Cho dù là Lưu thị hay là Chu Vân, Tưởng Xuân Hương, ít nhất hôm nay thái độ cũng không tệ.
Trương bà bà và Chu Đại Nương nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Có thể xác định đại tiểu thư thật sự sống tốt còn quan trọng hơn mọi thứ.
Những chuyện khác, bọn họ đều có thể chịu đựng, cũng có thể thông cảm.
Chu Đại Nương và Trương bà bà đến thôn Liên Hoa lần này, mang theo không ít lễ vật.
Đều là hai người tự bỏ tiền túi, chuẩn bị rất phong phú.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu được tâm ý của Lăng Phong.
Lăng Phong thực tế hơn Chu Đại Nương và Trương bà bà nhiều.
Chạy thẳng tới tiệm thịt heo, xách về nửa con heo, làm cho Chu Đại Nương và Trương bà bà vui vẻ vô cùng.
Hạ gia cũng nuôi heo, nhưng còn chưa tới thời điểm giết heo, tới cũng không để lại ăn nhiều lắm.
Bởi vì có Lăng Phong hào phóng, nên công việc của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng nhiều lên.
“Đại tẩu, thịt heo rất nhiều, chúng ta ướp gia vị trước cho tẩu nha?” Nghĩ chắc hẳn Mạc Như Nghiên không hiểu những thứ đó, Chu Vân lại cẩn thận tỉ mỉ giảng giải cho Mạc Như Nghiên một lần nữa.
“Được, cảm ơn muội.” Sau khi Chu Vân nói xong, Mạc Như Nghiên vô ý thức nhìn thoáng qua Hạ Trăn.
Mà Hạ Trăn đang nói chuyện với Lăng Phong, như cảm giác được nhìn sang.
Được sự tán thành của Hạ Trăn mà Mạc Như Nghiên lại không có ý tưởng gì khác bèn đáp ứng đề nghị của Chu Vân.
“Đều là người trong nhà, đại tẩu không cần khách sáo như vậy?” Mỉm cười với Mạc Như Nghiên, Chu Vân xoay người đi làm việc.
Nói thật, Mạc Như Nghiên thật sự có chút không tiếp thu nổi sự thay đổi của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
Nhất là Chu Vân, thật làm cho Mạc Như Nghiên có chút bất ngờ.
Tưởng Xuân Hương vẫn luôn rất đơn giản.
Mang theo một chút keo kiệt và ích kỷ, nhưng cũng rất ngay thẳng và chân thật.
Nhận được sự giúp đỡ của Mạc Như Nghiên, nghĩ đến nhà mình lập tức có nhà mới để ở, cố ý chạy tới đối xử tốt với Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên không chút nào bất ngờ.
Ngược lại là Chu Vân, Mạc Như Nghiên thật chưa từng nghĩ tới, Chu Vân lại dễ lấy lòng đến như vậy.
Thậm chí Mạc Như Nghiên đã làm tốt chuẩn bị cả đời sẽ đấu trí đấu dũng, chơi tâm kế, chơi mưu kế với Chu Vân.
Nhưng mà hiển nhiên thái độ của Chu Vân khác xa với những gì nàng suy đoán.
Mạc Như Nghiên cảm thấy ngoài ý muốn, Tưởng Xuân Hương lại không cảm thấy như vậy.
Buổi sáng, trên đường đến đây, Tưởng Xuân Hương lén lút nói với Chu Vân rằng Hạ Minh Chí uy hiếp nàng ta.
Sau đó, hỏi Chu Vân nhận được cảnh cáo giống vậy hay không?.
Lúc đó Chu Vân lắc đầu, nói không có.
Nhưng Tưởng Xuân Hương thấy được rõ ràng, trong mắt Chu Vân hiện lên sự hoảng hốt.
Xét đến cùng, Chu Vân cũng sợ chứ! Chuyện Hạ Tiểu Thúy hòa ly, cho dù lúc ấy các nàng đều trốn vào trong phòng, nhưng vẫn để lại bóng ma.
Nói đến chuyển nhà, đồ đạc của Hạ Trăn không nhiều lắm nhưng của Mạc Như Nghiên lại không ít.
Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí bận rộn ngược xuôi, chuyển tất cả đồ đạc đến chỗ ở mới của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, rồi lại quét tước sạch sẽ bên trong bên ngoài mới nghỉ.
Hạ lão cha cũng sang giúp đỡ.
Nhưng khác với hai huynh đệ Hạ gia, công việc chủ yếu của Hạ lão cha đặt ở nóc nhà và các cửa sổ.
Đến khi chắc chắn tất cả không còn vấn đề gì nữa, lúc đó mới dừng tay.
Bữa cơm trưa của ngày này rất là phong phú.
Nhờ vào nửa con heo kia của Lăng Phong, trên bàn bầy thức ăn toàn làm từ thịt.
Cũng không phải Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cố tình phô trương lãng phí.
Làm như vậy là do Mạc Như Nghiên yêu cầu.
Hai người Chu Vân chỉ làm theo lời Mạc Như Nghiên, thế này vẫn còn thiếu vài đĩa thức ăn.
Không phải keo kiệt không chịu nấu nhiều mà thật sự là không còn chỗ để bày.
Buổi chiều Lăng Phong đánh xe ngựa đưa Chu Đại Nương và Trương bà bà trở về huyện Thanh Sơn.
Chu Đại Nương và Trương bà bà đều có chút không nỡ, nhưng đều được Mạc Như Nghiên trấn an: “Hiện nay có xe ngựa, cũng có sẵn người đánh xe, đại nương và bà bà tới thăm ta lúc nào cũng được.
Ta và Hạ Trăn cũng sẽ thường xuyên về Cẩm Tú Phường thăm mọi người.”
Chu Đại Nương và Trương bà bà liên tục gật đầu, nước mắt dưng dưng rời khỏithôn Liên Hoa.
Thấy thu dọn cũng gần xong, Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí mới chuẩn bị rời đi.
“Nhị đệ, Tam đệ, chờ một lát.” Mới vừa rồi khi Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí giúp đỡ thu dọn, Mạc Như Nghiên không hề ngăn cản, cũng hề nói nửa câu khách khí.
Cho tới bây giờ mới lên tiếng.
Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn nghe lời đứng lại, chốc lát sau thấy Mạc Như Nghiên cầm hai hộp đồ ăn đi ra.
Cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đưa cho Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí.
“Ấy đừng, đại tẩu và đại ca giữ lại từ từ ăn.
Chúng ta thật sự không......” Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí liên tục xua tay từ chối.
“Ta và đại ca các đệ ăn không hết nhiều như vậy.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, kiên trì đưa hai hộp đồ ăn cho hai huynh đệ Hạ Minh Viễn.
Buổi trưa ăn nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng nhiều.
Nếu nói để hai người Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn từ từ giải quyết, tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Mạc Như Nghiên cũng đã nghe thấy Lưu thị từng nói, mấy ngày nay hai huynh đệ Hạ Minh Viễn đều mang đồ ăn từ Hạ gia sang.
Trước mắt vừa lúc có thể giúp đỡ ăn.
Hai người Hạ Minh Viễn đều cảm thấy rất xấu hổ.
Nhà mới là do đại tẩu giúp dựng lên, mà nay đến thức ăn cũng cầm từ trong nhà đại tẩu ra ngoài.
Tuy nói Hạ Trăn đúng thật là đại ca ruột bọn họ, nhưng cứ nghĩ đến bà nương nhà mình tính kế này nọ, hai huynh đệ cảm thấy không còn mặt mũi mà nhìn vị đại tẩu Mạc Như Nghiên này.
Mạc Như Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều như hai huynh đệ Hạ Minh Viễn.
Nàng không hề có chút phản cảm nào với hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, hơn nữa hai người Hạ Minh Viễn xác thật rất thành thật chân thành, giúp đỡ tận tâm tận lực không hề qua loa cho xong chuyện.
Nàng thấy trong mắt, dĩ nhiên cũng sẽ đối xử tử tế.
Về phần những đồ ăn này, thật sự không tính là cái gì.
Với Mạc Như Nghiên mà nói, chẳng qua là thuận nước giong thuyền, thuận tay đưa mà thôi.
Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn còn muốn nói thêm nữa, thì Chu Vân và Tưởng Xuân Hương giúp rửa chén đĩa trong phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy trong tay hai người Hạ Minh Viễn cầm hộp đồ ăn, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều có chút ngạc nhiên.
Vừa rồi khi Mạc Như Nghiên cất thức ăn vào hộp, hai nàng đều nhìn thấy.
Nhưng Mạc Như Nghiên không nói, các nàng cũng không hỏi.
Không ngờ, Mạc Như Nghiên lại là chuẩn bị để cho bọn họ mang đi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không khỏi cảm thấy xấu hổ với Mạc Như Nghiên.
Tranh giành lâu như vậy, tính kế nhiều như vậy, kết quả cuối cùng vẫn chiếm tiệm nghi của Mạc Như Nghiên, nhận được chỗ tốt từ Mạc Như Nghiên.
Nói ra đều thấy mất mặt, nhưng hai nàng cũng không có cốt khí cự tuyệt.
“Hôm nay hai vị đệ muội bận rộn nhiều như vậy, cũng làm bao nhiêu là việc, thật làm phiền rồi, xin đa tạ.” Nhìn thấy Chu Vân và Tưởng Xuân Hương ra tới, Mạc Như Nghiên rất nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn.
Mặc kệ trong lòng hai người Chu Vân có tính toán gì, hoặc có ý đồ gì hay không? Nhưng hôm nay hai người đều rất chịu khó, cũng xác thật giúp nàng không ít.
Từ trước đến nay Mạc Như Nghiên luôn ân oán phân minh.
Nhận ân tình của hai người, tự nhiên sẽ có quà tặng đáp lễ giống như vậy.
Hơn nữa nàng vốn không muốn chiếm chút tiện nghi nào của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
Từ trong nhà của Mạc Như Nghiên đi ra, cầm hộp đồ ăn trong tay Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí gần như ngay lập tức xoay người giao cho Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương rất hiểu ý tứ của hai huynh đệ.
Cũng không hé răng, yên lặng tiếp nhận hộp đồ ăn.
Cúi đầu, trên mặt có chút nóng.
“Nói thật, đại tẩu đối xử với Hạ gia chúng ta thật sự đã rất không tệ rồi.” Lời này là Hạ Minh Chí mở miệng.
Mặt ngoài là nói với Hạ Minh Viễn nhưng cũng là nói cho Chu Vân và Tưởng Xuân Hương nghe.
Dĩ nhiên Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không có mặt mũi mà tiếp lời.
Hạ Minh Viễn thì không cố kỵ gì, nghiêm túc gật gật đầu, còn “Ừm” một tiếng.
“Ruộng trong nhà, đại ca và đại tẩu cũng không cần.
Hiện nay phòng ở trong nhà, đại ca đại tẩu cũng không ở.
Tuy nói chúng ta cũng không ở lại trong nhà, nhưng đó không phải nhờ phúc của đại ca đại tẩu sao?” Hạ Minh Chí nói xong cố tình liếc Hạ Minh Viễn một cái, “Nhị ca, ta không cần biết ca tính thế nào.
Dù sao chỗ bạc đó, sau này ta vẫn sẽ trả cho đại tẩu.”
Hạ Minh Viễn kinh ngạc nhìn thoáng qua Hạ Minh Chí.
Chuyện này, không phải ba huynh đệ bọn họ đã âm thầm bàn bạc rồi sao? Sao bây giờ còn cố ý nhắc lại lần nữa?
Nhưng ngay sau đó, Hạ Minh Viễn đã phát hiện tầm mắt của Hạ Minh Chí hoàn toàn không ở trên người hắn, mà là dừng ở hắn bên người Chu Vân trên người.
Nháy mắt hiểu rõ Hạ Minh Chí là nói cho vị nhị tẩu Chu Vân này nghe, nhưng lại ngại nói trực tiếp.
Hạ Minh Viễn lập tức giúp Chu Vân gật đầu, cũng rất nghiêm túc nói: “Cần phải vậy.”
Chu Vân vẫn luôn cúi đầu.
Cũng không phải không muốn đáp lời Hạ Minh Chí, nhưng lại không mở nổi miệng.
Mua đất, dựng nhà, nhiều bạc như vậy, lại phải trả cho Mạc Như Nghiên sao? Làm sao trả? Bọn họ còn muốn sinh sống nữa hay không?
Thôi vậy, đi một bước tính một bước! Về sau rồi nói sau!
Tưởng Xuân Hương cũng có tính toán gần giống Chu Vân.
Không phải nàng không muốn trả bạc cho Mạc Như Nghiên, nhưng nàng thật sự không có tiền! Nhiều bạc như vậy, phải trả đến năm nào tháng nào chứ?
Lại nói, không phải Mạc Như Nghiên cũng không cần bọn họ trả sao? Đều là người một nhà, cần gì cứ nhất định phải phân rõ ràng như vậy chứ? Coi như hai huynh đệ Hạ Minh Viễn đưa tiền cho Hạ Trăn, nàng không tin Hạ Trăn sẽ nhận!
Băn khoăn của hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, và suy nghĩ của hai người Chu Vân, Mạc Như Nghiên không biết.
Cho dù biết, cũng sẽ không để ý.
Dù sao hai phần nhân tình này, là nàng giúp Hạ Trăn đưa ra.
Sau này nên xử lý như thế nào đó là chuyện của Hạ Trăn.
Hôm nay Lăng Phong tới thôn Liên Hoa, mang đến cho Hạ Trăn một lời nhắn bí mật.
Lời nhắn truyền cho Hạ Trăn, nhưng không trực tiếp tới tìm Hạ Trăn, mà tìm Lăng Phong.
Sở dĩ phải lén lút như vậy, đương nhiên là vì đề phòng thánh mệnh khó trái.
Thánh mệnh khó trái.....
Thái tử để Lăng Phong chuyển lời cho Hạ Trăn, nên hồi kinh thì hồi kinh, tất cả lấy đại cục làm trọng.
Nhưng mà, đúng là vì đại cục, Hạ Trăn mới không thể xuất hiện ở đế đô.
Một khi hắn trở về, thì thật sự sẽ hãm sâu trong đó, không ra được.
Mà hắn ra được hay không, trước nay cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng cũng bởi vậy khiến cho Thái Tử điện hạ bị quản chế khắp nơi, hai mặt thụ địch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị uy hiếp.
Tình hình như thế, Hạ Trăn không chấp nhận cũng không đồng ý.
“Nhưng mà Thái tử nói, nếu như tướng quân thật sự không quay về, nếu mặt rồng giận dữ, đến lúc đó......” Điều Lăng Phong lo lắng nhất, cũng là điều mấu chốt mà lúc này Thái tử đang lo nghĩ.
Thái tử rất hiểu bản tính của Hạ Trăn, biết rõ Hạ Trăn nhất định sẽ không bởi vì vinh hoa phú quý mà mờ mắt.
Trái lại, rất có khả năng Hạ Trăn bởi vì không để hắn khó xử mà cự tuyệt về Đế đô phục mệnh.
Thái tử cảm kích tấm lòng chân thành này của Hạ Trăn, nhưng Thái tử càng để ý đến tính mạng Hạ Trăn hơn.
Thái tử rất rõ ràng, nếu Thánh thượng đã làm ra quyết định như vậy, đương nhiên là muốn buộc hắn và Hạ Trăn thỏa hiệp.
Đầu bên hắn đã không có sự lựa chọn nào khác, cũng chỉ hy vọng Hạ Trăn đừng đi thẳng một con đường đến tận cùng, cứ thế chôn vùi tình mạng của bản thân.
“Cùng lắm thì chết thôi.” Khi Hạ Trăn nói những lời này thì đưa lưng về phía Mạc Như Nghiên.
Chỉ vì hắn không xác định, nếu như đối mặt với Mạc Như Nghiên, hắn còn có thể quyết tâm chết hay không?.
Quả nhiên vẫn là không nên trở về! Nếu như sau khi rời khỏi quân Tây Bắc, hắn tùy ý tìm một chỗ đặt chân, từ đó hoàn toàn cách xa tầm mắt của Mạc Như Nghiên.
Có phải hay không sẽ không gặp phải khốn cảnh như trước mắt?
Trong lòng Hạ Trăn hiểu rất rõ, từ lúc cưới Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên đã trở thành kiếp nạn của hắn.
Cho dù hắn đã từng một lần thử để Mạc Như Nghiên rời xa hắn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Nếu nói hắn đã thua Mạc Như Nghiên ở chủ động tới gần, còn không bằng nói hắn thua ở chấp niệm nơi đáy lòng.
Gặp phải Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn hoàn toàn không còn năng lực suy xét, cũng không thể tỉnh táo để phán đoán thị phi đúng sai.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc hắn đã thua rồi.
Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện thua, đến chết cũng không hối hận.
Nếu như hiện nay thiên hạ thái bình hưng thịnh, hắn nguyện ý cả đời đều ở bên cạnh Mạc Như Nghiên.
Nhưng nghĩ đến hai mươi vạn tướng sĩ quân Tây Bắc đầu rơi máu chảy, nghĩ đến Thái tử đã từng nói với hắn về chí khí to lớn, Hạ Trăn nhắm mắt lại, chỉ có thể......
“Nói cách khác, Thái tử ủng hộ chàng trở về Đế đô?” Hạ Trăn giãy giụa, Mạc Như Nghiên cũng nhìn ra.
“Ừ.” Hạ Trăn gật đầu, đồng thời cũng thể hiện rõ lập trường của hắn, “Ta sẽ không về......”
“Ta biết.” Mạc Như Nghiên nói rồi đánh giá trên dưới Hạ Trăn một lượt, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Thật ra vừa rồi ta có nghĩ tới hay là để chàng giả bộ bệnh.
Nhưng nghĩ lại cẩn thận, tội khi quân còn khiến thánh thượng tức giận hơn là vi phạm thánh ý.
Cho nên, cứ như vậy đi! Cùng lắm thì chết, ta theo chàng.”
“Không được.” Bản thân Hạ Trăn chết hắn không thèm chớp mắt một cái.
Nhưng để Mạc Như Nghiên chết theo hắn, hắn tuyệt đối không cho phép.
“Cho dù hiện giờ chàng trở về Đế đô, cũng không thể che chở chu toàn cho ta, không phải sao?” Mạc Như Nghiên nói trúng vấn đề mà lúc này Hạ Trăn gặp phải.
“Ta......” Hạ Trăn rất muốn nói, một mình hắn trở về Đế đô, còn Mạc Như Nghiên vẫn ở lại thôn Liên Hoa.
Ít nhất có thể tránh cho Mạc Như Nghiên lâm vào nơi nguy hiểm.
Nhưng hắn biết, Mạc Như Nghiên sẽ không đồng ý.
Thánh thượng, chỉ sợ cũng không có khả năng mặc kệ hắn sắp xếp tốt mọi thứ rồi mới đơn thương độc mã chiến đấu.
Thay vì để Mạc Như Nghiên ở thôn Liên Hoa cách rất xa, hắn không thể với tới còn không bằng dẫn theo Mạc Như Nghiên ở bên cạnh mình.
Như thế nếu thật sự gặp nguy hiểm, hắn còn có thể che ở trước mặt Mạc Như Nghiên.
Mắt thấy Hạ Trăn bị nàng nói không thể biện bạch, Mạc Như Nghiên không nhịn được lắc đầu cười: “Tình cảnh hiện nay, với chàng, với Thái tử, với Thánh thượng đều là đang đánh cờ.
Chàng bất động, Thái tử sẽ ngủ ngon không lo nghĩ.
Mà Thánh thượng bên kia cũng không có khả năng thật sự hạ chỉ giết chàng.
Thánh thượng còn phải quan tâm đến miệng lưỡi của con dân khắp thiên hạ, càng phải để ý đến tâm của hai mươi vạn tướng sĩ quân Tây Bắc không thể khiến cho rét lạnh.”
Thấy Mạc Như Nghiên trấn định, thản nhiên, Hạ Trăn có chút sững sờ: “Nàng......”
“Hạ tướng quân, ta thật tình cảm thấy, chàng nên cần một mưu sĩ, hoặc là quân sư ở bên.
Như vậy, đánh trận mới thắng nha!” Mang theo một chút cảm thán cùng thổn thức, trên mặt Mạc Như Nghiên chứa đầy vẻ trêu chọc và chế nhạo.
Sao Hạ Trăn không nghĩ một chút, trở về thôn Liên Hoa là Mạc Như Nghiên đề nghị, sao Mạc Như Nghiên có thể không có bước kế hoạch tiếp theo?
Đúng là Mạc Như Nghiên không đấu lại thánh mệnh, cũng không đấu lại Thái tử.
Mạc Như Nghiên chẳng qua chỉ là dân chúng tầm thường thôi.
Tâm của dân chúng tầm thường nàng hiểu nhất và cũng có thể biết nhất.
Đúng thế, tình huống hiện nay của Hạ Trăn, xác thật tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng là, muốn phá vỡ tình hình này, cũng không phải không có chút biện pháp nào.
Biện pháp đó là lấy bất biến ứng vạn biến.
Chỉ cần Hạ Trăn hạ quyết tâm sinh sống ở thôn Liên Hoa, cho dù là thánh thượng, cũng không dám nhẹ nhàng mà lấy tính mạng Hạ Trăn.
Nếu không, chắc chắn lòng người phập phồng, quốc không thái, dân không yên.
Nghe xong những lời nói của Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn dừng một chút, nói: “Nhưng dù sao ngài ấy cũng là Thánh thượng.”
“Chàng cũng là Thanh Viễn đại tướng quân, không phải sao?” Mạc Như Nghiên không nghiêm túc nhìn Hạ Trăn, bỗng nhiên kéo tay Hạ Trăn, đặt lên bụng nàng, “Nếu như, ở đây còn thêm một người?”
“Nàng là nói?” Cả người Hạ Trăn cứng đờ, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên.
Hài tử? Mạc Như Nghiên có tin vui?
Hạ Trăn phản ứng quá mức thành thật, Mạc Như Nghiên lập tức cười: “Còn chưa có đâu! Ý của ta là phu quân chàng cần phải nhớ đến việc này.
Đợi cho ngày nào đó hài tử ra đời, chàng sẽ càng có lý do cởi giáp về quê.”
“Làm càn!” Nghe xong Mạc Như Nghiên giải thích, Hạ Trăn không nhịn được quát lớn.
Đương nhiên, Hạ Trăn cũng không phải là cố ý răn dạy Mạc Như Nghiên, nhưng cũng phải sửa suy nghĩ sai lầm của Mạc Như Nghiên cho đúng: “Tướng sĩ trong quân, ai không lấy chuyện quốc thái dân an làm đầu? Nhi nữ tình trường không thể......”
Bị Hạ Trăn thình lình quát một câu “làm càn” khiến cho sửng sốt, đến khi nghe câu tiếp theo của Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên không khỏi lắc đầu, một lời nói toạc ra trọng điểm: “Hiện tại không phải ta không cho chàng trở về trong quân Tây Bắc, là Thánh thượng không đồng ý.”
.