“Ninh Sương, con có thể nào đừng nhắc đến điểm thi không?” mẹ cô- Mộc Thư Nhiễm, một người phụ nữ luôn tự hào rằng bản thân vô cùng công bằng với con cái lại mắng cô chỉ vì em gái được thấp điểm hơn trong kì thi.
Con bé ngồi trên ghế sofa, hay tay ôm mặt mếu máo khóc không thành tiếng, dáng vẻ vừa ủy khuất lại bất lực: “Hức…con đã cố gắng lắm rồi.”
Con bé ấy là Uyển Như, là đứa trẻ được nhận nuôi từ cô nhi viện, bằng tuổi với cô nhưng vì yếu ớt nên bà Thư Nhiễm quyết định cô ta là em.
"Uyển Uyển, đây đâu phải lỗi của con? Con đã rất cố gắng rồi.” Thư Nhiễm đau lòng lau nước mắt trên khuôn mặt khả ái đẫm nước mắt của con gái bé nhỏ, bà ta quay sang kéo tay Ninh Sương đi vào trong phòng.
"Sương Nhi à, Uyển Như là em gái con! Con bé sức khỏe đã thua người khác, con không thể nào nhường nhịn em mình để Uyển Uyển được điểm cao hơn sao!?”
Nhưng rõ ràng mẹ đã hứa với hai người rằng chỉ cần ai điểm cao hơn sẽ được thưởng một buổi đi chơi cùng gia đình đến công viên giải trí mới mở.
Ấy vậy khi điểm Ninh Sương cao hơn, em gái lại khóc lóc một trận rồi ngất xỉu làm ba mẹ lo lắng sốt vó.
Thư Nhiễm không chỉ trách cô mà còn nhốt cô ở nhà, bản thân lại cùng chồng Diệp Quân dẫn em gái đi chơi công viên giải trí, cũng vì sự việc ấy mà một đứa bé 11 tuổi thơ ngây sống khép mình vì mong được cha mẹ yêu thương.
Năm 18 tuổi, ở độ tuổi tươi đẹp nhất của người con gái, Ninh Sương bị đeo gông vào người.
Mộc thị- công ty của ông bà ngoại cô lâm vào tình thế sắp phá sản cần một số tiền lớn, Thư Nhiễm đã cầu xin ông nội cô là Lục Chính Khiêm ra tay cứu giúp Mộc thị nhưng ông ấy đã từ chối.
Ngay lúc ấy, Lục Tư Nghiêm- giám đốc Lục thị không hiểu vì sao lại hẹn gặp cô, hắn ta đồng ý giúp Mộc thị vực dậy, nhưng điều kiện là chấp nhận làm Lục phu nhân.
Số tiền hắn đưa ra vô cùng hậu hĩnh, với số tiền đó đủ để Mộc thị vực lên cũng đủ để Thư Nhiễm vung tiền mua sắm thỏa thích.
Đặc biệt hơn là thân thế của nam nhân họ Lục ấy, hắn là dòng dõi nhà họ Lục đời thứ 6, kế thừa tập đoàn Lục thị, khối tài sản mà anh ta sở hữu là thứ có chết người khác cũng muốn có.
Vì mẹ, cô đồng ý kết hôn với Lục Tư Nghiêm nhưng không tổ chức hôn lễ.
Nào ngờ chính sự quyết định này đã hại cô.
Hắn điên cuồng độc chiếm Ninh Sương, không cho cô tiếp xúc với nam nhân khác, biết cô tỏ tình Chu Cảnh Nghi liền bắt ép cô, giam cô trong biệt thự Lục gia.
Ninh Sương từ lâu đã phải lòng Chu Cảnh Nghi, một cậu học sinh vô cùng soái ở trường học.
Cô điên cuồng theo đuổi cậu bạn ấy đến nỗi ai cũng biết cô là cái đuôi nhỏ gắn liền theo anh ta.
Cũng vì thế mà Ninh Sương căm ghét Lục Tư Nghiêm, luôn luôn đối nghịch với hắn.
Cô bạn thân Lâm Tuyết Tuyết, người mà luôn động viên cô theo đuổi tình yêu đã âm thầm quyến rũ Chu Cảnh Nghi, một bên khác lại báo cáo từng hành động của cô cho hắn.
Người ông cô kính trọng lại ra đi không từ mà biệt.
Cô như sụp đổ, trượt đại học, cha mẹ ghét bỏ, bạn học khinh thường, bị giam cầm, bây giờ đến người duy nhất thương yêu cô lại bỏ cô mà đi.
Ninh Sương quyết định tự tử khi cô 21 tuổi, cô biến thành một linh hồn lang thang bay về Diệp gia.
Hóa ra linh hồn trú ngụ trong cơ thể em gái cô không phải là Uyển Như mà là một người khác, tên cô ta là Uyển Đồng.
Đại khái cô ta là người được chọn để trọng sinh vì chết oan ức, được chọn bất kì cơ thể nào để sống và rồi cô ta chọn cơ thể của em gái cô.
Cô ta bày mưu tính kế khiến cha mẹ, cả em trai xa lánh Ninh Sương, ngoài mặt yêu thương Thư Nhiễm và Diệp Quân nhưng lại âm thầm tuồn tài liệu mật ra ngoài bán cho công ty Chu thị của gia đình Chu Cảnh Nghi và nhiều công ty khác khiến công ty con do cha cô quản lí phá sản.
Không những vậy, cô ta mang một loại trà đã bỏ độc vào tặng cho ông nội dưới danh nghĩa của Ninh Sương, tuy độc không khiến ông chết ngay nhưng lâu dần sẽ ăn mòn nội tạng rồi lan đến tim mà chết.
Và gia sản của Diệp Gia nằm trọn trong tay gia đình kia.
"Ông ơi, con xin lỗi…con không bảo vệ được ông…” cô bay vất vưởng xung quanh mộ của ông mà khóc.
Điều cô càng không thể tin là người chồng mình có chết cũng không yêu-Lục Tư Nghiêm lại ngày đêm điều tra, cuối cùng tìm bằng chứng tống Diệp Uyển Như vào tù.
Hahaha...cô không cam tâm...tại sao cô ta lại cướp đi người thân của cô!? Tại sao cái thứ lòng dạ ác độc ấy lại cướp đi người em gái của cô chứ!?
Linh hồn của Ninh Sương dần tan biến theo gió trước bia mộ của bản thân, mi mắt cô nặng trĩu, dần dần cũng không còn ý thức mà chìm vào giấc ngủ sâu.
[-------------]
Cả người cô giống như bị ai đó kéo dậy, da lạnh toát nhưng lại đẫm mồ hôi, cô không khỏi rùng mình mà nhìn xung quanh.
Đây là phòng của cô lúc ở Diệp gia cơ mà? Sao…sao lại…
Nhìn thấy chiếc gương trang điểm, Ninh Sương lật đật xuống giường không thèm xỏ dép mà chạy đến chỗ chiếc gương.
Trong gương là một khuôn mặt kiều diễm tràn ngập nét thanh xuân.
Như thể không tin bản thân được trùng sinh, cô vồ lấy chiếc điện thoại nằm ngổn ngang trên bàn học, vội mở lịch ra xem, hóa ra là thật…đây là tháng 3 năm 202X, vậy là cô đã được trùng sinh về năm 18 tuổi.
Ông trời cho cô một cơ hội để sống lại thì cô không thể phụ lòng trời, cô quyết định đời này phải sống cho đáng, đá bay con ả dám trú ngụ trong người em gái và cả cô bạn thân ai nấy lo!
_____.