Hạ Đồng muốn tự tử sao? Đương nhiên không phải.
Như đã nói từ trước, bởi vì đã chết qua một lần, so với bất kỳ ai, cô lại càng yêu quý và trân trọng mạng sống này của mình, nên sẽ không ngu ngốc đến mức làm ra loại chuyện như vậy.
Mục đích cô lên sân thượng, kỳ thực cũng chỉ là vì muốn hóng gió cho khuây khỏa, không ngờ rằng lại khiến Cố Thiên Kỳ hiểu lầm…
Đối diện với lời bộc bạch của hắn, Hạ Đồng quả thật là rất kinh ngạc, dù sao, không ngờ được rằng, dù đã biết được bộ mặt thật của cô, hắn vẫn cố chấp, khăng khăng một mực với cô như thế.
Ở trong mắt Hạ Đồng, người đàn ông này quả thật rất ngốc, ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhưng hắn càng như vậy, lại chỉ càng khiến Hạ Đồng cảm thấy bản thân mình không xứng.
“Anh cả, thật ra anh không cần phải như vậy đâu, em…”
Mơ hồ đoán được Hạ Đồng muốn nói gì, Cố Thiên Kỳ liền lắc đầu, đặt nhẹ ngón trỏ lên môi cô, ra hiệu cô không cần nói gì hết.
“Ở yên đó, anh đưa em đến nơi này.” Nắm lấy bàn tay Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền đưa cô rời khỏi sân thượng, vòng qua hoa viên phía sau biệt thự, đi đến một thảm cỏ xanh um, tĩnh lặng.
Đã sinh sống ở đây hai đời, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên Hạ Đồng biết đến sự tồn tại của nơi này.
Cô cứ ngây ngốc đi theo Cố Thiên Kỳ, rất nhanh cũng đã đứng trước hai ngôi mộ nằm liền kề, được quét dọn sạch sẽ bên dưới một táng cây cao.
Dù cho đã đến nơi, nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn không hề buông tay Hạ Đồng ra, hắn cứ vậy đứng nhìn di ảnh trắng đen bên trên hai ngôi mộ, thần sắc không rõ vui buồn, chỉ có ánh mắt là lâm vào hoài niệm, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó trong quá khứ.
Theo tầm mắt của hắn, lúc này, Hạ Đồng cũng đã bắt đầu quan sát hai ngôi mộ này.
Đây tựa hồ là một đôi vợ chồng, có lẽ là ra đi rất sớm, nên thoạt nhìn cũng chỉ tầm chưa đến ba mươi tuổi.
Một ánh nhìn thoáng qua, gần như trong tích tắc, Hạ Đồng cũng đã nhận ra, đôi vợ chồng này chính là người trong tấm ảnh cũ kỹ mà cô nhìn thấy trong nhà kho ngày hôm đó.
Trong đầu tựa như có gì đó lướt qua, đáy lòng chợt động, Hạ Đồng cảm thấy, chính mình cách chân tướng có lẽ cũng đã rất gần:“Anh cả, đây là…”
“Họ là cha mẹ anh.” Khi nói ra những lời này, ngữ điệu của Cố Thiên Kỳ cũng rất bình thản, tựa như chỉ là một người qua đường, kể lại câu chuyện của một người khác.
“Cha anh là gia chủ của nhà họ Cố, mẹ anh thì chỉ là một sinh viên đại học gia cảnh tầm thường.
Họ đã phải trải qua vô số khó khăn, cố gắng rất nhiều mới có thể ở bên nhau.”
“Lấy nhau không lâu, mẹ anh cũng đã mang thai anh.
Bởi vì sinh không đủ tháng, từ nhỏ cơ thể anh cũng đã ốm yếu, nhiều bệnh, mỗi ngày gần như đều sống nhờ vào thuốc mà bệnh viện đưa cho.”
“Nhưng dù rằng như vậy, cha mẹ vẫn luôn rất yêu thương anh.
Đối với anh mà nói, khoảng thời gian thơ ấu đó, có lẽ chính là giây phút khiến anh lưu luyến cả đời, vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được.”
Nói đến đây, tựa như tâm tình rất tốt, khóe môi hắn cũng đã có hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười mờ nhạt, tràn ngập ôn hòa.
Chỉ là, nụ cười này rất nhanh cũng đã giống như phù dung sớm nở tối tàn, trong nháy mắt liền bắt đầu phai mờ, dần dần bị sự lãnh đạm thay thế:“Không lâu sau đó, cha mẹ anh đã đột ngột gặp phải tai nạn giao thông mà qua đời.”
“Anh bị đưa vào cô nhi viện, ở bên trong sinh sống gần hai tháng mới được đón ra.”
“Mà người tới không phải ai khác, cũng liền chính là cha mẹ của Cố Thiên Thừa.”
“Từ thân phận đến nói, cha hắn và cha anh là anh em cùng cha khác mẹ.
Bởi vì chuyện kế thừa gia sản mà đã xảy ra mâu thuẫn, cắt đứt quan hệ từ lâu.”
“Sau khi cha anh chết, thân là người thừa kế duy nhất, tất cả tài sản của nhà họ Cố, về mặt pháp lý đều sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Có điều, bởi vì anh vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, nên phía tòa án buộc phải giúp anh tìm người giám hộ.”
“Mà người được chọn, hiển nhiên cũng chỉ có thể là hai người chú thiếm đó.
Họ có nghĩa vụ giúp anh giữ gìn và quản lý gia sản cho đến khi anh đủ tuổi trưởng thành.”
“Khi đó anh còn rất nhỏ, sau khi chứng kiến cha mẹ chết, có một khoảng thời gian rất dài đều mơ thấy ác mộng, rơi vào trong khủng hoảng.
Nên khi đôi vợ chồng đó đưa tay về phía anh, anh đã không chút ngần ngại nắm chặt tay họ, tựa như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.”
“Nào ngờ được…” Ngữ khí hơi ngừng, ánh mắt sâu thẳm, Cố Thiên Kỳ liền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ trắng xóa trước mặt:“Niềm tin của anh đã trao nhầm người.”
“Bởi vì một ngày này, trong lúc vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, anh mới biết được sự thật…”
“Thì ra, cái chết của cha mẹ anh cũng không phải trùng hợp, mà là đã được lên kế hoạch sẵn từ trước.”
“Đôi vợ chồng đó đã thuê một người đàn ông mắc bệnh nan y, gia cảnh nghèo khổ, để ông ta lái xe tải, cố tình tông vào xe của cha mẹ anh, mục đích là để thuận lý thành chương trở thành người giám hộ, từ đó cướp đoạt vị trí gia chủ và tất cả gia sản của nhà họ Cố.”
“Mà lý do khiến anh vẫn còn có thể sống tiếp, cũng không phải là vì lương tâm của bọn họ trỗi dậy, hay sinh lòng thương xót, mà chỉ đơn thuần là vì, trước khi chết, cha anh đã từng để lại di chúc, nói rằng nếu một mai anh gặp phải chuyện không may, tất cả gia sản sẽ được mang đi quyên góp, làm từ thiện.”.