Tôn Bình nghiến răng nghiến lợi, ép mình không được lên tiếng, chỉ lo lỡ miệng một cái là việc chia nhà sẽ bỏ dở.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng những cống hiến của Lặc Bắc Thành cho gia đình trong những năm qua.
Nếu chân anh thực sự có vấn đề, gia đình phải bỏ tiền ra chữa trị, nếu không thôn dân sẽ chỉ trích đến chết.
Tống Phát Đạt đã nói rồi, chân của Lặc Bắc Thành chỉ có thể lên bệnh viện lớn điều trị.
Bệnh viện thì tốn kém lắm, bà ta làm sao cam tâm bỏ tiền ra chứ.
Triệu Vân Sơ cảm thấy mọi chuyện đã hoàn hảo, liếc nhìn Lặc Bắc Thành, phát hiện anh vẫn luôn lạnh lùng, im lặng.
Lúc này anh không có ý kiến gì, chắc hẳn trong lòng rất khổ tâm.
Cả đám người kia giống như bầy sâu bọ, bòn rút hết sức lực của anh, bây giờ hết giá trị lợi dụng, vứt bỏ không thương tiếc.
Lý do khiến Triệu Vân Sơ lên tiếng đòi miễn nghĩa vụ phụng dưỡng trong vòng năm năm cũng là vì không thể chịu đựng nổi nữa, bọn họ thật sự quá đáng mà.
Cuối cùng, Lặc Vũ và Lặc Bắc Thành đã ký tên vào bản thỏa thuận.
Ở nông thôn điều kiện có hạn, người biết chữ rất ít, thông thường ký thỏa thuận chỉ cần hai bên ấn dấu tay, coi như hoàn tất.
“Hai đứa về nhà ông ăn cơm nhé!” Triệu Đại Sơn nhìn hai đứa trẻ thấy thương quá.
Lặc Bắc Thành lắc đầu: “Ông nội, hôm nay chúng cháu không qua đó ăn được.
Để cháu đưa ông về, hôm khác cháu sẽ qua ăn cơm.
Hôm nay thật sự cảm ơn ông đã đến đây, cháu không biết nói gì hơn.”
“Cháu không cần khách sáo với ông, có việc gì thì cứ đến tìm ông, ông sẽ làm chủ cho cháu.” Triệu Đại Sơn nói xong, nhìn Lặc Vũ với ánh mắt ẩn ý.
Lặc Vũ lập tức cảm thấy lúng túng, ông ta biết rõ câu nói này của trưởng thôn là dành cho mình.
“Vâng, cháu biết rồi.
Cháu và Vân Sơ nhất định sẽ sống tốt, ông đừng lo.” Trong lòng Lặc Bắc Thành rất khó chịu, cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng.
Triệu Đại Sơn thở dài, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ông ấy chỉ có thể làm được đến thế này thôi.
Lặc Bắc Thành quay sang nói với Triệu Vân Sơ: “Để anh đưa ông về, em ở nhà chờ anh nhé.
Anh về ngay, chuyện cơm trưa để anh lo.”
Triệu Vân Sơ gật đầu, nghe anh nhắc nhở, cô mới nhận ra bụng mình đã réo ừ lúc nào.
Không đi cùng cũng tốt, ở nhà cô có thể lấy đồ ăn trong không gian ra ăn qua lót dạ.
Cơ thể này trước đây ăn uống kém quá, thiếu chất dinh dưỡng nghiêm trọng, phải tăng cường bổ sung dinh dưỡng, nếu không thì bao giờ mới lớn được đây?
Triệu Vân Sơ tiễn hai người đến cửa, nhìn thấy bóng dáng họ đi xa rồi mới quay vào nhà, chốt cửa lại rồi lấy bánh mì trong không gian ra ăn.
Ăn hai chiếc bánh mì, Triệu Vân Sơ cảm thấy đỡ hơn rồi nên không ăn nữa.
Lặc Bắc Thành nói sẽ lo chuyện cơm trưa, anh định lo thế nào đây?
Trong nhà này chẳng có nồi niêu xoong chảo gì cả, muốn nấu ăn thì phải mua sắm đã.
Nghĩ đến số đồ đạc mà mình được chia, Triệu Vân Sơ thật sự không còn lời nào để nói, hay là dùng phiếu lương thực hoặc tiền để mua một ít đồ dùng hàng ngày nhỉ?
Nghĩ ngợi một lúc, Triệu Vân Sơ cũng thiếp đi, lúc tỉnh lại là do tiếng mở cửa.
“Biết em hay ngủ nên anh mở cửa nhẹ thôi.
Đói bụng lắm rồi đúng không? Chờ một lát nữa là có cái ăn ngay, hôm nay anh lên núi đánh bẫy, nên về muộn.” Lặc Bắc Thành vừa nói vừa bước vào, trên tay cầm một con thỏ rừng và một con gà lôi.