người.
Triệu Vân Sơ đưa tay ngăn ông ấy lại, nói: "Ông nội, cháu đồng ý với yêu cầu này.
Từ nay về sau, cháu và gia đình bác cả cắt đứt toàn bộ quan hệ.

Sau này gặp lại, coi như không quen biết." Trong lòng cô vốn dĩ đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình này, nhân cơ hội này cô đồng ý luôn.
"Cháu gái ngoan, khổ cho cháu rồi." Triệu Đại Sơn nhìn đứa cháu gái đáng thương, có lẽ nó không hiểu, sau khi không còn nhà mẹ đẻ, nó sẽ không còn ai để dựa dẫm, sẽ bị nhà chồng coi thường.
Lặc Bắc Thần đưa tay nắm lấy tay Triệu Vân Sơ, nói: "Bất kể sau này thế nào, anh đều là người nhà của em."
Trong lòng Triệu Vân Sơ dâng lên một cảm giác khó tả, một dòng nước ấm chảy qua tim, khiến trái tim băng giá của cô như tan chảy...
Triệu Lộ Viễn bảo Từ Tuệ vào nhà, lấy hết số tiền tiết kiệm bao năm qua ra.
Từ Tuệ bước ra khỏi nhà, trong lòng đầy tiếc nuối, số tiền mặt và phiếu lương thực này là do bà ta tằn tiện, dành dụm suốt mấy chục năm qua.

Từ Tuệ run rẩy giao tiền và phiếu lương thực cho trưởng thôn, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.
Triệu Lộ Viễn không thèm nhìn, ông ta ngồi xổm, phì phèo hút thuốc.
Triệu Đại Sơn cẩn thận kiểm tra, sau đó đưa cho Triệu Vân Sơ, nói: "Cháu gái, cháu cất kỹ đi, sau này dựa vào số tiền này mà sống qua ngày."
Triệu Vân Sơ nhíu mày, nhìn xấp "giấy lộn" trên tay, cô nhất thời đau đầu, đây đều là những thứ gì vậy?
Phiếu lương thực toàn quốc, phiếu gạo, phiếu mì, phiếu vải, đủ loại phiếu thịt...
Tiền mặt rất ít, chỉ khoảng hơn 100 tệ, toàn là tờ 1 hào, 2 hào, 5 hào.
Triệu Vân Sơ xếp gọn lại, cất vào túi áo khoác quân đội.
"Trưởng thôn, hôm nay cảm ơn ông.

Hôm nào rảnh rỗi, cháu sẽ mời ông đến nhà ăn cơm."
"Ừm, cháu gái ngoan, nếu như sau này về nhà chồng bị bắt nạt thì đến tìm ông.

Ông sẽ làm chủ cho cháu, không để ai ức hiếp cháu đâu." Trong mắt Triệu Đại Sơn tràn đầy vẻ thương xót, nhà cửa, ruộng đất đã bán hết rồi, đồng thời cũng cắt đứt toàn bộ tình nghĩa bao năm qua, sau này gặp lại, bọn họ chỉ là người xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận