Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc


Edit: windy

Không thể phủ nhận, nhân duyên của Mạc Như Nghiên so với Hạ Trăn tốt hơn nhiều.
Ít nhất Hạ Trăn về Đế Đô nhiều ngày như vậy, vẫn không có quan gia đưa lễ vật tới tặng.
Trái lại, mỗi lần Mộ Dung Quân và Mục Nhã Huệ tới tìm Mạc Như Nghiên, đa phần đều mang vài thứ đến.

Lăng Việt đã làm thu chi phòng.
Những thứ khác có thể không để ý tới, nhưng danh sách lễ vật lui tới, hắn đều nhớ rõ tường tận, một thứ cũng không thiếu.

Lăng Việt cũng sẽ không lừa gạt.
Huống chi mấy thứ này, chỉ cần điều tra một chút, có thể ra được.

Hồ Khôn Bạch hoàn toàn không nghi ngờ lời Lăng Việt nói là giả.
Như vậy, chính là sơ suất của phủ Hình Bộ Thượng Thư rồi?

Không phải đâu! Theo lý mà nói, mẫu thân hắn sẽ không phạm lỗi lớn như vậy.
Dù sao cũng là Nguyệt Hoa sai trước, mẫu thân hắn làm sao có thể coi như không có được?

Mặc kệ Hồ Khôn Bạch nghi ngờ thế nào, phủ tướng quân không nhận được lễ vật gì là có thật.
Hơn nữa, Mạc Như Nghiên quả thật cũng không nghĩ sẽ nhận lễ vật của phủ Hình Bộ Thượng Thư.
Sau vài lần tiếp xúc, Mạc Như Nghiên cực kì kết luận, nàng và Hồ Nguyệt Hoa thật sự không có cách nào để giải hòa.

Nếu nhất định không có khả năng trở thành bằng hữu, đương nhiên không cần nhận lễ vật của Hồ gia.
Nếu không như hiện giờ vậy, coi như bình thường, nước sông không phạm nước giếng.

“Hừ! Biết ngay Hồ gia không có lấy một người tốt.” Lời này của Mục Nhã Huệ có chút một gậy tre quật ngã cả thuyền rồi.
Nhưng Mạc Như Nghiên cũng không giúp sửa lại, Hồ Khôn Bạch còn có chút khó nói, không thể giải thích giúp được.

Thái Tử cùng Hạ Trăn bàn công sự xong đã đi tới, trong lúc vô tình phá vỡ bầu không khí, cũng giải vây giúp Hồ Khôn Bạch.

“Khôn Bạch sao lại ở chỗ này?” Thái Tử thấy rất kì quái, Hồ Khôn Bạch tới phủ tướng quân tìm hắn thì không lạ, đến tìm Mạc Như Nghiên thật có chút mơ hồ rồi.

Hồ Khôn Bạch thở nhẹ một tiếng, lúc này liền không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Hồ công tử tới cửa vừa vặn gặp phải Tiểu Quận chúa, liền đi vào theo.” Mạc Như Nghiên kịp thời mở miệng, gán cho Hồ Khôn Bạch một lý do.

Nói là tới xin lỗi Mạc Như Nghiên, Hồ Khôn Bạch hiển nhiên càng nguyện ý chấp nhận cách nói lúc này của Mạc Như Nghiên hơn.
Lẳng lặng đứng ở một bên, im lặng theo.

Thái Tử ý vị thâm trường lườm Hồ Khôn Bạch một cái, sau đó mới nhìn về phía Mục Nhã Huệ: “Nhã Huệ? Vì sao lại tới phủ tướng quân?”

“Lời này Thái tử ca ca hỏi thật hay đùa.
Huynh có thể tới tìm Hạ tướng quân, muội lại không thể tới tìm Mạc tỷ tỷ hả?” Mục Nhã Huệ bĩu môi kháng nghị, nhìn về phía giỏ đồ bên cạnh bĩu môi, “Được rồi, Hoàng Hậu thẩm thẩm thưởng cho muội.
Muội nghĩ khẳng định phủ tướng quân không có, cố ý mang một ít cho Mạc tỷ tỷ và đứa nhỏ trong bụng nếm thử.”

Thái Tử có nghe qua mấy ngày gần đây Mục Nhã Huệ rất thân thiết với Mạc Như Nghiên.
Nhưng hắn không nghĩ là, Mục Nhã Huệ lại quan tâm Mạc Như Nghiên đến như vậy, đến hoa quả trong cung ban cho cũng đem đến cho Mạc Như Nghiên.

Thảo nào Hồ Khôn Bạch lại đứng ở chỗ này.
Muốn gặp Mục Nhã Huệ, không tới chỗ này làm sao có thể gặp? Với tính tình Mục Nhã Huệ, sợ là rất khó an tĩnh lại.

Chỉ là, để Mục Nhã Huệ tiếp xúc với Mạc Như Nghiên như vậy, Thái Tử không ôm mong đợi, nhưng cũng không tính ngăn cản.
Khoát tay, hỏi: “Ta phải đi, muội thì sao?”

“Muội vừa mới tới thôi! Khẳng định muốn ở chỗ của Mạc tỷ tỷ ăn bữa trưa xong rồi mới về.” Mục Nhã Huệ từ chối thật hợp tình hợp lý, chỉ nghe Thái Tử vô lực châm chọc.

“Không có việc gì thì tới phủ Thái Tử chút.
Thái Tử Phi tỷ tỷ của muội một mình ở phủ, cũng không có ai nói chuyện.” Thái Tử không nhịn được đưa cho Mục Nhã Huệ một lựa chọn khác.

“Không đâu! Muội với Mộ Dung…” Mục Nhã Huệ vừa định gọi thẳng tên Mộ Dung Quân, bị Thái Tử nhìn một cái, nhất thời ngoan ngoãn sửa miệng lại, “Muội với Thái Tử Phi tỷ tỷ không có giao tình gì! Thái Tử Phi tỷ tỷ là tiểu thư khuê các quy củ như vậy, muội sẽ bị ngột ngạt chết.”

“Muội với tướng quân phu nhân cũng không tốt lắm?” Thái Tử nhướn mày, căn bản không nhận lý do thoái thác của Mục Nhã Huệ, “Thái Tử Phi tỷ tỷ của muội cùng tướng quân phu nhân cũng là tri kỷ.”

“Sao có thể giống được? Thái Tử ca ca huynh với Hạ tướng quân là huynh đệ vào sinh ra tử, cùng Hồ Khôn Bạch lớn lên.
Hồ Khôn Bạch với Hạ tướng quân liền thành hảo hữu hả? Không thể đi!” Lúc trước Mục Nhã Huệ đã diều tra thật kĩ Hạ Trăn, biết Hạ Trăn và Hồ Khôn Bạch không tính là hảo hữu.
Hoặc nói là, Hồ Khôn Bạch đơn phương không thích Hạ Trăn.

Lúc đó Mục Nhã Huệ vẫn ở sau lưng mắng Hồ Khôn Bạch không biết tán thưởng! Thanh Viễn tướng quân nổi danh như vậy, sao không đủ tư cách kết giao với Hồ Khôn Bạch hắn được? Đến Thái Tử ca ca cũng không để ý đến xuất thân của Hạ tướng quân, Hồ Khôn Bạch còn dám bới móc? Quả thật không thể nhịn được!

Đề tài bỗng nhiên rơi đến trên người Hạ Trăn và Hồ Khôn Bạch, hai người lại cũng đều ở đây, khó tránh khỏi có chút cứng đờ.

Thái Tử không hề nề hà lắc đầu: “Được được, nói thế nào muội cũng cực kì có lý.
Vậy lần sau tướng quân phu nhân đến phủ Thái Tử làm khách, muội đừng có đi theo.”

“Vì sao muội không thể đi theo? Nếu là Mạc tỷ tỷ tới phủ Thái Tử, muội khẳng định cũng sẽ đi theo! Nếu không để một mình muội ở phủ tướng quân làm cái gì? Cùng các tướng sĩ Tây Bắc quân so chiêu sao? Muội cũng không biết võ công.” Từ khi Hạ Trăn trở về, mỗi lần Mục Nhã Huệ tới phủ tướng quân, đều sẽ xem các tướng sĩ Tây Bắc quân so chiêu trong viện.
Đồng thời sinh lòng hâm mộ, cũng đã sớm nhận thức được.

Lúc còn nhỏ, Mục Nhã Huệ cũng học được mấy chiêu.
Nhưng khi đó mẫu thân nàng còn sống, quản nàng rất nghiêm.
Nàng có buồn rầu cũng vô dụng, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Đợi tới khi bà mất, không ai quản thúc nàng, Mục Nhã Huệ lại không nhắc tới nữa.

Nếu đến cả nàng ta cũng không học như các tiểu thư khuê các khác, lại trông cậy vào kế mẫu tận tâm tận lực với nàng sao? Chỉ sợ hiện nay Thanh Vương phi chỉ mong sao nàng trở lên thô lỗ không chịu nổi, xứng đáng khiến không ai muốn thôi!

“Vừa rồi không phải chính muội nói, muội không đến chỗ Thái Tử Phi sao?” Thái Tử vừa bước chân lại thu về, chống lại lời của Mục Nhã Huệ.

“Kia chỉ là nhất thời thôi! Có Mạc tỷ tỷ ở đây, muội lại không sợ không ai không thể nói rõ.” Mục Nhã Huệ vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Mạc Như Nghiên, làm Thái Tử tức đến nghiến răng.

Cho nên nói, Mạc Như Nghiên quả nhiên là khắc tinh của hắn.
Thái Tử trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên một cái, rồi xoay người rời khỏi.

Hồ Khôn Bạch cũng không nán lại, nhìn nhìn Mục Nhã Huệ, hướng Mạc Như Nghiên cáo từ, đi nhanh theo ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, hắn không chào hỏi đến Hạ Trăn, thật giống như Hạ Trăn căn bản không hề tồn tại.

Không chỉ có Mạc Như Nghiên phát hiện ra một màn này, đến Mục Nhã Huệ cũng không nhìn được: “Hồ Khôn Bạch này thật sự quá đáng ghét rồi.
Hắn xem hắn ta là ai hả? Nhìn thấy người ta cũng không chào hỏi?”

“Nhã Huệ không thích Hồ công tử?” Hồ Khôn Bạch sẽ không nghĩ tới, vì hắn coi như không có Hạ Trăn, trực tiếp khiến Mạc Như Nghiên ghi hận



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui