Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tôn Mạn, lúc này, không cần cố ra vẻ thần bí nữa, Tề Vũ liền lập tức nở một nụ cười tán thưởng.

"Chị Hạ Đồng, chị đúng thật là liệu sự như thần đó.

Những gì cô ta nói, thật sự là giống như đúc những gì chị suy đoán, một chữ cũng không sai lệch!"
Tiếp xúc một tháng, sau khi Hạ Đồng làm đúng lời hứa trả hết chi phí phẫu thuật, khiến bệnh tình của mẹ cậu dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, Tề Vũ cũng đã không còn đề phòng cô như trước nữa.

Thậm chí, còn vì thế sinh ra cảm giác sùng bái...!
"Nhưng mà chị Hạ Đồng, chị làm sao biết được vị trí của Tô Sở Sở vậy? Chẳng lẽ chị đang lừa gạt Tôn Mạn, để cô ta cam tâm tình nguyện làm việc cho chị à?" Suy nghĩ có chút không thông, cũng lười nghĩ nữa, Tề Vũ liền đem nghi ngờ hỏi ra.

"Đương nhiên không phải rồi, chị thật sự không hề lừa gạt Tôn Mạn.

Về phần tại sao chị lại biết được Tô Sở Sở đang ở đâu...Đó là vì trước kia chị đã lén gắn máy nghe lén có trang bị định vị lên chiếc túi xách mà cô ta thích nhất."
"Thế nào? Không còn cảm thấy áy náy nữa à?" Nhớ lại phản ứng của đối phương khi biết chuyện bản thân muốn làm, Hạ Đồng liền không khỏi phì cười, tựa như đối đãi em trai mà xoa xoa đầu đối phương.

Không còn những vết thương loang lổ trên mặt, cũng như gánh nặng trên vai, gương mặt Tề Vũ cũng đã giống như bầu trời được xua tan mây mù, trở nên rạng rỡ hơn hẳn:"Đương nhiên là không rồi."
"Đám người này không có kẻ nào là tốt lành cả.

Xử lý bọn họ, em căn bản là không cảm thấy chút gánh nặng nào cả.

Thậm chí, còn cảm thấy bản thân giống như là đang thay trời hành đạo."
Bị lời này của hắn chọc cười, Hạ Đồng liền mím môi, cười khẽ một tiếng.

Chỉ có điều, nụ cười này, lại khiến chàng thiếu niên mới lớn như Tề Vũ không nhịn được mà tim đập gia tốc, tựa như một giây sau liền sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hít sâu một hơi, ép buộc bản thân quay đầu nhìn sang nơi khác, Tề Vũ liền đem chút cảm giác rung động kia chôn sâu vào trong đáy lòng.

Giây phút cả thế giới xung quanh cậu đều là một mảnh đen u tối, là người con gái trước mặt đã vươn tay, nhẹ nhàng giữ lấy cậu, cứu cậu ra khỏi muôn vàn hắc ám.

Cho dù là năm năm, mười năm, thậm chí là năm mươi năm nữa, mỗi khi nhớ lại giây phút đó cùng với nụ cười sạch sẽ tựa như thiên sứ của đối phương, Tề Vũ đều sẽ luôn không khống chế được mà mỉm cười.

May mắn thay, khi đó, cậu đã có dũng khí vượt qua nỗi sợ hãi, vươn tay, chạm đến ánh quang rực rỡ đó.

"Nhờ có người, tôi mới nhận ra, thế giới này kỳ thực cũng không tàn nhẫn đến vậy..."
- -----------------------
"Gia chủ, thứ này là có một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ gửi ở chỗ quầy tiếp tân của tập đoàn, nói là phải chuyển đến tay của ngài.

Tôi không biết bên trong là gì, cũng như có nguy hiểm hay không, nên đã để vệ sĩ mở ra kiểm tra..."
"Kết quả thế nào?" Ngồi trong xe, nhìn xem túi giấy mà Vương Chính đưa tới, Cố Thiên Kỳ liền thuận tay cầm lấy.

"Không phát hiện vật nguy hiểm ở bên trong, chỉ có một tấm giấy cùng một chiếc USB."
Nhíu mày, nhìn thấy thái độ của Vương Chính có chút kỳ lạ, Cố Thiên Kỳ liền không khỏi sinh ra tò mò:"Cậu đã xem qua chưa?"
"Tờ giấy bên trong đã xem rồi, nhưng USB thì chưa."
"Vậy sao?" Bắt đầu cảm thấy hứng thú, cũng không chần chừ nữa, Cố Thiên Kỳ liền mở tờ giấy đang khép kín kia ra.

Giây phút mấy chữ 'Giấy ủy quyền thu nhận trẻ mồ côi' đập vào mắt, gần như trong tích tắc, gương mặt đang ẩn chứa ý cười của Cố Thiên Kỳ cũng liền đã sa sầm lại, không chút do dự đem tờ giấy này vò nát.

"Thứ này ngoài cậu ra còn có kẻ nào khác nhìn thấy sao?"
"Không, ngoại trừ tôi ra, đã không còn người thứ hai nhìn thấy nữa." Nhìn xem sắc mặt biến hóa khôn lường của Cố Thiên Kỳ, Vương Chính lúc này cũng không dám nhiều lời.

Yên lặng không nói, Cố Thiên Kỳ liền lựa chọn đeo tai nghe vào, sau đó mới cắm USB vào trong máy tính, lạnh lùng theo dõi nội dung bên trong.

Không biết có phải ảo giác của Vương Chính hay không, theo thời gian trôi qua, ánh mắt Cố Thiên Kỳ lại càng ngày càng trở nên lạnh dần.

Mãi cho đến khi hắn 'cụp' một tiếng, đem máy tính khép lại, sắc mặt hắn mới chậm rãi quay về bình tĩnh:"Điều tra xem, là ai đã gửi túi tài liệu này."
- --------------------------
Không biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tựa như Tề Vũ nói, những ngày qua, Tô Sở Sở thật sự là đã sống vô cùng thư thích.

Tin đồn bị lãng quên, Tô Sở Sở cũng đã không cần trốn chui trốn nhủi, không dám rời khỏi khách sạn nửa bước như trước nữa.

Trái lại, mỗi buổi chiều đều sẽ ra ngoài đi dạo, mang theo túi lớn túi nhỏ trở về.

Thế nhưng, ngày hôm nay, sau khi đi dạo khu mua sắm trở về, ngay khi sắp đi qua một con phố tương đối hẻo lánh, không kịp phòng ngừa, Tô Sở Sở liền đã bị một bóng người xông ra chặn lại.

Nhìn xem người phụ nữ đầu đội mũ len, ăn mặc trung tính trước mặt, Tô Sở Sở liền nhíu mày, theo bản năng muốn đi vòng qua.

Thế nhưng, cô bước một bước, người phụ nữ này cũng liền đi theo bước một bước, không dài không ngắn, vừa vặn chặn ngang đường cô đi.

Cho dù có ngốc đi nữa, cũng có thể nhìn ra được, đối phương rõ ràng là đang cố ý gây sự với cô:"Tô đại minh tinh đi vội như vậy làm gì, mới một tháng không gặp, cô liền đã không còn nhớ tôi nữa à?"
"Cô là ai? Tôi không quen biết cô." Dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn người trước mặt, Tô Sở Sở liền xoay người, muốn rời đi.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, ở xung quanh, một đám du côn tay cầm gậy gộc, bộ dạng hung thần ác sát cũng liền đã bước ra, đoạn tuyệt đường lui của cô.

"Giữa ban ngày ban mặt, bây giờ còn là xã hội pháp trị, các người muốn làm gì?" Không chút do dự, Tô Sở Sở liền há miệng kêu to, muốn cầu cứu người xung quanh.

Thế nhưng, cô phản ứng nhanh, đám côn đồ kia phản ứng lại càng nhanh hơn.

Theo một cánh tay mạnh mẽ che kín, hương thuốc mê theo khăn lông tràn vào khoang mũi, hình ảnh cuối cùng Tô Sở Sở nhìn thấy được, chính là nụ cười dữ tợn trên gương mặt của người phụ nữ kia.

"Cô không nhớ tôi là ai cũng không sao, cô chỉ cần vĩnh viễn nhớ đến ngày hôm nay là đã đủ rồi."
Tô Sở Sở không biết trong lúc cô hôn mê, đám người lạ mặt kia đã đưa cô tới đâu, cô chỉ biết, đợi khi bản thân mở mắt ra, ánh vào mắt cô liền đã là một tầng lầu cũ kỹ, tựa như đã bỏ hoang từ lâu.

Biết rõ bản thân e rằng đã bị bắt cóc, vô cùng hoảng loạn, Tô Sở Sở liền theo bản năng muốn ngồi dậy.

Sau đó mới tuyệt vọng phát hiện, hai tay hai chân của bản thân cũng đã bị dây thừng trói chặt, miệng lại bị dán băng dính, không thể phát ra được một chút âm thanh.

**Mặc dù cũng là vai phản diện nhưng tạm cho Tôn Mạn 10đ vì trợ giúp đội bạn nha.

Σ>―(〃°ω°〃)♡→1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui