Lặc Bắc Thần mỉm cười: "Em đang lo lắng anh không bảo vệ được em sao?" Khí thế mạnh mẽ lúc nãy của cô gái này đâu rồi?
"Lặc Bắc Thần, em là người có thù tất báo, không biết nhẫn nhịn.
" Triệu Vân Sơ giải thích thêm một lần: "Nếu như người nhà của anh khiêu khích em, em tuyệt đối sẽ không ngồi yên chịu trận.
Chuyện xảy ra hôm nay, rất có thể sẽ tái diễn.
Nếu như anh lo lắng em sẽ gây bất lợi cho người nhà của anh, bây giờ hãy để em rời khỏi đây!"
Lặc Bắc Thần gật đầu: "Anh hiểu ý em rồi.
Triệu Vân Sơ, em có thể tin tưởng anh một lần không? Anh sẽ bảo vệ em, không để em bị tổn thương nữa.
"
Chắc chắn cô gái này đã bị bác trai của cô bắt nạt quá nhiều, cho nên bây giờ mới sợ hãi như vậy.
Triệu Vân Sơ ngẩn người ra, cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, vậy mà người đàn ông này dường như không để tâm.
Chẳng lẽ anh phải đợi đến khi mọi chuyện rắc rối xảy ra mới chịu hiểu sao?
Triệu Vân Sơ suy nghĩ một lúc, dù sao cô cũng sẽ không nhẫn nhịn, cùng lắm thì tối nay cứ "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn" là được.
Cơ thể cô quá suy yếu, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
Đợi đến khi sức khỏe tốt hơn, cô sẽ quyết định xem nên đi đâu.
Lặc Bắc Thần nói sẽ bảo vệ cô, vậy thì cô sẽ chờ xem, dù sao mẹ anh chắc chắn đang nhắm đến số phiếu lương thực và tiền mặt mà cô vừa kiếm được.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Triệu Vân Sơ mở rương ra, lấy chăn bông bên trong ra.
Giường cứng như vậy, lại còn được trải bằng rơm, cuộc sống ở những năm 70 thật sự quá khắc nghiệt.
Lặc Bắc Thần thấy Triệu Vân Sơ lấy chăn bông ra, biết cô định dọn dẹp giường, cũng có nghĩa là cô đã quyết định ở lại.
Trong lòng anh vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh giúp cô lấy hết đồ đạc trong rương ra, đặt lên giường.
Sau đó, anh bê hết rơm trên giường xuống đất.
Trong nhà không có thêm chăn bông nào, lúc trước khi Triệu Vân Sơ bị bệnh, cô nằm một mình trên giường, cơ thể không chịu nổi, Lặc Bắc Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một tấm ga trải giường cũ rách, lót thêm chút rơm xuống dưới cho đỡ lạnh.
Hai người bận rộn một lúc, chiếc giường đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Chăn ga gối đệm màu đỏ rực, Triệu Vân Sơ nhìn thấy chiếc áo cưới bên cạnh, khuôn mặt cô ửng đỏ, xem ra mẹ của nguyên chủ thật sự đã rất dụng tâm.
Triệu Vân Sơ đặt chiếc gương nhỏ sang bên cạnh, đột nhiên cô nhớ ra mình vẫn chưa nhìn thấy dung mạo hiện tại.
Cô cầm chiếc gương nhỏ lên, trong lòng chuẩn bị tâm lý, nếu như xấu thì cũng đành chịu vậy.
Triệu Vân Sơ vốn là "nhan khống" (mê người xinh đẹp trai), khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, cô sững sờ.
Gương mặt trái xoan thanh tú, hàng lông mày thanh mảnh, đôi mắt to long lanh như biết nói, đôi môi chúm chím tuy hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Dung mạo hiện tại giống hệt như cô lúc mười mấy tuổi ở kiếp trước, nhìn kỹ lại, vẫn có chút khác biệt, nhưng nhìn chung, ngũ quan giống nhau đến 7, 8 phần.
Tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng chấp nhận sự thật, một phần là vì dung mạo, một phần là vì chuyện xuyên không đã là sự thật không thể thay đổi.
Trong lòng cô cũng khá vui mừng, bởi vì ở kiếp trước, sau khi ngũ quan của cô hoàn toàn trưởng thành, tuy rằng không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng được coi là xinh đẹp.
Như vậy thì cô không cần phải lo lắng sau này mình sẽ trở thành một cô gái xấu xí nữa.
"Vân Sơ, em sao vậy? Nhìn vào gương lâu như vậy làm gì?" Lặc Bắc Thần ở bên cạnh quan sát đã lâu, anh thấy ánh mắt cô gái từ kinh ngạc, chuyển sang vui mừng, sau đó là bình tĩnh.
Chẳng lẽ gương có vấn đề gì sao?
Không đúng, lúc nãy anh cũng đã soi thử rồi, gương rất bình thường, chỉ là hơi nhỏ một chút.
Phụ nữ ai mà chẳng thích làm đẹp, đợi lần sau lên thành phố, anh sẽ tìm cách mua một chiếc gương to hơn cho cô.