“Vương đại phu vẫn là theo lệ thường bắt mạch, người già trẻ nhỏ trong nhà, đều làm phiền Vương đại phu quan tâm.” Mạc Như Nghiên nói lời như thế, đó là đồng nghĩa với hứa hẹn “khám bệnh tính tiền”.
Vương đại phu cũng không chối từ, lập tức bắt mạch cho Lưu thị.
Sau đó, là ba hài tử Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Hà và Hạ Tiểu Tuấn.
Về phần Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, hai người bọn họ đều không ra, Lưu thị cũng không mở miệng gọi.
Trải qua Vương đại phu chẩn bệnh, Vấn đề của Lưu thị không lớn, thân thể căn bản tốt.
Ngược lại là ba đứa nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ít chỗ yêu cầu chú ý và cải thiện.
Nhất là Hạ Tiểu Hà, Vương đại phu nhịn không được nhăn mày, lắc đầu.
Đều là đứa nhỏ cùng nhà, Hạ Tiểu Hà chịu khổ hiển nhiên càng nhiều hơn Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Tuấn.
Đối với kết quả chẩn đoán của Vương đại phu, Mạc Như Nghiên không chút nào ngoài ý muốn.
Tưởng Xuân Hương quả thật không bằng Chu Vân biết tính toán thiệt hơn, mà Hạ Tiểu Nguyệt hiển nhiên cũng càng nhanh nhẹn linh hoạt hơn Hạ Tiểu Hà, dù là ở Hạ gia đãi ngộ không bằng Hạ Tiểu Tuấn, nhưng cũng tốt hơn Hạ Tiểu Hà rất nhiều.
Lưu thị cũng bị Vương đại phu nói sợ tới mức không nhẹ.
Bà tuy rằng thương yêu tôn tử(cháu trai), nhưng hai đứa tôn nữ(cháu gái) cũng là áo bông nhỏ của bà.
Coi như không có như Hạ Tiểu Tuấn suốt ngày đều nhìn chằm chằm, nhưng cũng là để bụng.
Nhưng hiện tại Vương đại phu lại nói cho bà, Hạ Tiểu Hà cần phải bồi bổ thân thể? Lưu thị nháy mắt trừng về phía phòng của Tưởng Xuân Hương.
Lúc Hạ lão cha và hai huynh đệ Hạ Minh Viễn trở về, Vương đại phu đang được mời ngồi ghế trên ở nhà chính uống trà.
Vốn Vương đại phu không muốn ngồi ghế trên.
Mạc Như Nghiên ở đây, như thế nào cũng không tới phiên hắn làm thượng khách(khách quý).
Nhưng mà, Lưu thị kiên trì, Mạc Như Nghiên cũng không có dị nghị.
Thế cho nên Vương đại phu cứ luôn từ chối, vẫn không từ chối được.
So với Lưu thị, thân thể Hạ lão cha xác thật còn có bệnh bên trong, hơn nữa là bệnh cũ vô cùng nghiêm trọng.
Vương đại phu cẩn thận chẩn bệnh xong, lại bốc vài thang thuốc, dặn dò Hạ lão cha nhất định đúng hạn dùng.
Hơn nữa nếu như có thể, tốt nhất có thể cứ tiếp tục kiên trì, cho đến hoàn toàn trừ tận gốc chuyển biến tốt đẹp.
“Không cần không cần.” Vừa nghe nói phải uống thuốc, Hạ lão cha bản năng nghĩ đến phải tiêu tiền.
Không một chút do dự, ông nghĩ muốn cự tuyệt xem bệnh uống thuốc.
“Nương, cái này cho ngài.” Hạ lão cha cự tuyệt nhanh, tay Mạc Như Nghiên càng nhanh hơn.
Trước mặt Hạ lão cha, gỡ túi tiền bên hông xuống, đưa cho Lưu thị.
“Đây là......” Lưu thị đầu tiên là không kịp phản ứng.
Đợi sờ đến bạc ở trong túi tiền, liên tục lắc đầu, “Không được, không được.
Con nhanh cầm về đi.”
Lưu thị biết trong tay Mạc Như Nghiên khẳng định có tiền bạc, nhưng đó là của hồi môn của Mạc Như Nghiên, Lưu thị không nghĩ tới ham muốn, càng không nghĩ tới tham ô.
Thừa dịp Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều không ở bên cạnh, bà muốn nhanh chóng nhét trở lại cho Mạc Như Nghiên, để phòng ngừa lại bị Chu Vân và Tưởng Xuân Hương trong lòng nhớ thương.
Nhưng mà, Mạc Như Nghiên nếu đã lấy ra, thì sẽ không thu hồi lại.
“Nương, để cha dưỡng thân mình dùng.
Trong nhà ngày thường mua nhiều chút thịt và xương, ăn ngon một chút.” Mạc Như Nghiên nói rồi lại nhìn nhìn Hạ Tiểu Hà, tiếp tục nói, “Ba đứa nhỏ cũng đều tận khả năng chăm sóc một chút.”
Nghe hiểu Mạc Như Nghiên là nhắc nhở bà về sau đãi ngộ đừng quá khác nhau, Lưu thị nhịn không được thở dài một hơi.
“Được, nương đều nhớ rồi.
Nhưng mà, tiền này con vẫn là nhận lại đi.” Lưu thị mạnh mẽ nhét túi tiền vào trong tay Mạc Như Nghiên, đè thấp giọng nói,“ Trong tay nương có tiền, chỉ là không có lấy ra mà thôi.”
“Nếu đã không lấy ra, nương cứ tiếp tục giữ lại, không cần đột nhiên thay đổi gây ra chú ý.” Mạc Như Nghiên cũng đè thấp giọng theo, không đồng ý Lưu thị từ chối, “ Tiền bạc đó của con là của Hạ Trăn.
Nương ngài coi như Hạ Trăn hiếu kính ngài là được.”
Lưu thị cũng không muốn cùng Mạc Như Nghiên khách khí.
Nhưng loại chuyện này, đâu phải bà muốn coi như của Hạ Trăn, thì thật sự là của Hạ Trăn?
Đang lúc Lưu thị khó xử, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lại là một trước một sau, đều đi đến.
Hơn nữa tầm mắt của hai người, đều dừng ở trên tay Lưu thị.
Không, chính xác mà nói, là dừng ở túi tiền trong tay Lưu thị.
“Nương! Người đây là đang làm gì?” Chẳng phân biệt được mọi việc, Tưởng Xuân Hương đã nhận định Lưu thị đây là sau lưng nàng và Chu Vân, đang lặng lẽ ngầm cho Mạc Như Nghiên tiền riêng.
Đây làm sao có thể được chứ? Mạc Như Nghiên cũng không thiếu tiền, làm cái gì mà Lưu thị phải một hai lấy lòng Mạc Như Nghiên?
Cũng không đúng.
Bởi vì của hồi môn của Mạc Như Nghiên phong phú, hiện nay còn dẫn theo Hạ Trăn dọn đi Thanh Sơn Huyện, Lưu thị đã hoàn toàn quay ngược lại, tâm lệch không giới hạn?
Chu Vân cũng trước tiên chạy tới bên cạnh Lưu thị và Mạc Như Nghiên đứng yên, nhìn chằm chằm cái túi tiền kia không bỏ.
“Được rồi, các ngươi cũng đừng lòng dạ hẹp hòi.
Túi tiền này không phải của ta, là Như Nghiên hiếu kính cha nương.” Vừa thấy điệu bộ của Tưởng Xuân Hương và Chu Vân, Lưu thị không tiện lại tiếp tục cùng Mạc Như Nghiên qua lại nhún nhường, chỉ phải nhận lấy túi tiền trước.
Cho dù Lưu thị nói như vậy, trong lòng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương vẫn tràn đầy hoài nghi, ánh mắt không tin liên tiếp đảo qua sắc mặt của Lưu thị và Mạc Như Nghiên, ý đồ cố gắng từ giữa tìm ra chút dấu vết để lại.
Bị Chu Vân và Tưởng Xuân Hương nhìn đến phiền lòng không thôi, sắc mặt Lưu thị nháy mắt trầm xuống.
Nếu không phải ngại với Vương đại phu còn ở đây, tất nhiên há mồm răn dạy.
Kỳ cục! Đừng nói bà quả thật không có cho tiền Mạc Như Nghiên, dù là thật sự cho Mạc Như Nghiên, lại như thế nào? Chu Vân và Tưởng Xuân Hương suốt ngày phòng như phòng trộm, đề phòng ai chứ?
Mạc Như Nghiên vẫn chưa để ý tới Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đánh giá cùng nghi ngờ, xác định Vương đại phu (hic chỗ này tg để là Lý đại phu mình tự sửa ợ) đã chẩn bệnh xong cho hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, lúc này mới nhìn về phía Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương: “Các ngươi muốn xem bệnh không?”
“Không xem!” Tưởng Xuân Hương tự nhận thân thể không có bất luận tật xấu gì, không cần phải uổng phí tiền này.
Chu Vân ngược lại rõ ràng chần chờ một chút, một khắc trước khi bước chân ra, lại nhịn xuống.
Nàng cũng không xác định hôm nay chi phí cho vị đại phu này đến khám bệnh tại nhà do ai bỏ ra.
Nếu như là Lưu thị, như vậy......
Có hại vẫn là chính bọn họ.
Nếu bản thân Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều không tình nguyện, Mạc Như Nghiên cũng không bắt buộc, lập tức cùng với Hạ Trăn mời Vương đại phu đi.
Nhìn theo Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn lên đường trở về phủ, Lưu thị tự nhiên là rất muốn giữ lại ăn cơm.
Nhưng mà, nghĩ Vương đại phu còn phải vội vàng trở về y quán, đành phải dặn dò Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn lần sau lại trở về.
Gật gật đầu với Lưu thị, ba người Mạc Như Nghiên rời khỏi Liên Hoa thôn.
Ngay sau đó, là Lưu thị tính sổ cùng những người khác của Hạ gia.
Trên đường từ Liên Hoa thôn về Thanh Sơn Huyện, Hạ Trăn vẫn luôn chưa từng mở miệng.
Khuôn mặt kéo căng, không biểu cảm.
Vừa thấy đã biết, là tâm trạng không tốt.
Trước mặt Vương đại phu, Mạc Như Nghiên không có nhiều lời.
Cho đến khi hai người trở lại hậu viện Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên mới rốt cuộc nhịn không được nói: “Nếu trong lòng chàng thật sự không thoải mái, ta có thể giúp chàng bắt được người phía sau màn.
Nhưng mà, kết quả khả năng không phải là tất cả mọi người đều muốn thấy, cũng không phải tất cả mọi người có thể tiếp nhận.”
Hạ Trăn không trả lời, chỉ lặng im nhìn chằm chằm Mạc Như Nghiên một lát, bỗng nhiên vươn tay, ôm Mạc Như Nghiên vào trong lòng.
Mạc Như Nghiên sửng sốt.
Không nghĩ tới Hạ Trăn sẽ đột nhiên có hành động này, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng.
Hạ Trăn không có ôm Mạc Như Nghiên quá lâu, đã đem Mạc Như Nghiên buông ra.
Nhưng mà Mạc Như Nghiên cảm giác được rất rõ ràng, tâm trạng Hạ Trăn có chuyển biến tốt không ít.
“Đại tiểu thư, hôm nay người của phủ nha tri huyện tới.” Bên này Mạc Như Nghiên đang phỏng đoán cảm xúc biến hóa của Hạ Trăn, thì nghe được Xuân Hà bưng một rổ đồ ăn đi ra.
Mạc Như Nghiên quay đầu, nhìn thấy Xuân Hà đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt rau, yên lặng đợi đoạn sau.
“Là quản gia Mạc phủ.
Nói là tri huyện lão gia để hắn lại đây truyền lời cho đại tiểu thư, để đại tiểu thư rảnh rỗi nhớ về Mạc phủ một chuyến, tri huyện lão gia có chuyện muốn nói với đại tiểu thư.” Xuân Hà có hôn ước từ nhỏ với Chu Trường Sinh, tính tình cũng tương tự với Chu Trường Sinh.
Đều rất thuần phác, cũng rất thành thật.
Sẽ không quanh co lòng vòng, cũng sẽ không tính tâm kế.
Nàng nói chuyện, chính là thuật lại, một chữ cũng không sai lệch.
Mạc Như Nghiên không gật đầu đồng ý việc này, cũng không có trực tiếp bác bỏ.
Chỉ là trước khi xoay người, thông báo Xuân Hà đợi lát nữa kêu Chu Trường Sinh cùng nhau ăn cơm.
“Vâng ạ.” giống với Chu Trường Sinh, Xuân Hà đối với Mạc Như Nghiên vị đại tiểu thư mới nhận thức không bao lâu này, cũng rất là kính trọng.
Phàm là lời nói của Mạc Như Nghiên, nàng ấy sẽ đều nhất định ngoan ngoãn nghe theo.
Mà Mạc Như Nghiên đối với bọn họ tốt, Xuân Hà cũng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cố gắng hết khả năng bản thân, tận tâm tận lực làm tốt tất cả việc trong hậu viện.
Ngay cả lúc nấu cơm xào rau, cũng đặc biệt dụng tâm.
Mạc Như Nghiên không có bất cứ bất mãn gì với Xuân Hà.
Xuân Hà rất cần mẫn, tính tình cũng không phải nói nhiều lắm mồm.
Cùng với Tiểu Đào trước kia, hoàn toàn là hai cực.
Mà nay, cũng càng là người thích hợp lưu tại bên cạnh Mạc Như Nghiên.
Trở về phủ nha tri huyện ư? Đại khái Mạc Như Nghiên có thể đoán được Mạc Nho muốn nói cái gì với nàng.
Nhưng mà, nàng cũng không phải rất để ý, cũng không có hứng thú.
Chỉ có chân chính làm Mạc Nho lưu tâm, cuộc sống củaTô Linh mới có thể trải qua không tốt.
Nếu nàng dễ dàng trở về, giúp Mạc Nho gỡ giải khúc mắc, cuối cùng người được lợi chắc chắn là Tô Linh.
Khoản này, Mạc Như Nghiên vẫn rất biết tính toán.
Thế nên cuối cùng, Mạc Như Nghiên căn bản không nhắc đến chuyện trở về Mạc phủ, càng không có cái dự định này.
Uống mấy thang thuốc mạnh, tình trạng thân thể của Chu Đại Nương rõ ràng có cải thiện.
Thừa dịp đẹp trời, rất nhanh đã tự mình thêu một bộ trang phục, tự mình đưa tới cho Mạc Như Nghiên.
Đây vẫn là lần đầu tiên Mạc Như Nghiên nhìn thấy bản lĩnh thêu thùa của Chu Đại Nương.
Không thể không nói, là cực kỳ không tồi.
Thậm chí là còn tinh tế hơn những xiêm y lúc trước Mạc Như Nghiên mặc.
“ Chút bản lĩnh này của lão thân đâu thể lên được mặt bàn? Phu nhân thêu thùa mới là tốt bậc nhất.
Nếu phu nhân còn sống, chỉ sợ nữ hồng(thêu thùa,may vá) của đại tiểu thư nhất định cũng là nhân tài kiệt xuất của toàn bộ huyện Thanh Sơn chúng ta.” Nhắc đến tay nghề thêu của Vu Cẩm Tú, Chu Đại Nương không khỏi lộ ra tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
Khi đó Cẩm Tú Phường, là dựa vào một tay nghề thêu thùa của phu nhân đánh ra danh hiệu, thanh danh vang dội.
Rực rỡ như vậy, làm sao bà có thể sánh bằng?
Nương nàng sao? Mạc Như Nghiên nghĩ nghĩ, thuận tay nhận lấy rổ thêu của Chu Đại Nương.
Xâu chỉ luồn kim, trước mặt Chu Đại Nương thêu lên một đóa hoa nhỏ.
Đúng vậy, Mạc Như Nghiên biết nữ hồng.
Nhưng nữ hồng gần như chỉ biết rất đơn giản.
Quá khứ ở Mạc phủ, Tô Linh chưa từng đốc thúc nàng.
Chờ đến gả vào Nhạc phủ, thì càng không có khả năng tìm tú nương ở bên ngoài về dạy dỗ.
Cứ thế mãi, kéo dài xuống dưới.
Mạc Như Nghiên vốn không cảm thấy không biết nữ hồng, là cái chuyện gì lớn lao.
Mà nay nhìn vẻ mặt Chu Đại Nương lúc nhắc tới Vu Cẩm Tú, nàng đột nhiên cũng có một tia chờ mong như vậy.
Tận mắt nhìn thấy Mạc Như Nghiên thêu thùa, Chu Đại Nương không khỏi có chút buồn cười.
Không phải chê cười Mạc Như Nghiên thêu không tốt, mà là bị dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Mạc Như Nghiên chọc cho vui vẻ.
Nhưng mà nhìn nhìn, Chu Đại Nương vươn tay, bắt đầu tỉ mỉ chỉ ra chỗ có vấn đề của Mạc Như Nghiên: “Đại tiểu thư nơi này châm pháp không đúng.
Đổi bên này, đúng.
Lực tay phải khéo, móc về phía ngược lại......”
Nữ hồng của Mạc Như Nghiên, là một vị bà bà ở Mạc phủ thật lâu trước kia dạy cho.
Vị bà bà kia cũng không được giỏi lắm, có thể dạy cho Mạc Như Nghiên càng là không nhiều lắm.
Thêm vào Mạc Như Nghiên là đại tiểu thư Mạc phủ, vốn cũng không yêu cầu nhất định phải biết thêu thùa.
Sau này vị bà bà kia, lúc không có những người khác sẽ chỉ dạy thêu thùa cho Mạc Như Nghiên.
Lúc này có Chu Đại Nương dốc túi truyền dạy, lập tức đã không giống rồi.
Không nói Mạc Như Nghiên có thể nháy mắt lĩnh ngộ bao nhiêu, chỉ nhìn đóa hoa nhỏ trong tay của Mạc Như Nghiên kia, đã càng tăng thêm vài phần ý nhị.
“Đại tiểu thư nếu không ngại, bắt đầu từ ngày mai, đi theo lão thân học thêu thùa như thế nào?” Chu Đại Nương là nhất thời hứng khởi, lại cũng là suy nghĩ phát ra từ nội tâm.
Chu Đại Nương nghĩ thật đơn giản, cũng cực kỳ thực tế.
Một khi ngày nào đó bà cũng theo phu nhân rời đi nhân thế, nếu đại tiểu thư có thể đủ năng lực chống đỡ nổi bảng hiệu Cẩm Tú Phường, bà mới có thể an tâm nhắm mắt, đi xuống dưới chín suối tìm phu nhân không phải sao?
“Tốt.” Nhìn trong tay thêu phẩm cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, Mạc Như Nghiên nhẹ gật đầu, trả lời.
.