Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa


"Cho em."
Nhận lấy thú nhồi bông, Hạ Đồng liền yêu thích không buông tay mà đem nó ôm vào lòng, không chút do dự liền kiễng chân, đưa cho Cố Thiên Kỳ một nụ hôn vào trên má:"Anh cả là tốt nhất!"
Hạ Đồng hôn quá đột nhiên, đến khi phản ứng lại được, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể sờ mặt, cười nhạt, bất đắc dĩ quay lưng bước đi.

Quả nhiên, vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi...!
Chỉ là một con gấu bông nhỏ bé như vậy, cũng đã có thể khiến cô vui vẻ đến thế.

Ôm lấy gấu bông, cảm nhận bầu không khí se lạnh, Hạ Đồng liền ngoan ngoãn đứng chờ Cố Thiên Kỳ.

Nhưng cũng không lâu lắm, ánh mắt của cô cũng đã bị một bóng hình thoáng qua ở cách đó không xa thu hút.

Người ta nói, kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, nên mặc dù sắc trời tối đen, đối phương còn mang một cặp kính râm, chỉ lộ ra bóng lưng, Hạ Đồng vẫn có thể dễ dàng nhận ra thân phận của đối phương.

Nhìn xem thú bông trong tay, phát hiện đối phương dường như vẫn chưa nhìn thấy chính mình, khóe môi hơi câu, Hạ Đồng liền ung dung đi tới, rõ ràng là muốn chủ động kiếm chuyện.

"Chị Sở Sở!!!"
Nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng truyền tới, Tô Sở Sở liền không khỏi cau mày, không ngờ được rằng bản thân đã hóa trang thành như vậy, thế mà vẫn bị người khác nhận ra.

Cho rằng là fan hâm mộ, nên dù muốn dù không, Tô Sở Sở cũng chỉ có thể nở một nụ cười giả tạo, vớt vát lại hình tượng đã đánh mất.

Nhưng giây phút nhìn thấy người đang chạy đến là ai, nụ cười thu liễm, cô liền lập tức xẵng giọng quát:"Tại sao lại là cô?"
Thời khắc này, ở trong mắt của Tô Sở Sở, Hạ Đồng cũng đã chẳng khác gì âm hồn bất tán.

Bởi vì đi đến đâu cũng có thể đụng phải.

"Chị Sở Sở, vừa rồi em còn cho rằng bản thân đã nhìn lầm rồi, không ngờ được rằng, thật sự lại là chị." Nhìn thấy vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ của Tô Sở Sở, Hạ Đồng chỉ có cảm giác vô cùng thoải mái, ý cười trong mắt cũng càng trở nên chân thành.

Vô cùng chán ghét nụ cười ngây ngô này của cô, dư quang vô tình chú ý đến chiếc áo đang khoác trên người cô, nhận ra đó là tây trang định chế của Cố Thiên Kỳ, tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, Tô Sở Sở ngay tức khắc liền bão nổi.

"Trên người cô vì sao lại có áo của Thiên Kỳ!!?"
Bị ánh mắt hung ác của Tô Sở Sở 'dọa sợ', Hạ Đồng liền hơi hơi lùi lại, ấp úng giảng giải:"Chị Sở Sở...chị đừng hiểu lầm...là anh cả đưa em đến đây đi dạo, nhìn thấy trời lạnh nên mới lấy áo của mình khoác vào cho em..."
"Anh ấy đi lấy xe rồi, sẽ trở về ngay thôi, tới lúc đó, anh ấy sẽ lập tức đưa em về khách sạn, chị có thể..."
"Cởi áo ra!" Không nghe nổi nữa, chỉ mới nghĩ tới viễn cảnh Cố Thiên Kỳ chở Hạ Đồng đến khách sạn, Tô Sở Sở liền đã cảm thấy trong lòng nghẹn ứ, đi lên liền lôi kéo áo khoác trên người Hạ Đồng.

"Tôi bảo cô cởi áo ra, không nghe thấy sao?!!"
"Chị Sở Sở..." Hoảng sợ né tránh, song, bởi vì bất cẩn, Hạ Đồng liền bị Tô Sở Sở đẩy ngã xuống đất, tuy rằng không xước da, nhưng lòng bàn tay cũng đã bởi vì đập mạnh xuống đất mà đỏ bừng cả lên.

Bàn tay bỏng rát, nước mắt uất ức của Hạ Đồng cũng đã rơi xuống.

Rõ ràng là bộ dạng điềm đạm đáng yêu, khiến người vừa thấy đã thương, nhưng khi rơi vào trong mắt Tô Sở Sở thì lại chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, khiến cô ta càng thêm tức giận.

"Khóc cái gì mà khóc? Đồ phụ nữ đê tiện, lẳng lơ, không biết liêm sỉ..."
"Mặc kệ cô là ngây thơ thật hay chỉ đang giả vờ ngây thơ, nhưng tôi nói cho cô biết, Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ là chồng của tôi, bất kể là cô hay người phụ nữ nào khác, chỉ cần có ý dụ dỗ, cướp mất anh ấy, tôi đều sẽ tuyệt đối không buông tha!"
Bề ngoài nước mắt đầy mặt, nhưng kỳ thực, khi nghe được lời mắng chửi của Tô Sở Sở, Hạ Đồng lại chỉ có cảm giác muốn cười.

Đây gọi là gì nhỉ? Nói người khác mà không biết tự nhìn lại mình.

Cô ta cũng không thử soi mặt mình vào nước tiểu thử xem, người nào mới là loại lẳng lơ, không biết xấu hổ?
Nói về mức độ mặt dày, Hạ Đồng cũng chỉ có thể xin phép thoái nhượng, tôn cô ta lên làm thần.

Tô Sở Sở bởi vì quá tức giận nên cũng không phát hiện ra, có một người đàn ông đã sớm đứng ở phía sau lưng của mình, nghe thấy hết những lời ác độc mà mình nói ra.

Mãi cho đến khi cổ tay bị bắt lấy, kéo mạnh sang một bên, Tô Sở Sở mới giật nảy mình, muốn giải thích nhưng cũng đã không còn kịp nữa.

"Tô Sở Sở, trước kia, anh vẫn luôn cho rằng, bản tính của em không xấu, chỉ là có chút ương bướng, ngoan cường mà thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, đó đều là những gì mà em cố ý muốn làm cho anh xem..."
"Trên thực tế, em không chỉ lòng dạ độc ác, miệng lưỡi cay nghiệt, mà hành xử còn giống như một người đàn bà chanh chua ở ngoài chợ, càng ngày càng chẳng ra gì!"
Lạnh lùng hất văng tay Tô Sở Sở, Cố Thiên Kỳ liền lập tức đi tới bên cạnh Hạ Đồng, nhìn xem gương mặt đẫm nước mắt của cô, hắn chỉ có cảm giác tâm can nhói đau, vội vàng đỡ cô dậy:"Đồng Đồng, không sao chứ? Cô ta đánh em sao?"
"Không...anh cả...là do em tự trượt chân ngã xuống, không liên quan gì đến chị Sở Sở cả...chị ấy cũng không hề đánh hay mắng em...anh đừng trách chị ấy..."
Hạ Đồng không ngừng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, phát âm đều có chút không rõ, phối hợp với ánh mắt lảng tránh lại càng khiến cho lời nói của cô trở nên không đáng tin cậy chút nào.

"Đủ rồi! Cố Thiên Kỳ! Anh không chỉ lén lút đi chơi với cô ta, bây giờ còn vì cô ta mà mắng em?"
"Lén lút?" Trực tiếp cắt đứt lời chất vấn của Tô Sở Sở, Cố Thiên Kỳ liền không chút sợ hãi nói:"Anh là quang minh chính đại đưa Đồng Đồng đi chơi! Cách đây ba tiếng, anh cũng đã sớm nhắn tin thông báo cho em biết.

Nếu em không tin, có thể mở điện thoại để kiểm tra..."
Nghe Cố Thiên Kỳ nói vậy, cố nén lửa giận, Tô Sở Sở liền lấy điện thoại ra.

Quả nhiên, vừa mở khóa liền đã nhìn thấy tin nhắn được gửi tới từ ba tiếng trước của Cố Thiên Kỳ, nội dung tin nhắn cũng giống như đúc những gì hắn vừa nói.

"Đến bây giờ mới nhìn thấy sao? Nhưng cũng đúng thôi, dù gì, từ trước đến nay, em cũng chưa từng để tâm xem anh nhắn gì, gửi gì, mỗi một lần đều chỉ trả lời qua loa lấy lệ."
Từng ký ức không vui trong những năm qua bắt đầu ùa về, Cố Thiên Kỳ thời khắc này cũng đã cười giễu một tiếng.

Tựa như đang giễu cợt sự ngu ngốc của mình:"Hôm qua em chẳng phải nói với anh, hôm nay em có chuyến bay đến Tương Nam để thử vai hay sao?"
"Thượng Kinh cách Tương Nam hơn một ngàn cây số, đừng nói với anh, em đi dạo một vòng, liền dạo từ Tương Nam đến Thượng Kinh."
**Chuẩn bị tinh thần hít drama dài tập nha mọi người.

(๑˘ ₃˘๑).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui