Edit: windy
Lúc này nơi Mạc Như Nghiên cùng Hồ Nguyệt Hoa đứng không hề hẻo lánh, giọng Hồ Nguyệt Hoa lại vang dội như vậy.
Không hề nghi ngờ, liền thu hút ánh nhìn của dân chúng xung quanh.
Lùi hôn sự? Ai lùi hôn sự với ai? Xét thấy địa vị Thanh Viễn đại tướng quân trong lòng dân chúng quá cao, Mạc Như Nghiên nháy mắt liền gặp phải không ít ánh mắt phẫn nộ của bọn họ.
Hồ Nguyệt Hoa cũng phát hiện ra phản ứng của mọi người, không nói hai lời, càng đắc ý hơn: “Thế nào? Dám làm không dám chịu? Mạc Như Nghiên, ngươi là nữ nhi của Tri huyện huyện Thanh Sơn phải không! Nói thế nào ngươi cũng là thiên kim quan nhân, lại từng ghét bỏ Thanh Viễn tướng quân chúng ta là một kẻ võ phu? Nếu như vậy, sau hai năm, vì cái gì ngươi lại gả cho Hạ tướng quân? Kì thật ta càng muốn biết chính là, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với Hạ tướng quân, mới khiến Hạ tướng quân rước người xuất giá như ngươi!”
Nếu đúng như lời Hồ Nguyệt Hoa nói, Mạc Như Nghiên đã từng lùi hôn sự với Thanh Viễn tướng quân.
Như vậy, suy đoán của Hồ Nguyệt Hoa, cũng là sự thật?
Mạc Như Nghiên ép Thanh Viễn tướng quân cưới nàng?
Bỗng nhiên nói lời này ở trước mặt mọi người, dù là Mạc Như Nghiên đứng ở trước tất cả dân chúng Đế Đô, cũng nhao nhao bắt đầu nghi ngờ liệu Vị phu nhân Thanh Viễn tướng quân họ kính trọng có thật sự không lương thiện như lúc đầu không.
“Mọi người đừng bị người này che mắt.
Nàng ta căn bản không có ý tốt, tiểu nhân đê tiện vô sỉ.
Hai năm trước, Hạ tướng quân còn chưa phải Thanh Viễn tướng quân, Mạc Như Nghiên chê nghèo ham giàu, đẩy lùi hôn sự với Hạ tướng quân.
Mà hai năm sau, Hạ tướng quân công thành danh toại, Mạc Như Nghiên liền lập tức hồi tâm chuyển ý, chỉ có ba ngày liền gả đến Hạ gia.
Thử hỏi mọi người, Mạc Như Nghiên thật sự thật lòng với Hạ tướng quân, vì sao hai năm trước phải lùi hôn sự? Hai năm sau vì sau chỉ cho Hạ tướng quân thời gian ba ngày chuẩn bị, liền lập tức rước nàng xuất giá?” Hồ Nguyệt Hoa biết lòng người thiên vị Mạc Như Nghiên vì đã nếm qua một lần thiệt thòi.
Bây giờ, nàng ta nhất định phải ra tay trước chiếm lợi thế, chứ không để bị Mạc Như Nghiên hung hăng giẫm dưới chân.
Không thể phủ nhận, lời Hồ Nguyệt Hoa nói quá mức rung động, cũng cực có tính kích động.
Chỉ tốn chút sức, liền làm cho lòng người hoảng sợ, tiếng oán than dậy đất, tức giận mọc lan tràn.
Mắt thấy cảm xúc dân chúng tăng vọt, Lăng Việt lo lắng bảo vệ ở phía trước Mạc Như Nghiên.
Đồng thời, ý bảo cẩm vệ quân đề cao cảnh giác.
Nhưng mà, Lăng Việt đã xem nhẹ một chuyện.
Cấm vệ quân cũng là người Thanh Vân quốc.
Ở trong lòng họ, uy danh của Thanh Viễn tướng quân sớm đã cố định.
Giờ phút này dù có mệnh lệnh của Thái Tử, cần phải bảo vệ Mạc Như Nghiên.
Nhưng lúc hành động, rõ ràng vẫn có chút chậm chạp cùng kháng nghị.
Lúc đầu Lăng Việt còn không cảm thấy không thích hợp.
Chờ tới khi phát hiện cấm vệ quân ở phía sau đều đứng bất động, mới giật mình nhớ tới, đoàn cấm vệ quân này sợ là đang coi trọng Hạ tướng quân.
Chỉ là, Lăng Việt cũng không phải không có cách nào.
Lòng nóng như lửa đốt, sau đó hắn không chút suy nghĩ liền hô: “Cho dù các người không bảo vệ phu nhân, chẳng lẽ đến tiểu tướng quân cũng không quan tâm sao?”
Lời Lăng Việt nói trong nháy mắt như rơi xuống đất, các cấm vệ quân liền động rồi.
Lấy tốc độ nhanh nhất vây quanh bốn phía Mạc Như Nghiên, làm bộ muốn ngăn cản dân chúng tiến tới.
Dân chúng cũng nghe được tiếng hô của Lăng Việt.
Nhắc tới tiểu tướng quân, bọn họ cũng dừng bước.
Thời khắc mấu chốt, Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không nghĩ tới trong bụng Mạc Như Nghiên còn có một tấm Kim bài miễn tử.
Nhưng mà, trong bụng có hài tử thì thế nào? Hồ Nguyệt Hoa hắng giọng một cái, lại hô lớn lên: “Tất cả mọi người không cần bị người này dùng tà thuyết mê hoặc! Hắn ta là người làm theo Mạc Như Nghiên từ huyện Thanh Sơn đến đây, căn bản chính là vây cánh của Mạc Như Nghiên.
Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, hợp lực nhau muốn hãm hại hạ…”
“Ta không phải người huyện Thanh Sơn, ta là người của đội quân Tây Bắc! Là con của Phó tướng của Hạ tướng quân, Lăng Phong, Lăng Việt.” Hồ Nguyệt Hoa nghĩ thế nào cũng không ngờ được, thân phận của Lăng Việt cũng là bùa hộ mệnh của Mạc Như Nghiên.
Vì Lăng Việt tự nói ra, dân chúng càng thêm hỗn loạn.
Tiếng hỏi han líu ríu, tuôn đầy trời.
Đại danh của Phó tướng Lăng Phong, không ít người nghe thấy.
Cho dù Lăng phó tướng không uy hách như Hạ tướng quân, nhưng uy danh của đội quân Tây Bắc cho tới đây giờ đều không thể khinh thường, càng thêm không thể vu khống hãm hại.
Chỉ với Hồ Nguyệt Hoa nói xấu Lăng Việt, liền đủ khiến cho lời nói vừa nãy của nàng ta giảm bớt tính chính xác rồi.
Thời khắc này, dân chúng muốn biết chính là, Mạc Như Nghiên với Thanh Viễn tướng quân bọn họ, tới cùng là làm cái gì? Hoặc là, có phải như Hồ Nguyệt Hoa nói cố ý mưu hại Thanh Viễn tướng quân không?
Bởi vì lực chú ý được dời đi, cùng vì tranh cãi quá mức hỗn loạn, mọi người đều không ý thức được, đội quân Tây Bắc đã đi gần tới rồi.
Lúc có người nghe được chỗ khác đang nhảy nhót hoan hô, mọi người đều đã nghe tiếng quay đầu lại, Hạ Trăn cưỡi ngựa đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Dưới tình huống bình thường, lúc này Hạ Trăn nên là trực tiếp dẫn các tướng sĩ tiến vào đại môn Đế Đô, đi thẳng đến Hoàng cung lĩnh thưởng.
Nhưng mà, tình huống của Mạc Như Nghiên hiển nhiên không thích hợp.
Hạ Trăn căn bản không nghĩ nhiều, liền trực tiếp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, phi thân phóng qua đám người chen chúc, đi tới trước mặt Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên tưởng tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại Hạ Trăn.
Có thể là Hạ Trăn cưỡi tuấn mã lướt qua trước mặt nàng, để lại cho nàng một bóng lưng tiêu sái.
Cũng có thể là Hạ Trăn vẫy tay cảm kích dân chúng Đế Đô hoan nghênh trên đường, căn bản không phát hiện ra các nàng.
Hoặc là liếc mắt từ phía xa lại, tầm mắt của Hạ Trăn đụng phải ánh nhìn của nàng…
Nhiều cảnh tượng như vậy, chỉ không có cảnh Hạ Trăn trực tiếp phi thân đến trước mặt nàng.
Mà nhiều cảnh tượng như vậy, cũng không mang nhiều rung động như thời khắc này.
Nhìn Hạ Trăn tinh thần phấn chấn không chớp mắt, Mạc Như Nghiên chậm rãi nhở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Trăn mặc áo giáp, không thể phủ nhận, nàng bị uy vũ của Hạ Trăn phục sát đất.
Thảo nào dân chúng Đế Đô đều tôn sùng Hạ Trăn là thần linh, nếu như nàng sớm nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Trăn, hai năm trước cho dù chết, nàng cũng nhất định không phải Hạ Trăn đến không gả!
A… không đúng.
Phải nói nàng của kiếp trước, ngay từ lúc từ hôn, nên nhìn thật kĩ bộ dáng lúc này của Hạ Trăn.
Nếu như thấy được, nhất định sẽ hối hận suốt đời đi? Đó là chết, cũng không thể sáng mắt.
Có như thế trong nháy mắt, Mạc Như Nghiên cực kì cảm kích khoảnh khắc Hạ Trăn mãi đến lúc nàng đã chết rồi, cũng không thẳng thắn nói thân phận ra.
Liền ngàn dặm xa xôi đến nhặt xác nàng, cũng không có mặc áo giáp.
Nếu là từ lúc trùng sinh, nàng liền biết Hạ Trăn là Thanh Viễn đại tướng quân.
Mạc Như Nghiên không có mặt dày gả cho Hạ Trăn, cũng không có ngày gặp lại nhau như này.
"Ta đã trở về." Nghiêm túc đánh giá Mạc Như Nghiên một lượt, xác định không chịu chút tổn thương nào, Hạ Trăn trầm giọng nói.
"Ừm, ta nhìn thấy rồi." Gật gật đầu, trên mặt Mạc Như Nghiên sáng rọi, chói tới mức Hồ Nguyệt Hoa cùng dân chúng xung quanh không ngờ được.
Một người lạnh lùng như vậy, vậy mà có thể cười ôn hòa như vậy sao? Nói Mạc Như Nghiên không thích Hạ tướng quân, ai tin?
Nhưng, chuyện từ hôn tất nhiên không phải lời đồn vô căn cứ.
Trong này, rốt cuộc có hiểu lầm gì?
Hồ Nguyệt Hoa cũng mặc kệ là có hiểu lầm hay không, càng thêm không thèm để ý Mạc Như Nghiên từ hôn có nội tình khác hay không.
Nàng ta chỉ cần biết, Mạc Như Nghiên đã từng tàn khốc xỉ nhục Hạ Trăn, như vậy đủ rồi.
Mà thời khắc này, trong mắt Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không nhìn tới những người khác, chỉ nhìn vào một mình Hạ Trăn.
Năm đó chỉ thoáng nhìn qua, nàng ta liền giống như mê muội, thề nhất định phải gả cho Hạ Trăn, mà còn không phải quân không gả.
Nàng ta biết Thái Tử không quá thích nàng ta, càng biết phụ mẫu nàng ta cũng không phải cực kỳ thích Hạ Trăn.
Nhưng thế thì thế nào? Nàng ta thích Hạ Trăn thôi là đủ rồi? Chỉ cần Hạ Trăn nguyện ý cưới nàng ta, dù là đi theo Hạ Trăn đến biên quan xa xôi, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.
Hồ Nguyệt Hoa không chấp nhận một nữ nhân so ra còn thua kém tình cảm nàng ta dành cho Hạ Trăn tranh giành với nàng ta.
Như Mạc Như Nghiên, lại càng giống như khác nhau một trời một vực với nàng ta.
Nàng ta nhìn cũng không thèm nhìn Mạc Như Nghiên một cái, càng thêm không chấp nhận được Mạc Như Nghiên cướp đi Hạ Trăn.
Hạ Trăn, chỉ có thể là phu quân của nàng ta! Phu quân duy nhất của nàng ta!
"Chúc mừng Hạ tướng quân chiến thắng trở về..." Hồ Nguyệt Hoa mang theo lòng tràn đầy vui mừng cùng chân thành tiến lên chúc mừng Hạ Trăn.
Nhưng mà Hạ Trăn chỉ tiến lên một bước, ôm lấy Mạc Như Nghiên vào trong lòng.
Cùng với hành động của Hạ Trăn, dân chúng vây xem quanh đều phát ra
.