Trùng Sinh Thiên Tuyết

hiên Tuyết ăn uống no say liền ngủ tiếp một mạch. Khi cô tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau,
người giúp việc cũng nói là Lãnh Ngạo ra ngoài rồi. Càng ngày cô càng
thấy mình như con heo, ăn xong lại ngủ như chết, chỉ mới thức dậy liền
có thể nhắm mắt tiếp tục gặp chu công!

Chỉ là hôm nay cô cảm thấy thoải mái nhiều rồi, cơ thể linh hoạt hơn, ngay cả giọng nói cũng có
thể khôi phục. Tinh thần phấn chấn. Ít nhất hôm nay cô phải ra ngoài đi
dạo.

Vừa bước xuống cầu thang lại trình diễn tiết mục như bình
thường, Thiên Tuyết liền bảo bọn họ tùy ý sắp đặt đồ ăn đi, hôm nay cô
muốn ra ngoài. Cần gì cũng có thể mua!

Quản gia bước theo bước
chân của Thiên Tuyết, muốn cô mang theo vài vệ sĩ. Chỉ có ám vệ vẫn chưa đủ, nếu như có lỡ xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm?


Đổi lại Thiên Tuyết khoát khoát tay từ chối, lại bị một đám người áo đen ngăn cản, rốt cuộc muốn làm gì? Cầm tù cô sao?

“Các người có ý gì? Tôi muốn ra ngoài dạo, yên tâm, tôi tự có chừng mực!”
Thở dài nói xong một câu liền quay đi, bọn họ vẫn như cũ theo sát cô.
Thiên Tuyết kết luận một điều, bọn họ ăn cứng không ăn mềm! Đã vậy cô sẽ tùy cơ ứng biến!

“Các người có phải nhận lệnh mà làm việc?”

Một đám người đồng loạt gật đầu, Thiên Tuyết lại tiếp tục:

“Như vậy thì ở lại, có gì tôi sẽ tự mình lĩnh tội với chủ tử các người!”

Nhân lúc bọn họ đứng yên cô liền vui vẻ vào bãi đậu xe lái một chiếc xe đẹp
mắt ra ngoài. Không biết đây là loại xe gì a? Nhưng mà cô biết hầu hết
xe của Lãnh Ngạo đều chuyên về tốc độ, nên đi chậm một chút vẫn là an
toàn hơn.

Thiên Tuyết lái xe tới trước một tòa kiến trúc khiến
người ta nghẹn họng nhìn trân trối, bề thế ngạo nghễ, đến nay vẫn không
có bất kỳ tòa cao ốc nào có thể đem ra so sánh với nó. Nhìn vào tấm danh thiếp, sửng sốt một chút. Rất hiếm người không biết đó chính là một
trong mười tập đoàn tài phiệt lớn nhất thế giới, trong đó có cô. "Tập
đoàn Edith", cái đó chỉ cần nhúc nhích là có thể ảnh hưởng tới toàn bộ
thế giới kinh tế tài phiệt. Nhưng mà cô chưa bao giờ nghe qua cả…

Bước vào cái công trình đồ sộ kia, đến bàn lễ tân Thiên Tuyết cực kì hiểu lí lẽ, gật đầu chào hỏi


“Làm phiền, xin cho hỏi tổng giám đốc của các người ở lầu mấy vậy?”

Lễ tân kia ngước mắt nhìn, Thiên Tuyết cảm nhận rõ ràng trong ánh mắt kia
hoàn toàn là chán ghét. Cô chậc lưỡi nhìn trời, hảo giống lần cô đi tìm
Thiên Thạc. Lúc ấy cũng thế này đấy!

“Này, giám đốc hiện giờ có ở công ty hay không?”

Trong lúc Thiên Tuyết vẫn còn đang nghĩ có hay không cô lễ tân này sẽ phun ra một trào đê tiện hạ lưu để mắng cô thì một giọng nữ quyến rũ vang lên.

Lễ tân kia thấy người lập tức liền a dua “Chào Lâm tiểu thư, tổng giám đốc đang họp”

Thiên Tuyết mím môi, tốt lắm, bao nuôi tình nhân? Cô còn nhớ rõ, cô gái này,
tên là Lâm An An…lần trước trong dạ hội đã chủ động tìm dđến cô. Nhưng
mà hình như người ta không nhớ cô a…

“Cô muốn gặp tổng giám đốc,

bộ dáng cũng là xinh đẹp, đáng tiếc." Lâm An An đi quanh Thiên
Tuyết một vòng, quan sát cô, đột nhiên hướng về phía Thiên Tuyết nặng
nề tát một cái cảnh cáo nói: "Nếu như mà tao vẽ loạn hoa văn lên cái
gương mặt xinh đẹp này của mày, xem mày còn như thế nào có thể đi quyến
rũ người, hừ, mở to mắt ra một chút, Lãnh Ngạo là đàn ông của Lâm An An
tao, lần này chỉ là cho mày một cái dạy dỗ nho nhỏ, lần sau nếu còn để
cho tao thấy mày, cẩn thận cái gương mặt xinh đẹp của mày."

Thiên Tuyết trong lúc cô ta ra tay liền nheo mắt nhanh nhẹn tránh đi, cáí tát kia đơn giản chỉ lướt qua gương mặt của cô một cái. Ngay cả cô cũng
không ngờ thân thủ mình tốt đến như vậy.

"Con mẹ nó! Cô điên sao? Lần đầu gặp nhau liền đánh người! Nếu cô muốn như vậy tôi liền toại
nguyện.” Thiên Tuyết nói xong liền vươn tay muốn tát lại một cái. Cô tự
nhận mình không hiền, đừng tâm thần như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận