Từ Thiên Dận vừa mới tìm được Đường Tôn Bá, vốn dĩ định ngày kia sẽ trở lại Bắc Kinh, nhưng lúc này lại kéo dài thời hạn.
Hắn tính ở lại trên núi mấy ngày với sư phụ, Tần Hạn Lâm bất đắc dĩ, đành phải quay về Bắc Kinh một mình trước để phục mệnh, “Cậu tính ở đến bao giờ?”
“Qua năm mới”.
“Cái gì? Tớ bảo cậu …”. Tần Hạn Lâm bất đắc dĩ, thoạt nhìn thực đau đầu, “Xem ra tớ trở về tránh không được bị khiển trách một trận rồi. Qua năm mới cậu nhất định phải về Bắc Kinh đấy, ông nội cậu còn đang chờ cậu nghĩ thông suốt quay về nhậm chức đó”.
Từ Thiên Dận trầm mặc không nói.
Tần Hạn Lâm lại cười xấu xa, “Rốt cuộc là cậu tính ở lại nơi này với sư phụ cậu, hay là ý tại ngôn ngoại đây?”
Từ Thiên Dận lãnh đạm xoay người, “Nhiều chuyện”.
Qua chủ nhật, Hạ Thược phải quay về nhà trong thành phố, cô còn phải đến trường. Vào chiều tối chủ nhật khi chuẩn bị xuống núi, thì Từ Thiên Dận hỏi xin số điện thoại di động của cô, cô cũng tính đưa số điện thoại di động của mình cho hắn. Tính nếu có tình huống gì bất ngờ, hai người có thể liên lạc đúng lúc.
Khi trao đổi số điện thoại di động, còn xảy ra một đoạn tiểu nhạc đệm.
Hiện nay, di động được xem như là vật phẩm xa xỉ, gia đình bình thường sẽ không mua được, học sinh lại càng dùng không nổi. Khi Hạ Thược lấy di động ra lưu số của Từ Thiên Dận vào, vừa nâng mắt liền thấy hắn đang nhìn mình, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
“Sư huynh muốn số điện thoại của em sao?”
Từ Thiên Dận gật đầu.
“Anh cười một cái đi, em sẽ cho anh liền”. Hạ Thược cười cười một bộ thực hiện được, giấu di động về phía sau lưng, sau đó nhìn Từ Thiên Dận.
Từ Thiên Dận bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen như đêm tối như hút người ta vào đó. Hắn tính tình cô lãnh, khí độ lạnh lùng túc sát bẩm sinh, thông thường chỉ cần liếc mắt một cái là khiến cho người ta chân mềm nhũn đứng không vững. Nếu bị đôi mắt ấy nhìn trong một khoảng thời gian dài, cho dù không phải là đi đứng mềm nhũn, thì trong lòng cũng loạn như nai con nhảy loạn.
Vừa vặn Hạ Thược sớm đã qua tuổi hoa mắt si mê, cô cũng không nói mình không có rung động, nhưng ít ra khi thấy cũng sẽ không phản ứng quá mức. Cô đối với Từ Thiên Dận, chính là xuất phát từ lòng tò mò cùng một chút đùa dai hiếm có, cho nên ánh mắt ngược lại thực trong suốt, thanh nhã như hoa sen trong nước.
Đợi trong chốc lát, Từ Thiên Dận chỉ nhìn cô không nói lời nào, Hạ Thược liền nhún nhún vai, xoay người muốn rời đi, “Được rồi, xem ra em không được sư huynh chào đón rồi, nếu như vậy, em cũng thức thời, em tránh đi, em về vậy”.
“Ai”.
Cô đi thực kiên quyết, nhưng phía sau có người vội túm lấy cổ tay cô.
Vừa quay đầu lại, Hạ Thược đầu tiên là nhìn về phía cổ tay mình, Từ Thiên Dận cũng nhìn về phía cổ tay cô, tựa hồ ngay chính hắn cũng không nghĩ mình sẽ ra tay, nhưng hắn cũng không có buông ra, sức lực còn thoáng tăng lên, chỉ sợ buông lỏng một chút, cô sẽ thật sự rời đi.
Hạ Thược nhíu mày lại, giương mắt, liền thấy khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, độ cong kia, tựa như được khắc lên, quả thực rất là mới lạ.
Từ Thiên Dận hiển nhiên rất ít cười, hắn thực không quen, nhưng thấy Hạ Thược dần dần lộ ra dáng vẻ rối rắm, hắn vẫn là điều chỉnh lại khuôn mặt, cuối cùng quay đầu đi, cười nhẹ.
Nụ cười nhàn nhạt, khiến khuôn mặt lãnh túc kia như giãn ra, dưới ánh nắng chiều bao phủ khắp sân, người đàn ông dáng người cao lớn đứng thẳng nơi đó, một loại tư thái có vẻ không được tự nhiên, nhưng lại giống như là nét bút tiếp theo trong bức tranh sân viện này, hình ảnh nhẹ nhàng dịu dàng.
Chờ khi Hạ Thược phản ứng lại, di động của cô đã nằm trong tay Từ Thiên Dận. Hắn trực tiếp dùng điện thoại di động của Hạ Thược gọi vào máy mình, sau đó lưu dãy số vào máy, cuối cùng còn quơ quơ điện thoại di động trong tay với cô, mày kiếm khẽ nhíu, như là thị uy.
Hạ Thược sửng sốt, cười đến thích thú. Hắn còn có thể thị uy? Như vậy thoạt nhìn mới giống con người. Phát hiện này, khiến cho Hạ Thược cô nương lập tức quyết định, về sau cần phải đùa giỡn sư huynh nhiều hơn mới được.
Sau khi quay về nhà, ngày hôm sau tan học, Hạ Thược đến cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường.
Dựa vào nhân mạch của Trần Mãn Quán, cùng với những hộ khách người Hoa tại Hong Kong và nước ngoài do Lý Bá Nguyên giới thiệu, Phúc Thụy Tường vừa khai trương, việc làm ăn trong cửa hàng tốt hơn cả mong đợi, trong ngành đồ cổ này ba năm không khai trương nhưng khai trương là ăn ba năm, việc làm ăn của Phúc Thụy Tường có thể nói là đứng đầu phố.
Hạ Thược đến cửa hàng, nghe Trần Mãn Quán báo cáo một chút về việc buôn bán, lại giúp ông giám định một vài món đồ cổ vừa mới thu chưa được rõ ràng, sau đó liền ngồi trong cửa hàng chờ.
Không lâu sau, ba chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cửa, hai người đàn ông mặc quần áo đen từ trên xe xuống, tây trang giày da, đúng là người của An Thân hội tại đường khẩu Đông thị.
Cao Nghĩa Đào từ trên xe xuống, tự mình mời Hạ Thược lên xe. Một màn này rơi vào mắt những chủ cửa hàng trên đường, không khỏi kinh ngạc không thôi. Có thể ở con đường này mở một gian cửa hàng, trong nhà đều nhất định sẽ có chút tài sản, tự nhiên cũng có chút kiến thức, có không ít người nhận ra Cao Nghĩa Đào, liền vô cùng khiếp sợ, không biết cô gái mà vừa rồi hắn khách khách khí khí mời vào trong xe, là loại người nào.
Hơn nữa, cô gái kia sau khi tan học thường đến Phúc Thụy Tường, cô cùng với ông chủ của Phúc Thụy Tường – Trần Mãn Quán, lại là mối quan hệ gì đây?
Mãi tới khi xe chạy qua cuối phố, không ít người vẫn nhô đầu ra xem.
Hạ Thược ngồi trong xe, nhìn qua lớp cửa kính thấy một màn này, bên môi chậm rãi cong lên một nụ cười ý vị sâu xa– cô luôn luôn không thích khoa trương, một khi đã khoa trương, đương nhiên là có mục đích của cô.
Hôm nay, cô bói ra là ngày tốt, bởi vậy cũng dựa theo giao hẹn, đến nhà Cao Nghĩa Đào giúp hắn hóa giải ngũ hoàng hung sát.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, Cao Nghĩa Đào tự mình xuống mở cửa xe cho Hạ Thược, mời cô xuống xe. Thái độ của hắn đối với Hạ Thược có thể nói cực kỳ khách khí, mà lại thêm ba phần tôn kính hiếm thấy.
Việc này phải nói từ chuyện gia đình Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh. Với bản lãnh của An Thân hội, đương nhiên rất dễ dàng tra ra được là ai đã chọc tới Hạ Thược, mà vài ngày liên tiếp gần đây, cả hai nhà bọn họ đều gặp phải huyết quang tai ương cùng những chuyện không hay ho, Cao Nghĩa Đào đều xem ở trong mắt, thế nên hắn mới tin phục phong thủy vài phần.
Nhưng nhiều hơn cả tin phục, đó là kinh hãi. Đây chẳng phải là giết người không dao, lặng yên không một tiếng động? Nếu người hai nhà đó trong một đêm mà chết oan chết uổng, chỉ sợ ngay cả cảnh sát cũng không thể tra ra chân tướng!
Mà điều khiến hắn khó hiểu hơn là, hình như đương gia cũng có chút hứng thú với cô gái này, khi báo cáo về hai nhà Từ Triệu được đưa đến trên bàn hắn, vị đương gia nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng kỳ thực lại là người lạnh lùng quyết đoán, nơi đáy mắt ẩn chứa sự hứng thú còn có thêm ý vị khác, “Bảo vệ cô ấy cho tốt, không cho phép bất kỳ kẻ nào gây bất lợi tới người này”.
Bên cạnh, Hách Chiến nhíu mày lại có chút rối rắm, nhưng đối với mệnh lệnh của đương gia vẫn tận tâm tận lực chấp hành, “Chỉ trên địa bàn Đông thị, hay là toàn bộ An Thân hội?”
“Toàn bộ An Thân hội”. Cung Mộc Vân mỉm cười nhìn tấm ảnh trong tay, khóe mắt hơi hơi nhếch lên tràn ngập tao nhã, “Nhưng hiện tại chỉ truyền tin tức tại địa bàn Đông thị, những nơi khác tạm thời giữ kín không nói ra, miễn cho tin tức lan truyền ra ngoài. Hiện tại, còn chưa phải thời điểm”.
Nghe được mệnh lệnh này của đương gia, Cao Nghĩa Đào đương nhiên là coi Hạ Thược như là thượng khách, chỉ là hắn càng thêm khó hiểu, rốt cuộc thì cô gái này có bối cảnh gì mà hắn không biết, có thể khiến đương gia coi trọng như vậy.
Hạ Thược không biết những suy nghĩ này trong lòng Cao Nghĩa Đào, cô xuống xe liền mở thiên nhãn, sau khi đánh giá nơi này không khỏi nhíu mày. Cả tòa biệt thự trước mắt đều được bao phủ bởi một tầng sát khí màu đen cực kỳ nồng đậm, theo như cô thấy trong nhà Cao Nghĩa Đào phạm phải ngũ hoàng sát tính cho tới hôm nay, ít nhất đã hơn một tuần, một tuần này, nếu có người vẫn ở trong căn nhà tràn ngập sát khí kia, tính mạng đã sớm khó mà giữ được .
Hạ Thược đảo mắt qua chân tường ngoài cửa lớn, tại hốc tường đó quả nhiên có để lại một chút đất mới, nhìn là biết mới động thổ không lâu, không khác với suy đoán ban đầu của cô là bao nhiêu.
Cô lập tức quay lại xe, từ bên trong lấy ra hai cái túi. Hai túi này được Hạ Thược mang lên xe từ đầu, lại không ai biết bên trong đó có cái gì.
Mở ra vừa nhìn, đúng là một đôi đồng trừ tà*.
Trừ tà chắn sát năng lực rất mạnh, cô cũng đã thêm nguyên khí vào đó. Lại bói toán chọn ngày lành tháng tốt, tuyển ngày tốt giờ lành, đặt ở cửa. Sau đó, Hạ Thược hỏi Cao Nghĩa Đào muốn một chiếc chén thủy tinh, đổ đầy nước vào bên trong, đặt vào đó sáu đồng tiền, một tiền bạc, thêm một chút muối. Muối thuộc nước, có thể tăng mạnh tác dụng của nước, hơn nữa có thể phòng ngừa nước bị biến chất.
Thấy Hạ Thược nhanh nhẹn chuẩn bị toàn bộ, Cao Nghĩa Đào đứng bên cạnh hỏi: “Như vậy là có thể sao?”
Cái này có phải là quá đơn giản rồi không?
Hạ Thược nhìn phía trên biệt thự gật đầu. Giờ phút này ở trong mắt cô, âm khí xung quanh biệt thự đã nhanh chóng tan đi. Nhưng khi cô chuẩn bị thu ánh mắt lại, quét mắt về phía Cao Nghĩa Đào một cái.
Đơn giản? Hắn thật nghĩ rằng hóa giải ngũ hoàng hung sát dễ dàng vậy sao? Sát khí nơi này nặng như vậy, cô vì truyền nguyên khí vào đôi đồng trừ tà này, tối hôm qua một đêm không ngủ. Tiêu hao tinh thần nhiều như vậy, nếu là người khác, cô nhất định sẽ thu một khoản phí to. Lúc trước chỉ bốc một quẻ cho Lý Bá Nguyên đã thu của ông một trăm vạn tiền xem quẻ, mà đôi đồng trừ tà này, có thể nói có giá trị hơn so với bốc một quẻ nhiều!
Chẳng qua, xem ở chuyện mấy ngày hôm trước, cô tặng không Cao Nghĩa Đào một lần ân tình thôi.
Được tiện nghi còn khoe mẽ!
Cao Nghĩa Đào bị Hạ Thược liếc mắt nhìn một cái, không khỏi khụ một tiếng, nụ cười trên khuôn mặt cương nghị kia có chút xấu hổ, lúc này không dám mở miệng. Hắn đúng là cảm thấy rất đơn giản, nhưng hắn lại không hoài nghi hiệu quả, dù sao gia đình của hai người bạn học kia của cô chính là ví dụ.
Mà khi Hạ Thược quan sát tình hình âm sát, ánh mắt dừng lại vị trí phía sau biệt thự, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Hả? Sát khí nơi đó, sao lại vẫn chưa tiêu tan?