Trùng Sinh Thập Niên 70 Quân Đoàn Trưởng Sủng Ái Mạnh Mẽ


"Ôi trời ơi! Sao ông trời không đánh chết thằng này đi chứ!” Tôn Bình nghe xong ngã phịch xuống đất, hai tay đập mạnh xuống nền, miệng không ngừng kêu gào: “Tôi cực khổ nuôi con trai khôn lớn.

Nó lại đối xử với tôi thế này sao?
Ông trời ơi, sao ông không đánh chết nó đi!”
Lặc Vũ bị bà ta làm cho lúng túng, đứng như trời trồng không biết phải làm sao.

Lặc Bắc Thành nhìn Tôn Bình, cảm thấy như người xa lạ, đây có phải là mẹ ruột của mình không?
Triệu Vân Sơ nghe tiếng Tôn Bình gào khóc in tai nhức óc, bực bội dùng tay đập mạnh xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh.

"Khóc lóc có ích gì? Dưới gầm trời này còn thiếu gì những bà mẹ ép con trai như bà? Để hàng xóm láng giềng nghe thấy, bà không thấy xấu hổ sao?"
Do dùng sức quá mạnh, chiếc bàn cũ kỹ không chịu nổi lực tác động mạnh như vậy, nứt ra một đường dài …
“Mày đền bàn cho tao!” Tôn Bình thấy cái bàn bị đập hỏng, cũng quên cả việc khóc, lập tức lao đến định đánh Triệu Vân Sơ.

Lặc Bắc Thành thấy tình hình không ổn, kéo Triệu Vân Sơ ra sau lưng, dùng người che chắn cho cô.

“Mẹ, Vân Sơ không cố ý.

Nếu không phải mẹ làm ầm ĩ, cô ấy cũng không đập bàn.

Hơn nữa, cô ấy nói không sai, chính mẹ đang ép buộc con.


“Tục ngữ nói cấm có sai, lấy vợ quên mẹ.


Hôm nay tao mới được chứng kiến, mày chính là đứa con bất hiếu! Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!" Tôn Bình vung tay không đánh được người, lại trút lên người Lặc Bắc Thành, không những không làm gì được anh, mà tay bà ta lại còn đau rát.

Lặc Bắc Thành cười nhạt: “Mẹ, mẹ muốn nghĩ như vậy sao?
Vậy thì cứ nghĩ như vậy đi.


Tôn Bình tức điên người, Lặc Bắc Thành không phải con ruột của bà ta, bí mật này chỉ có một mình bà ta biết.

Lặc Bắc Thành càng xuất sắc, bà ta càng căm hận…
“Bà nó à, đừng làm loạn nữa.

Cứ khóc lóc như vậy, hàng xóm nghe thấy hết bây giờ.

” Lặc Vũ khuyên nhủ: “Đến lúc đó họ lại xem chúng ta là trò cười.


Tôn Bình là người sống biết trên biết dưới, nghe chồng nhắc nhở, lập tức dùng tay áo lau nước mắt, kiên quyết nói: “Điều kiện chia nhà, chính là những gì tôi nói lúc nãy.

Tuyệt đối không thay đổi, ai nói cũng vô dụng.


Lặc Vũ bất lực buông tay, nhìn Lặc Bắc Thành nói: “Con trai, con phải tuyệt tình như vậy sao?”
“Ba, không phải con tuyệt tình, mà là mọi người quá phũ phàng.


Bây giờ con sẽ đi tìm trưởng thôn, soạn thảo thỏa thuận, mọi người chỉ cần ký tên là xong.

” Khuôn mặt Lặc Bắc Thành vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại đau như cắt.

Lặc Vũ cúi gằm mặt xuống, bởi vì ông ta không biết phải làm sao nữa.

Tôn Bình đi đến cửa chặn đường: “Lặc Bắc Thành, muốn đi tìm trưởng thôn soạn thảo thỏa thuận cũng được.

Nhưng tôi có một điều kiện, đó là sau này dù có chuyện gì, thì cũng không được đến tìm chúng ta, nghe rõ chưa?”
Lặc Bắc Thành gật đầu.

Tôn Bình mới chịu tránh đường, để hai người đi.

“Bà nó, bà làm vậy thì quá tuyệt tình rồi.

Bà đang ép con trai mình vào đường cùng đấy!” Lặc Vũ thấy hai người đi rồi, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Tôn Bình trừng mắt nhìn Lặc Vũ: “Ông giỏi thì đánh tôi đi?
Vừa rồi con trai đối xử với tôi như vậy, sao ông không đánh nó đi?
Tôi làm vậy là vì ai chứ?
Nó mà bị liệt, thì chẳng khác nào gánh nặng của gia đình.

Chẳng lẽ ông muốn tôi phục vụ nó cả đời sao?
Chia nhà như vậy cũng tốt, tôi xem cái chân của nó còn dùng được bao lâu nữa.

Số tiền của con bé kia, sớm muộn gì cũng sẽ hết.

Ông không tin thì cứ đợi mà xem.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận