Không phải răn dạy nàng ỷ thế hiếp người, cũng không có ghi hận trách cứ bởi vì hành động hai năm trước của nàng.
Hóa ra, Hạ Trăn lại thật sự định mặc kệ nàng tiêu xài lung tung.
Nghĩ đến vừa rồi Hạ Trăn từ đầu đến cuối không nói lời nào, lại nhớ lại, trước khi nàng vào Thủy Họa Trai cũng không kịp thời giải thích hành động của nàng......
Mạc Như Nghiên bỗng nhiên cảm thấy, nàng giống như trong lúc vô tình thu hoạch được tin tức vô cùng khó có được.
Không thể giải thích,tâm Mạc Như Nghiên từ khi gả vào Hạ gia trước sau căng thẳng đã buông lỏng.
Tiếp theo là một sự cởi mở và ấm áp chưa từng có.
Tâm trạng thay đổi, khiến cho Mạc Như Nghiên vui vẻ nhẹ nhàng
Đeo túi tiền Hạ Trăn cho nàng vào bên hông mình, Mạc Như Nghiên nghịch ngợm chớp chớp mắt với Hạ Trăn: “Phu quân cho bạc, ta đương nhiên muốn mình nhận lấy, sao lại có thể dễ dàng tiện nghi người ngoài?”
Lúc này, Hạ Trăn rất muốn đáp lại Mạc Như Nghiên, mua đồ đưa tiền là theo lý thường phải làm.
Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Như Nghiên, hắn đột nhiên trầm mặc.
Nhếch môi, Hạ Trăn quay đầu đi, không lại nhìn Mạc Như Nghiên nữa, mà nhìn thẳng vào phía trước.
Bởi vì Hạ Trăn ngầm thừa nhận, tâm trạng Mạc Như Nghiên phút chốc càng bay cao.
Lấy giọng điệu vui sướng, ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ chuẩn xác tửu lâu cách đó không xa, người đến người đi ồn ào: “Như vậy trạm tiếp theo là Hành Hương Lâu.”
Có Thủy Họa Trai mào đầu, Hạ Trăn đối với Hành Hương Lâu loáng thoáng có phỏng đoán.
Đợi cho Mạc Như Nghiên lặp lại chiêu cũ, ở Hành Hương lâu đóng gói vài hộp đồ ăn miễn phí xong, Hạ Trăn đã có thể làm được gương mặt không biểu tình, trong lòng yên tĩnh không gợn sóng.
“Trước kia không biết Hành Hương Lâu chính là tài sản riêng của tri huyện phủ nha chúng ta, ta đã phải trả không ít bạc đâu!” Mang theo vài phần ủy khuất và oan uổng, Mạc Như Nghiên cáo trạng với Hạ Trăn.
“Ừm.” Đi Thanh Sơn Huyện một chuyến, rất hiệu quả trong việc phá vỡ bầu không khí tương đối trầm mặc giữa Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên nói nhiều, Hạ Trăn đáp lại cũng tự nhiên lên.
“Nghĩ lại thật là đáng giận.
Chút bạc đó đều là tiền riêng của ta, tất cả đều bị Nhị nương tham lấy đi.” Mạc Như Nghiên tức giận nói xong, bỗng nhiên kéo cánh tay Hạ Trăn lại.
Hạ Trăn dừng bước, nhìn qua.
“Tuy rằng của hồi môn của ta, có tìm Nhị nương đòi về gấp bội.
Nhưng là......” Mạc Như Nghiên cố ý tạm dừng lại, đối mắt với Hạ Trăn, “Ta vẫn sẽ dùng bạc ngươi cho ta trước.
Đây là chi phí trong nhà, ngươi phải nuôi ta.”
Hạ Trăn trầm ngâm nhìn Mạc Như Nghiên, hồi lâu sau, mới gật đầu: “Ừm.”
“ Vậy tiếp theo chúng ta mua chút đồ ăn vặt cho hài tử trong nhà nhé?” Mạc Như Nghiên nói xong lắc lắc túi tiền bên hông, hiển nhiên là muốn thật sự tiêu tiền.
Hạ Trăn tất nhiên là sẽ không phản đối, hơi cúi đầu, đi theo phía sau Mạc Như Nghiên.
Từ nhỏ đến lớn Mạc Như Nghiên đều ở Thanh Sơn Huyện, tuy rằng không thường ra cửa, nhưng chỗ nên biết nàng tất cả đều biết.
Quen cửa quen nẻo sau khi mua không ít kẹo mứt hoa quả, lại chạy tới mua bốn xiên kẹo hồ lô.
Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngồi trên xe bò, cùng với Hạ Trăn trở về Liên Hoa thôn.
Bốn xiên kẹo đường hồ lô, trong nhà tổng cộng cũng chỉ có ba hài tử......
Hạ Trăn không rõ nguyên do nhìn thoáng qua Mạc Như Nghiên, lại cũng không có nói ra bất cứ nghi hoặc gì.
Bởi vì Mạc Như Nghiên không có đi dạo lung tung, mục đích đến rất rõ ràng, một hồi mua sắm lễ lại mặt đã xong, hoàn toàn không có tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Cho nên lúc Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên lên đường trở về, sắc trời vẫn sớm.
Xe bò ra khỏi thành, trên đường không khỏi xóc nảy, Hạ Trăn không vội vã đi.
Mà là cố hết sức buông chậm tốc độ, chú ý mặt đường để Mạc Như Nghiên thoải mái một chút.
Mạc Như Nghiên nhưng thật ra không có suy nghĩ nhiều.
Xe bò đương nhiên không phải thực thoải mái, nhưng còn tốt hơn đi bộ nhiều.
Đương nhiên, nếu hôm nay nàng bắt buộc phải đi bộ, Mạc Như Nghiên khẳng định cũng sẽ không cự tuyệt.
Chẳng qua, đoán chừng đi đi về về, sẽ đi rất là chật vật......
“Hạ Trăn, há mồm.” Cùng với tiếng kêu gọi của Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn vô ý thức mở miệng.
Tiếp theo, đã bị nhét vào nửa viên kẹo hồ lô.
“Nhai đi!” Thấy Hạ Trăn hoàn toàn không có ý định ăn, Mạc Như Nghiên nhắc nhở nói.
Hạ Trăn là thật sự không định ăn.
Nhưng nửa viên đường hồ lô đã vào trong miệng, nhổ ra khẳng định không được.
Cuối cùng, theo Mạc Như Nghiên thúc giục, nhai rồi.
“Khi còn nhỏ rất muốn ăn đường hồ lô, lại tìm không thấy người mua cho ta.
Cha trước nay đều rất bận, không thế nào để ý tới ta.
Nhị nương càng chỉ chăm lo muội muội, ước gì không nhìn thấy ta.
Thế nên, ta thèm kẹo hồ lô thèm đã nhiều năm.
Cho đến sau này dần dần lớn lên, hiểu biết rồi có thể cho hạ nhân trong phủ ra ngoài mua.
Nếu không nữa ta chính mình thỉnh thoảng ra cửa một chuyến, cũng là có thể ăn được.
Lúc này chấp niệm mới dần dần phai nhạt đối với kẹo đường hồ lô.” Thấy Hạ Trăn rốt cuộc ăn xong một viên kẹo hồ lô, lúc này Mạc Như Nghiên mới theo đó cắn viên thứ hai.
Hạ Trăn không quay đầu lại nhìn vẻ mặt lúc này của Mạc Như Nghiên, chỉ yên lặng buông chậm tốc độ đánh xe.
“Hai năm trước ngươi tới phủ cầu thân, ta thật sự không bằng lòng cho nên mới cự hôn.” Vẫn luôn để chuyện này như cái gai ở trong lòng, tâm Mạc Như Nghiên thật sự rất khó yên.
Hạ Trăn nhiều lần che trở, cho nàng càng nhiều dũng khí, cũng để nàng không cách nào làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Tuy rằng không xác định chủ động nhắc đến chuyện này, liệu có thể hoàn toàn đánh vỡ quan hệ nàng và Hạ Trăn mới vừa hòa hợp hay không.
Nhưng nếu như cứ một mực không nói, mới quá bất công với Hạ Trăn.
Nàng đã rất có lỗi với Hạ Trăn, lại có thể nào một mực ích kỷ chỉ tham luyến Hạ Trăn đối tốt với nàng, chính mình lại bủn xỉn không hồi đáp lại?
Tạm dừng một lát, Mạc Như Nghiên quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt lúc này của Hạ Trăn, giọng nói cũng thấp xuống: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất xấu hay không? Tham mộ hư vinh, tham luyến phú quý? Không chịu tuân thủ lời hứa trước kia của cha nương,không chịu gả cho ngươi vì sợ phải sống những ngày vất vả?”
Hạ Trăn vẫn như cũ không có tiếp lời.
Roi dài trong tay vung ra, tốc độ xe bò nhanh hơn một chút.
“Ta biết hai năm trước là ta không đúng.
Ta cũng không có tư cách yêu cầu ngươi tha thứ ta.
Nhưng Hạ Trăn, ta muốn xin ngươi cho ta một cơ hội.
Cho dù là cơ hội rất nhỏ cũng được.
Ta thật sự muốn đền bù sai lầm trước kia, ta muốn gả cho ngươi, muốn ở lại Liên Hoa thôn, muốn......” Mạc Như Nghiên hít sâu một hơi, lời nói rất chậm, nhưng từng chữ âm vang có lực, “Cùng ngươi sống cả đời!”
Tay Hạ Trăn căng thẳng, cầm roi dùng sức lớn đến thiếu chút nữa nghiền nát toàn bộ roi da.
Hắn tuyệt đối có bản lĩnh này, từ trước đến nay cũng không dễ dàng hiện ra trước mặt người khác.
Dường như dùng hết sức lực toàn thân, Mạc Như Nghiên rốt cuộc nói xong cho Hạ Trăn nghe lời nói sâu trong nội tâm muốn nói nhất.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu đổi chỗ vai trò và thân phận cho nhau, nàng tuyệt đối không có khả năng tha thứ Hạ Trăn.
Mà nay Hạ Trăn còn nguyện ý cưới nàng qua cửa, còn thật chăm sóc và che chở nàng, đã làm nàng bất ngờ, trong lòng rất hổ thẹn.
Kế tiếp dọc theo đường đi, Mạc Như Nghiên cũng không có tiếp tục mở miệng.
Lẳng lặng, chờ Hạ Trăn phán xét.
Nhưng mà, cho đến khi xe bò một đường đi đến Liên Hoa thôn, Mạc Như Nghiên cũng không có chờ được Hạ Trăn lên tiếng.
Trong mắt hiện lên khổ sở và bi thương không lời nào diễn tả, đôi tay Mạc Như Nghiên xoắn chặt, cả trái tim đều trống rỗng.
Xe bò từ từ dừng lại ngoài cửa lớn Hạ gia, Hạ Trăn nhảy xuống đất trước tiên.
nhưng cũng không quay đầu lại bỏ đi, mà như lúc trước vậy, vươn tay về phía Mạc Như Nghiên......
Mạc Như Nghiên không dám tin tưởng mở to mắt, thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn hoa mắt.
Nhưng mà, tay Hạ Trăn vẫn luôn dừng ở giữa không trung, chờ nàng đáp lại.
Nàng......
vành mắt Mạc Như Nghiên nhịn không được đỏ lên.
Dọc theo đường đi sông cuộn biển gầm đủ loại suy nghĩ, cũng trong phút chốc hóa thành hư ảo.
Quả nhiên, vẫn là nàng suy nghĩ miên man.
Hạ Trăn không phải nàng, nàng lại có thể nào dùng chấp niệm của mình đi so sánh với Hạ Trăn thẳng thắn vô tư? Tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, nói chính là nàng trước mắt!
.