Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc


Tưởng Xuân Hương vẫn không thể nào đem Hạ Tiểu Hà rời phủ Thành chủ được.
Vì Hạ Tiểu Hà không muốn, cũng vì Tưởng Xuân Hương không dám tiếp tục tranh cãi với Mạc Như Nghiên nữa.

Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, cho dù nàng ta thật sự nổi lên xung đột với Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Chí cũng sẽ không đứng về phía nàng ta.

Cũng được, dù sao là người của Hạ gia, người làm cha như Hạ Minh Chí cũng không nhúng tay vào, nàng ta cũng không muốn làm người ác.

Nếu không, kết cục của nhị tẩu Chu Vân, sẽ là không phải là vết xe đổ của nàng ta!

Mà nay Tưởng Xuân Hương, mỗi lần muốn gây sự, luôn luôn không nhịn được nghĩ tới Chu Vân.
Các nàng cùng nhau đến thành Vân Đô, cũng là cùng nhau gây xung đột với Mạc Như Nghiên.

Kết quả tuy kết cục không giống nhau, nhưng Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể biến thành Chu Vân tiếp theo.

Vì vậy, Tưởng Xuân Hương vẫn cực kì cẩn thận.
Cho dù Hạ Minh Chí không mở miệng, nàng ta cũng sẽ tận lực thành thành thật thật, không chọc vào thị phi.

Như giờ phút này, rõ ràng lời đã đến bên miệng, Tưởng Xuân Hương vẫn nuốt trở vào.

Cuối cùng, Tưởng Xuân Hương cứ như vậy nhìn Hạ Tiểu Hà được Mạc Như Nghiên đưa đến như thế nào thì đưa đi như vậy.

Mạc Như Nghiên cũng không ngại Hạ Tiểu Hà chuyển ra ở cùng Hạ Minh Chí và Tưởng Xuân Hương.
Điểm này, ở trên đường đi, nàng đã nói qua với Hạ Tiểu Hà rồi.

Hạ Tiểu Hà cùng tỷ đệ Hạ Tiểu Nguyệt khác nhau.
Hiện giờ Hạ Minh Chí cùng Tưởng Xuân Hương vẫn ở thành Vân Đô mở quán ăn vặt, bất cứ lúc nào có thể đưa Hạ Tiểu Hà ra ngoài ở, mà có thể sẽ chăm sóc cực tốt.

Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn vì tình huống đặc biệt.
Dù sao Hạ Minh Viễn ở quân doanh, ở doanh trướng đã bất tiện, thêm Hạ Tiểu Nguyệt là tiểu nha đầu, liền càng không thích hợp rồi.

Nhưng mà, Hạ Tiểu Hà cực kì kiên trì.
Chịu ở phủ Thành chủ, cũng kiên trì ở một chỗ cùng Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Tuấn.

Mạc Như Nghiên kì thật muốn hỏi rốt cuộc Tưởng Xuân Hương đã làm chuyện gì, khiến cho đứa nhỏ thương tâm như vậy, thậm chí muốn xa cách với thân mẫu như vậy.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Tưởng Xuân Hương như vậy, Mạc Như Nghiên lại không hỏi.

Có lẽ Tưởng Xuân Hương thật sự không biết đi! Không biết là nàng ta đã làm chuyện gì quá phận với Hạ Tiểu Hà.
Cũng có lẽ trong mắt Tưởng Xuân Hương, mọi hành động lời nói của nàng ta đều bình thường, không có gì không đúng cả.

Nghĩ vậy, Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng sờ đầu Hạ Tiểu Hà.
Chỉ cần Hạ Tiểu Hà nguyện ý ở lại phủ Thành chủ, nàng khẳng định sẽ không đuổi đứa nhỏ ra ngoài.
Chỉ là, nội tâm Hạ Tiểu Hà đã chịu tổn thương, vẫn nên để từ từ khỏi hẳn mới tốt.

Mà Mạc Như Nghiên, tạm thời không có nhiều thời gian hỏi Hạ Tiểu Hà, chỉ dặn dò Hạ Tiểu Nguyệt là tỷ tỷ cần chiếu cố tốt muội muội với đệ đệ.

Hạ Tiểu Nguyệt gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại Mạc Như Nghiên.
Đồng thời, nắm chặt tay áo Mạc Như Nghiên, ngẩng đầu nhìn nàng, mang theo mong đợi, cũng mang theo không yên lòng: “Đại bá mẫu sẽ trở về thành Vân Đô đúng không?”

Mạc Như Nghiên ngẩn người, rất muốn trả lời thật, nàng cũng không biết.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn cho Hạ Tiểu Nguyệt một lời hứa hẹn: “Sẽ, nhất định sẽ!”

Hạ Tiểu Nguyệt cười, lòng tràn đầy tin tưởng với Mạc Như Nghiên.

Nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Tiểu Nguyệt, Mạc Như Nghiên nhấp nhấp môi, nhưng cái gì cũng không nói thêm.

Nếu như bọn họ thật sự không về thành Vân Đô, vậy chứng tỏ, tân hoàng vẫn hạ quyết tâm với bọn họ, không tính buông tha cho Hạ Trăn.
Mà cho đến lúc này, cây đổ khỉ tan, Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, phủ Thành chủ thành Vân Đô này cũng phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Chỉ hy vọng trước khi đến ngày đó, nụ cười trên mặt ba đứa nhỏ còn có thể giữ nhiều hơn một chút.

Mà nếu, tân hoàng không vô tình như trong tưởng tượng của nàng, thành Vân Đô này, bọn họ đương nhiên vẫn muốn trở về.
Chỉ vì, nơi này đã trở thành quê nhà thứ hai của bọn họ, là nơi Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du sinh ra!

Lúc cả nhà Mạc Như Nghiên rời thành Vân Đô, Lăng Phong cùng các phó tướng cố ý đến tiễn biệt.

Đối mặt với quyết định Hạ Trăn không mang theo bọn họ về Đế đô, đám người Lăng Phong luôn cảm thấy bất an, lời lo lắng nói không nên lời.

Nhưng lệnh quân như núi, nếu tướng quân nói như vậy, bọn họ cũng không dám phản đối, càng không thể vi phạm.
Không thể nề hà, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng quân rời đi một mình, mang theo phu nhân cùng tiểu tướng quân, tiểu tỷ tỷ rời khỏi thành Vân Đô.

Ngoài ra, Lăng Phong còn muốn hỏi Mạc Như Nghiên thêm vài câu nữa.
Chỉ tiếc Mạc Như Nghiên chỉ lắc lắc đầu với hắn, càng không có ý bảo thêm gì.

Làm Lăng Phong nghĩ mãi không xong, sợ hiểu lầm ý tứ của Mạc Như Nghiên, cũng sợ bản thân quá sơ ý, không thể hiểu rõ tính toán thật sự của Mạc Như Nghiên.

Một đường rời thành Vân Đô, sắc mặt Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều rất bình tĩnh.
Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du thì tò mò, thường thường xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài.

Mạc Như Nghiên không ngăn cản Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, để hai đứa nhỏ tùy ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Đến ngày cả chỗ ngủ lại dịch trạm, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn, cố ý để Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du quan sát tại đó, mua một ít thức ăn, hoặc là chơi quanh nơi đó.

Hành trình vừa đi vừa nghỉ như vậy, thành Vân Đô cách bọn họ càng ngày càng xa, cách Đế đô càng ngày càng gần.
Cho đến khi, đến cửa thành Đế Đô, tất cả thoái mái đều tan biến.

Trong lòng tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn vừa tới, liền được mời vào Hoàng Thành.

Hạ Trăn đương nhiên được đưa tới chỗ tân hoàng, Mạc Như Nghiên cùng hai đứa nhỏ thì trực tiếp được đưa tới tẩm cung Hoàng Hậu.

“Như Nghiên.” Mộ Dung Quân đã đợi Mạc Như Nghiên rất lâu, tới lúc nhìn thấy Mạc Như Nghiên, vẫn không nhịn được mắt đỏ lên.

“Tiểu Quân.” So với Mộ Dung Quân kích động, Mạc Như Nghiên lại càng bình tĩnh hơn, “Đã lâu không gặp.”

“Ừm.
Cũng giống như năm năm trước, ta tôi nghĩ ngươi sẽ thật sự tới Đế đô.
Nhưng ngươi cùng Hạ tướng quân vẫn trở lại.” Trước đó, Mộ Dung Quân cũng gửi một mật thư cùng lúc tới tân hoàng tới thành Vân Đô.

Lúc đó Thái Tử điện hạ nói với Hạ Trăn, không cần về Đế đô.
Hiện giờ Mộ Dung Quân cũng nói với Mạc Như Nghiên, đừng tới Đế đô.

Chỉ là mặc kệ là năm năm trước hay là năm năm sau, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều đã trở lại.
Biết rõ có nguy hiểm, vẫn trở về Đế đô về nơi đầy nguy hiểm này.

“Hạ Trăn muốn về, ta liền ủng hộ.” Thư của Mộ Dung Quân, nàng có nhận được, cũng thấy được.
Nhưng, có một số việc chỉ tránh được nhất thời, không tránh khỏi một đời.

“Hạ tướng quân hắn…” Mộ Dung Quân lắc đầu, khẽ thở dài một cái, “Cũng được, có lẽ về Đế đô thật ra mà nói là chuyện tốt cũng không chừng.”

Giống như Mạc Như Nghiên suy xét vậy, Mộ Dung Quân cũng không xác định tân hoàng có ý định gì với Hạ Trăn.
Đứng ở lập trường của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân không đồng ý Hạ Trăn trở về.

Nhưng nghĩ đến tình cảm của tân hoàng với Hạ Trăn, nghĩ lại biến cố năm năm trước, nghĩ lại Thái Tử điện hạ từng rớt nước mắt trước mặt nàng, Mộ Dung Quân cũng không xác định được.

“Trời sinh voi sinh cỏ.” Lúc thật sự tiến vào Hoàng cung rồi, Mạc Như Nghiên cảm thấy cảnh giác cùng đề phòng vẫn chưa giảm hẳn, nhưng là loáng thoáng, lại có thêm chút thỏa mái.

Cuối cùng liền nghênh đón kết quả cuối cùng.
Mặc kệ là tốt hay xấu, thì thời khắc này cũng tới rồi.

Nghe những lời này của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Hiện giờ, chỉ có thể xem tâm tư của tân hoàng thôi.

“Đây là Vân Đô cùng Tĩnh Du hả! Trong thư thường xuyên nhắc tới tên hai đứa nhỏ, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt.” Đem đề tài vui hay không vui kia đi, Mộ Dung Quân nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du.

Nói đến tên hai đứa nhỏ, Mộ Dung Quân không xa lạ gì.
Nhưng nói muốn gặp mặt, quả thật là lần đầu tiên từ trước tới nay.
Đương nhiên, Mộ Dung Quân cũng đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật.

Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du là lần đầu tiên vào hoàng cung.
Đi tới đoạn đường xa lạ, cho dù là hoạt bát như Hạ Vân Đô, cũng trở nên an tĩnh rồi.

Giờ phút này đối mặt với những lễ vật Mộ Dung Quân ban cho, tuy đã sớm nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới vị dì thân phận tôn quý này, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du vẫn không nhịn được nhìn về phía Mạc Như Nghiên.

“Không sao.
Là dì cho, có thể nhận.” Tình cảm của Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân, cũng không bởi vì tách nhau năm năm, liền chuyển thành xa lạ.
Ngược lại, cho dù là Mạc Như Nghiên hay là Mộ Dung Quân, đều nhận định đây là thỏa đáng, đây là tình cảm nhận định cả đời.
Mặc cho thân phận có thay đổi thế nào, cũng không ảnh hưởng tới hai người.

Có thái độ của Mạc Như Nghiên, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đều ngoan ngoãn gật đầu, vươn hai tay ra, nhận lấy lễ gặp mặt của Mộ Dung Quân.

Mà ở phía sau, cửa truyền đến âm thanh.
Sau đó, một cậu bé tuổi không sai biệt mấy với Hạ Vân Đô đi đến.

"Là Đại hoàng tử." Mộ Dung Quân nói vậy, là nói với Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên cong môi, không chuẩn bị lễ gặp mặt như Mộ Dung Quân, mà cúi đầu nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du.

Mắt sắc của Mộ Dung Quân, nhìn theo tầm mắt của Mạc Như Nghiên, cũng nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du.
Mặc dù có chút



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui