Trùng Sinh Thập Niên 70 Quân Đoàn Trưởng Sủng Ái Mạnh Mẽ


Chớp mắt trong nhà chỉ còn lại Triệu Vân Sơ và Lặc Bắc Thần.
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần, mồ hôi trên mặt vẫn không ngừng chảy ra.
"Anh, anh tin em không?"
Lặc Bắc Thần gật đầu: "Ừ, sao em hỏi vậy?"
"Nếu anh tin em, em sẽ tìm cách giúp anh giảm đau ở chân." Triệu Vân Sơ suy nghĩ một chút, có thể dùng châm cứu để giảm đau trước.
"Ừ, đương nhiên anh tin em, em có cách gì hay không?" Tuy rằng trong lòng Lặc Bắc Thần cảm thấy kỳ lạ, Triệu Vân Sơ có thể có cách gì?
Nhưng anh quyết định tin tưởng cô, tệ nhất là chân anh đau dữ dội hơn một chút.
"Anh ở trong nhà đợi em." Triệu Vân Sơ nhanh chóng đi ra ngoài, trở về phòng mình.

Cô đóng cửa lại, lấy bộ kim châm từ không gian ra, rồi trở lại.
Khi đi vào, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên cạnh.
"Thật sự không được thì chia nhà đi, chữa bệnh cho thằng hai cần tiền, chúng ta cũng không có tiền."
"Bà thật quá độc ác, làm mẹ kiểu gì thế? Nếu thằng hai bệnh nặng, sau này không làm gì được nữa."
"Không làm gì được thì cũng không thể để chúng ta nuôi thằng bé cả đời được! Hơn nữa thằng bé đã kết hôn rồi, lẽ ra không cần chúng ta quản."
"Tôi không muốn nói chuyện với bà nữa, mọi người có ý kiến gì không?"

Triệu Vân Sơ nheo mắt, không nghe nữa.

Cả nhà này thật kỳ quặc, người vừa mới bệnh đã nghĩ cách vứt bỏ?
Không một ai thực sự suy nghĩ cho Lặc Bắc Thần.

Thật sự khiến cô tức giận.
Lặc Bắc Thần vẫn ở trong nhà chờ.

Triệu Vân Sơ bình tĩnh lại, vén rèm cửa bước vào.
Sắc mặt Lặc Bắc Thần đã tái nhợt, có vẻ như cơn đau càng nặng hơn.
Triệu Vân Sơ vì gấp nên không quan tâm nhiều nữa.
Cô lấy một cây nến, dùng diêm châm lửa, sau đó lấy kim ra, dùng lửa khử trùng nhẹ.
Không muốn tiết lộ sự tồn tại của không gian nên cô phải thực hiện từng bước một.
Lặc Bắc Thần cắn răng, cố chịu cơn đau, nhìn Triệu Vân Sơ, tay cô cầm một cây kim rất dài, hơ trên lửa, có chút không hiểu.
"Có thể anh sẽ thấy hơi đau, anh cố chịu đựng." Triệu Vân Sơ sau khi khử trùng kim, nhẹ nhàng châm vào huyệt đạo ở chân Lặc Bắc Thần.
Lặc Bắc Thần nhìn thấy kim châm vào, nhưng không cảm thấy đau, ngược lại có cảm giác tê tê.

Triệu Vân Sơ châm hết kim này đến kim khác, tổng cộng trên chân Lặc Bắc Thần có hơn mười cây châm.
Châm cứu có thể khiến máu ở chân lưu thông nhanh chóng, ít nhất sẽ không lạnh như trước.
Còn về cổ trùng, chỉ có thể để sau này phẫu thuật loại bỏ.
Nửa tiếng trôi qua.
Lặc Bắc Thần cảm thấy chân mình đã hồi phục như bình thường, đột nhiên cảm thấy nóng nóng.
Cơn đau cũng biến mất, cùng với đó là việc xuất hiện một cảm giác thoải mái không tả nổi.
Lặc Bắc Thần cười: "Chân anh không đau nữa.

Vân Sơ, cách của em hiệu quả thật."
"Ừ.

Bây giờ em rút kim, anh chịu đựng một chút." Triệu Vân Sơ biết chân Lặc Bắc Thần không đau nữa, chuẩn bị rút kim, tránh để người khác nhìn thấy sẽ không giải thích được rõ ràng.
Lặc Bắc Thần gật đầu.
Trước kia chân đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhanh thì hai tiếng, đôi khi đau một ngày.
Như hôm nay kết thúc nhanh chóng như vậy, cơn đau là chuyện chưa từng xảy ra, Lặc Bắc Thần vừa vui mừng vừa cảm thấy kỳ lạ.
Sao Triệu Vân Sơ biết những thứ này?
Tuy rằng thấy kỳ lạ nhang Lặc Bắc Thần không lập tức hỏi, theo suy nghĩ của anh, nếu sau này cô muốn nói thì sẽ nói.

Hơn nữa ai mà chẳng có một chút bí mật?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận