Cùng ngồi trên bàn ăn, hành động của Hạ Trăn không giấu được người Hạ gia, tự nhiên cũng dẫn đến những người khác có suy nghĩ sâu xa và phản ứng bất đồng.
Từ trước tới nay Hạ lão cha mặc kệ mọi chuyện trong nhà, đặc biệt là chuyện giữa nữ nhân.
Ông biết rõ, giữa mẹ chồng nàng dâu vĩnh viễn cũng không nói hết nợ nần, giữa chị em dâu đạo lý càng thêm không rõ ràng.
Vì vậy từ lúc Lưu thị gả vào cửa, ông đem đại quyền trong nhà giao cho Lưu thị.
Chỉ cần Lưu thị không quá phận, hết thảy sự tình đều do Lưu thị định đoạt.
May mắn Lưu thị vẫn luôn biết nắm chắc đúng mực, trong nhà sự tình lớn nhỏ cũng đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Lúc Hạ gia gia vẫn còn sống, cũng khen Lưu thị không dứt miệng.
Mà nay ba người con dâu đều đã qua cửa, Hạ lão cha càng không can thiệp trong đó.
Nhưng mà vừa mới rồi phát sinh sự tình, ông không hề vui.
Ông mặc kệ ở trong phòng bếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ông chỉ nhìn thấy, sự thật không thể chối cãi là Hạ Trăn một đại nam nhân lại đứng trong bếp.
Mà Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, một người lại một người không ra sao cả, thật sự làm Hạ lão cha không thể nhẫn nhịn.
Hạ lão cha tạm thời là cái dạng cảm giác này, trong lòng Lưu thị làm sao có thể tốt được?
Phải tính lên đầu Mạc Như Nghiên? Tự nhiên là không thể nào nói nổi.
Mạc Như Nghiên chẳng qua là không biết nấu ăn thôi, lại không gọi ai, cũng không trêu chọc ai.
Hơn nữa thái độ của nàng rất tốt, xác thật có nỗ lực học.
Đó là trước khi Lưu thị vào phòng bếp, chính mắt thấy, Mạc Như Nghiên đang rửa rau.
Muốn nói Hạ Trăn kỳ cục? Vậy càng là buồn cười.
Mạc Như Nghiên không biết nấu cơm, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lại cố tình chỉ đứng ở một bên bất động, chẳng lẽ còn muốn nồi lạnh bếp lạnh, để cả nhà đều cùng đói bụng? Liền tính người lớn không ăn, ba đứa nhỏ cũng không thể bị đói phải không?
Không thể tính trên đầu Mạc Như Nghiên , cũng không thể trách Hạ Trăn, như vậy đương nhiên, đó là sai lầm của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
Nghĩ đến đây, Lưu thị nhìn nhìn Chu Vân, lại nhìn nhìn Tưởng Xuân Hương, trong mắt có ý cảnh cáo rõ ràng.
Lại có lần sau, bà nhất định không dễ dàng bỏ qua.
Chu Vân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không phát hiện Lưu thị cảnh cáo và bất mãn.
So với Lưu thị, Chu Vân càng để ý đến thái độ và cái nhìn của Hạ Minh Viễn bên cạnh.
Nhưng mà từ lúc nhìn thấy Hạ Trăn từ phòng bếp đi ra, Hạ Minh Viễn một câu cũng không chịu nói cùng nàng ta.
Chu Vân không xác định Hạ Minh Viễn hiện nay rốt cuộc có tâm trạng gì, nhưng nàng có thể xác định, từ trong mắt Hạ Minh Viễn nàng ta nhìn ra sự bất mãn đối với nàng ta.
Chu Vân cảm thấy rất uất ức.
Mặc kệ là Lưu thị hay là Hạ Minh Viễn, dường như trong tiềm thức đều quên mất nàng ta đã từng làm mọi chuyện cho Hạ gia.
Chẳng qua là một bữa cơm sáng mà thôi, những vất vả và trả giá trước kia của nàng ta toàn bộ đều bị xóa sạch sao?
So sánh Chu Vân ngấm ngầm chịu đựng, sự khó chịu hiện rõ trên mặt Tưởng Xuân Hương.
Lưu thị vì Hạ Trăn răn dạy nàng, Hạ Minh Chí vì Hạ Trăn muốn động thủ với nàng, nàng......
Nàng không thể làm gì Hạ Trăn, còn không thể làm gì Mạc Như Nghiên sao?
Hạ Trăn cũng không phải thời thời khắc khắc đều canh giữ ở trong nhà ở bên Mạc Như Nghiên, chờ đến đợi lát nữa cơm nước xong, Hạ Trăn đi xuống ruộng......
Nghĩ đến đây, Tưởng Xuân Hương trong mắt hiện lên tinh quang, nàng chờ xem Mạc Như Nghiên làm sao tiếp chiêu.
Bữa cơm sáng này, chắc là Hạ gia bao nhiêu năm tới nay, ăn bữa cơm nặng nề nhất.
Tất cả trưởng bối đều trầm mặt, làm cho ba đứa hài tử cũng không dám náo loạn, từng người ngoan ngoãn bưng bát cơm, yên lặng nhai.
Ăn cơm xong, lấy Hạ lão cha cầm đầu, ba huynh đệ Hạ gia từng người cầm xẻng và cuốc, ra cửa xuống ruộng.
Lần này, Chu Vân không lại làm bộ làm tịch.
Không đợi Lưu thị lên tiếng, cứ thế tự mình thu dọn bát đũa.
Mạc Như Nghiên cũng không có nhàn rỗi, bê hết đĩa trên bàn đi cùng theo đến phòng bếp.
So sánh với Tưởng Xuân Hương chỉ đứng bất động tốt hơn rất nhiều.
“Nương, ta phải trông tiểu Hà.” Chỉ chỉ Hạ Tiểu Hà ngồi dưới đất, Tưởng Xuân Hương vẻ mặt đúng lý hợp tình vì chính mình tìm cớ lười biếng.
“Hài tử để đó ta trông, ngươi nên làm gì làm đi.” Lưu thị phất tay, lười tức giận với Tưởng Xuân Hương, cũng lười phải nhìn thấy Tưởng Xuân Hương ở trước mặt bà lắc lư.
Nàng nên làm gì? Đây chính là Lưu thị nói.
Tưởng Xuân Hương trong lòng hừ lạnh một tiếng, đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Chu Vân đang múc nước rửa bát.
Mạc Như Nghiên không biết, cũng không hiểu, đứng ở một bên yên lặng nhìn.
“ Ồ, đây là quan gia tiểu thư đang coi xét hạ nhân phòng bếp không được lười biếng sao?” Lời nói của Tưởng Xuân Hương không dễ nghe, nhưng nàng nhìn thấy trong mắt là sự thật.
Cho dù Mạc Như Nghiên không có cố tình trang điểm, khí chất trên người nàng bày ở đó, chính là cùng Chu Vân xuất thân gia đình nông hộ không giống nhau.
Càng đừng nói xiêm y trên người Mạc Như Nghiên , cùng Chu Vân cũng là cực kỳ bất đồng.
Đương nhiên, Tưởng Xuân Hương trong lòng rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên đang mặc với chính trên người nàng ta cũng hiện rõ chênh lệch giàu nghèo.
Càng làm nổi bật vẻ quê mùa không hiểu việc đời của nàng ta và Chu Vân, vô tri lại không nói lý của thôn phụ hương dã.
Nghe Tưởng Xuân Hương châm chọc, sắc mặt Chu Vân cứng đờ, không tán đồng nhìn qua: “Xuân Hương, ngươi không thể nói ít hai câu?”
“Thì ra đại tẩu gả vào cửa, ta cái đệ muội này ở nhà đến lời nói đều không thể nói?” Tưởng Xuân Hương bởi vì ở Hạ Minh Chí nơi đó còn chất chứa lửa giận, ngay cả với Chu Vân cũng không thế nào thân thiện, “Nhị tẩu, ngươi có bị ăn mắng hay không, ta không biết.
Dù sao ta vừa mới ở trong phòng bị nói trúng.
Ngươi độ lượng, có thể nhịn, không so đo.
Ta là người lòng dạ hẹp hòi, không có biện pháp coi như chuyện gì cũng không phát sinh.”
Tưởng Xuân Hương dám ở trước mặt nói cho Mạc Như Nghiên nghe, sẽ không sợ Mạc Như Nghiên trong lòng có ý kiến.
Trên thực tế, nàng ta cũng đúng là cố ý muốn nhìn xem phản ứng của Mạc Như Nghiên như thế nào.
Mạc Như Nghiên hiển nhiên trầm ổn hơn Tưởng Xuân Hương tưởng tượng.
Trải qua kiếp trước ở Nhạc gia ngươi lừa ta gạt, lúc này Tưởng Xuân Hương khiêu khích, đến kỹ xảo còn kém Tô Linh, càng thêm không có khả năng làm Mạc Như Nghiên bó tay không biện pháp.
Ánh mắt trước sau dừng ở động tác Chu Vân rửa chén, Mạc Như Nghiên cũng không thèm nhìn Tưởng Xuân Hương đang đứng ở cửa, trực tiếp coi Tưởng Xuân Hương như không có.
Tưởng Xuân Hương càng không thích Mạc Như Nghiên.
Tròng mắt đảo đảo, cố ý sai bảo không tốt: “Đại tẩu, ngươi đừng chỉ đứng bất động chứ! Trong nhà còn có rất nhiều việc phải làm.
Trong sân gà chưa cho ăn, nhà sau heo cũng kêu đói.
Cứ cho là trước kia ngươi chưa làm qua, không biết làm, tốt xấu cũng phải học làm chứ? Chúng ta đây là gia đình nông hộ, cũng không phải gả vào cửa hưởng thanh nhàn.”
Lúc này Mạc Như Nghiên rốt cuộc mới chịu đem lực chú ý phân cho Tưởng Xuân Hương.
Cũng không nói nhiều, đi thẳng ra phòng bếp.
Tưởng Xuân Hương khinh thường cười cười, đi theo Mạc Như Nghiên đi tới trong sân.
“Đại tẩu, gà ở lồng gà, ngươi phải thả chúng nó ra trước.
Thóc ở trong bao tải bên cạnh, ngươi tự nhìn mà múc.
Đừng rải nhiều lãng phí, cũng không được cho ăn ít quá, để gà nhà chúng ta đói gầy.” Trong lòng biết nếu như nàng ta không nói, Mạc Như Nghiên rất có khả năng đứng một lát đã chạy lấy người.
Tưởng Xuân Hương vòng tay trước ngực, lạnh nhạt nhắc nhở.
Lồng gà......
Mạc Như Nghiên ở trong sân dạo qua một vòng, thuận lợi tìm được lồng gà ở trong góc.
Nhưng mà làm sao để thả chúng nó ra, Mạc Như Nghiên ngồi xổm xuống nửa thân, bắt đầu nghiên cứu .
Vừa thấy Mạc Như Nghiên gặp việc khó, Tưởng Xuân Hương cũng không nhắc nhở, chậm đợi xem kịch vui.
Dù sao Hạ Trăn cũng không ở nhà, không sợ sinh thêm chuyện.
Tuy rằng Mạc Như Nghiên chưa thấy lồng gà qua, nhưng nàng thắng ở chỗ đủ thông tuệ.
Sau một lúc nghiên cứu, đã rất mau tìm được bí quyết, thuận lợi thả gà trong lồng gà ra.
Nhưng mà cho ăn......
Mạc Như Nghiên thừa nhận, nàng xác thật có chút không thể thích ứng.
Nhưng là, mọi việc đều có lần đầu tiên, nàng nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, tự nhiên sẽ không kháng cự tiếp nhận bất cứ sự vật mới gì.
Tưởng Xuân Hương bảo nàng nhìn mà múc, Mạc Như Nghiên tự nhiên sẽ không thật sự làm như vậy.
Theo như lời Tưởng Xuân Hương, múc ít sẽ làm gà bị đói.
Nhưng múc nhiều, cũng bị lãng phí?
Cũng không chắc như vậy! Chỉ xem sân này trên mặt đất thóc rơi vãi khắp nơi, Mạc Như Nghiên dám chắc chắn, đàn gà này hôm qua không có ăn hết.
Hay nói cách khác, ít sẽ bị đói, nhiều lại không lo.
Trong lòng có khái niệm như vậy, Mạc Như Nghiên không hề chần chờ, trực tiếp múc hơn phân nửa gáo đổ lên trên mặt đất.
“Ấy, đợi chút!” Tưởng Xuân Hương không mở miệng ngăn cản, lại không đại biểu Lưu thị sẽ ngồi yên không nhìn đến.
Chỉ nhìn Mạc Như Nghiên múc hơn nửa gáo, cũng đủ năm ngày bảy ngày.
Mặc kệ Mạc Như Nghiên rải như vậy, làm sao có thể được?
Hung hăng trừng mắt liếc xéo Tưởng Xuân Hương, Lưu thị than nhẹ một hơi, tự mình dạy bảo Mạc Như Nghiên: “Không cần nhiều như vậy, non nửa gáo được rồi.
Một ngày cũng không phải chỉ lúc này cho ăn, không đủ còn có giữa trưa và buổi tối.”
Mạc Như Nghiên nhận dạy bảo gật gật đầu, đem trong tay hơn phân nửa gáo thóc đổ trở về bao tải.
Lưu lại số lượng nàng cho rằng non nửa gáo, ngoảnh lại đưa cho Lưu thị xem: “Nương, chỗ này đủ chưa?”
.