Trần Mãn Quán chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, vội túm lấy áo Triệu Minh Quân, vội vàng hỏi: “Ông chủ Triệu! Chiếc đĩa Thanh Hoa vừa rồi ở chỗ này đâu?”
Triệu Minh Quân bị hành động của ông ta khiến cho hoảng sợ, sau đó sắc mặt khó coi giật tay ông ta ra, tức giận nói: “Làm gì thế anh Trần. Triệu Minh Quân tôi cũng không có đắc tội gì với anh đi? Anh vừa mới tới đã động tay là ý gì vậy!”
Trần Mãn Quán gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội nhận lỗi, “Chú Triệu, chú cũng đừng nóng giận, tôi, tôi là quá vội mà thôi! Tôi cũng chỉ muốn hỏi chú một chút, chiếc đĩa Thanh Hoa có hoa văn chim phượng Như Ý bay trên mây vừa ở trong này đâu rồi?”
Nếu như là trước đây, người giống Triệu Minh Quân sao có thể cùng Trần Mãn Quán xưng anh gọi em chứ? Người này nghèo túng, hoàn cảnh tất nhiên là khác hẳn lúc trước. Trần Mãn Quán cũng không thèm để ý đến điều này, chỉ muốn biết chiếc đĩa kia đã đi nơi nào rồi.
“Bán rồi”. Triệu Minh Quân không chút nghĩ ngợi đã nói. Nói xong mới nhớ tới cái gì, chậm rãi mở lớn miệng, sắc mặt hoảng sợ, “Trần, anh Trần, anh anh hỏi cái này làm gì?”
Với nhãn lực của Trần Mãn Quán, hắn lại gấp gáp hỏi về một vật như vậy, hay là…
Triệu Minh Quân “Ực” một tiếng nuốt miếng nước miếng, Tim đập càng lúc càng nhanh, cũng sắp như là bị bệnh tim vậy, đáy lòng lại lẩm bẩm: xong rồi, xong rồi…
“Bán? !” Sắc mặt Trần Mãn Quán trắng xanh, so với sắc mặt Triệu Minh Quân cũng không hề kém, lo lắng hỏi, “Bán cho ai ? Chú có biết bọn họ hay không?”
“Bốn học, học sinh”.
“Học sinh? !” Vẻ mặt Trần Mãn Quán khó có thể tin.
Người đàn ông đứng phía sau nghe thấy vậy cũng lộ ra kinh ngạc, tiến lên phía trước hỏi: “Hả? Ông chủ có biết gia cảnh của bốn học sinh kia hay không?”
Ông lão này ăn nói nho nhã, khí chất bất phàm, ánh mắt uy nghiêm, vừa nhìn liền biết không phải là người tầm thường.
Triệu Minh Quân nhìn nhìn ông ta cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lúc này trong lòng ông ta vẫn đang tràn ngập chuyện có phải mình bán lọt hay không, nào có tâm tư suy nghĩ cái gì khác, chỉ trông mong nhìn Trần Mãn Quán, lộ ra vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn, hỏi: “Trần, anh Trần, anh hỏi như vậy là có ý gì? Anh cho tôi một lời chắc chắn đi, là, có phải tôi đã … bán lọt hay không?”
“Khó mà nói được”. Trần Mãn Quán lắc đầu, “Tôi xem cũng không dám chắc, cho nên mới mời Lý lão đến đây nhìn giúp xem có phải hay không, tôi cũng không nghĩ là mới đi có một lát mà chú đã bán nó đi rồi”.
Triệu Minh Quân hai chân như nhũn ra, suýt nữa thì ngồi xuống đất.
Lúc này, ông lão kia lại hỏi: “Ông chủ này, bốn học sinh kia ông có biết rõ không? Nếu như chiếc đĩa kia là đồ sứ Thanh Hoa thực sự, tôi muốn sưu tầm nó”.
Lúc này Triệu Minh Quân chỉ biết là lắc đầu, “Không biết… Học sinh kia thường hay đến chợ, là một cô gái, trong chợ này có rất nhiều người biết đến nó, nhưng chuyện cụ thể thì từ trước đến nay nó cũng không để lộ ra, là một cô gái rất rất cao thâm”.
Triệu Minh Quân suy nghĩ trong chốc lát, sau khi suy nghĩ mới dùng từ như vậy để hình dung Hạ Thược. Thấy vẻ mặt cổ quái của hai người kia, sắc mặt cũng trở nên khổ sở, “Tôi chỉ biết nó họ Hạ, những điều khác cũng không biết”.
Nghe thấy vậy, Trần Mãn Quán lắc đầu, vẻ mặt chán nản, “Ai! Ý trời…”
Một cơ hội tuyệt hảo như vậy, ông lại bỏ lỡ dịp tốt này, chẳng lẽ là thiên ý như thế, bắt ông cả đời này không thể trở mình được? Ngẫm lại sự châm biếm giễu cợt của thân thích bạn bè, ngẫm lại người vợ ở nhà luôn an ủi, Trần Mãn Quán bỗng nhiên nắm chặt bàn tay, giương mắt hỏi: “Chú suy nghĩ thật cẩn thận xem nào, không phải chú nói có bốn học sinh sao? Ngoại trừ học sinh nữ kia ra, ba người còn lại chú biết không?”
Vừa nghe thấy hỏi như vậy, Triệu Minh Quân thật đúng là sáng mắt lên, “A! Tôi nhớ ra rồi! Cùng đi với nó còn có Béo Đôn, người này tôi biết, ông hai nhà nó cũng là người sưu tầm đồ cổ, hơn nữa còn rất có văn hóa, là giáo sư dạy đại học ở Bắc Kinh về hưu! Họ Chu, tên là Chu Bỉnh Nghiêm, quê ở Thập Lý thôn !”
“Thật tốt quá!” Trần Mãn Quán vẻ mặt kích động, quay lại phía sau áy náy nói, “Lý lão, ngài xem việc này thật sự là … Tôi thật là có lỗi với ngài. Có điều ngài cứ yên tâm, buổi chiều tôi sẽ đến Thập Lý thôn gặp vị Chu giáo sư kia, mặc kệ thật giả, nhất định lấy về cho ngài xem một lần!”
Lý Bá Nguyên cười nói: “Ha ha, có chút khó khăn cũng không là gì. Nếu thật sự là Nguyên Thanh Hoa, một chút khó khăn ấy sau này nói lại, coi như là chuyện xưa, không phải sao? Ông chủ Trần, không cần nóng vội. Buổi chiều tôi còn có việc cần xử lý. Ngày mai tôi với ông cùng đến Thập Lý thôn một chuyến”.
Trần Mãn Quán vừa nghe, đành phải thu hồi lo lắng, gật đầu.
Hai người đi rồi, Triệu Minh Quân mới “A” một tiếng chỉ vào bóng lưng Lý Bá Nguyên, bùm một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Mấy chủ quán bên cạnh thấy vậy cũng lại đây trấn an ông ta, “Cũng không nhất định là thật, ông cũng đừng quá khó chịu”.
“Mấy ông thì biết cái gì, cái ông lão vừa rồi sao mà tôi lại thấy quen mắt, nghe Trần Mãn Quán gọi ông ta là Lý lão, ta mới nhớ tới đến, đây không phải là ngôi sao sáng về sưu tầm đồ cổ còn là người đầu tư vào sản nghiệp gốm sứ từ HongKong vừa tới Đông thị, Lý Bá Nguyên lão tiên sinh sao?” Triệu Minh Quân ôm ngực, cảm thấy như là bệnh tim sắp tái phát vậy.
Trần Mãn Quán còn mời cả Lý Bá Nguyên tới, chắc là có rất lớn nắm chắc.
Xong rồi xong rồi! Mình thực sự bán lọt rồi, cái kia thực sự là Nguyên Thanh Hoa!
Nhưng lúc này, tâm tình của Triệu Minh Quân cũng không có ai quản, rất nhanh việc này cũng truyền khắp chợ đồ cổ, một số chủ quán cùng người sưu tầm đều giật mình, không ai là không kinh ngạc.
Mọi người đều suy nghĩ — chẳng lẽ, một chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa hoa văn phượng như ý bay trên mây, thật sự bị một học sinh kiểm lậu được?