Lúc Lý Thanh Yến trở về, Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đã chơi mệt nên ngủ rồi.
Bỏ đồ xuống, anh ấy nhẹ giọng nói: “Vừa nãy tôi đi một vòng quanh tiểu khu thấy có không ít người cầm máy ảnh.
Tốt hơn là cô không nên ra ngoài một thời gian.”
Tôi gật đầu.
Sau một lúc im lặng, anh trầm ngâm nhìn tôi: “Cô biết tại sao bọn họ tìm cô không?”
“Ừm, đại khái là như này...”
Tôi kể với anh ấy về bài đăng ẩn danh mà tôi vừa xem trên điện thoại.
Bài đăng nói, có người phát hiện con trai của tiểu tam của Diêu Kế Lai bị bệnh nặng, có vẻ như không biết bệnh gì.
Người đăng cũng nói với một giọng điệu đùa cợt:
Chính câu nói này đã gây náo động cả phần bình luận.
Nếu phỏng đoán là đúng, để thu hút sự chú ý, những phóng viên đó còn muốn quảng cáo loại tin tức này hơn nữa.
“Tuy nhiên, tôi không rõ nội dung trên có đúng sự thật hay không, tôi không có phương thức liên lạc với Lưu Tử Nghiên, Diêu Kế Lai cũng không thể liên lạc được.” – Nói rồi tôi lại liếc nhìn điện thoại xem có thông báo tin nhắn mới không.
“Có một phần là thật.” – Lý Thanh Yến đột nhiên tiếp lời, thấy tôi có vẻ không thể tin được thì giải thích tiếp – “Vừa nãy đồng nghiệp ở bệnh viện của tôi nói trong nhóm, nói mọi người cố gắng tránh cửa nam, ở đó tập trung nhiều phóng viên.
Sau đó, tôi hỏi những người trong bộ phận chúng tôi, Diêu Tông Thịnh thực sự đã nhập viện vì viêm cơ tim cấp tính.”
“Viêm cơ tiêm cấp tính?” – Chỉ nghe cái tên thôi là tôi đã kinh ngạc rồi – “Rất nghiêm trọng sao? Bây giờ thằng bé như thế nào rồi?”
“Không lạc quan lắm, đã đưa thằng bé vào ECMO rồi.”
“Cái gì?”
“Là một loại hỗ trợ sinh mệnh từ bên ngoài.”
Tin tức mà Lý Thanh Yến mang về từ bên ngoài có tác động mạnh hơn nhiều so với những gì tôi vừa nhìn thấy trên điện thoại.
Tôi nhất thời choáng váng, không thể tiêu hóa được những thứ này.
“Đừng lo, bác sĩ trong phòng chăm sóc đặc biệt rất chú ý đến tình hình của Diêu Tông Thịnh, nếu có chuyện gì xảy ra, bác sĩ nhất định sẽ…”
“Sao lại như thế?” – Tôi lẩm bẩm với chính mình – “Sao đột nhiên lại…”
“Mẹ.” – Giọng Diêu Tinh Nam đột nhiên vang lên – “Mẹ ơi!”
Tôi và Lý Thanh Yến giật mình, tôi vội vàng đi xem Diêu Tinh Nam.
Chỉ thấy con bé còn đang buồn ngủ, đưa tay dụi dụi mắt, có chút yếu ớt nói: “Mẹ, con quên mất chúng ta đang ở nhà của Lý Y Hợp.”
Lý Y Hợp lúc này cũng mơ màng ngồi dậy trên ghế sô pha.
Nhân lúc đó, Lý Thanh Yến gọi mọi người ăn bánh.
Nhìn thấy chiếc bánh, hai đứa nhỏ lập tức tràn đầy năng lượng, phấn khích nhảy nhót leo lên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, háo hức xem Lý Thanh Yến cắt bánh, Diêu Tinh Nam còn hát to “Chúc mừng sinh nhật”.
Tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện con bé vậy mà không thể hát theo giai điệu! Hèn gì kiếp trước mỗi lần mọi người nói cô ấy hát, cô ấy đều đen mặt.
“Mẹ ơi, mẹ cười gì vậy?” – Diêu Tinh Nam hỏi tôi.
“Không có gì.” – Tôi với tay lau sạch kem trên mặt con bé, còn lâu tôi mới nói rằng tôi đã phát hiện ra bí mật nhỏ của nó – “Hát rất hay.”
Diêu Tinh Nam đắc ý rung đùi, hát càng vui vẻ hơn, Lý Thanh yến có chút dở khóc dở cười nhướng mày, cuối cùng vẫn cười không ngừng.
Lý Y Hợp ăn từng miếng từng miếng, giống như hoàn toàn không bị tiếng ồn quấy rầy.
“Hôm nay có lẽ hai người phải ở đây rồi.” – Lý Thanh Yến hỏi tôi.
“Tại sao vậy ạ?” – Diêu Tinh Nam giành đứng trước mặt tôi, hiếu kỳ hỏi.
Tôi ho nhẹ một cái, Lý Thanh Yến nháy mắt với tôi, thể hiện anh ấy hiểu ý tôi: “Bởi vì sinh nhật của Y Hợp phải đến 12h khuya mới kết thúc đó.”
Buổi tối, Lý Thanh Yến nhường phòng ngủ của anh ấy cho tôi và Diêu Tinh Nam, lúc đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho Diêu Tinh Nam thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy mở cửa thì thấy Lý Y Hợp đang đứng ngoài, Lý Thanh Yến đứng sau thằng bé.
“Con có thể nghe kể chuyện trước khi ngủ không?” – Lý Y Hợp nhỏ rất lễ phép hỏi.
“Tôi kể cho nó nhưng nó không chịu nghe.” – Lý Thanh Yến đứng sau giải thích.
Tôi để Lý Y Hợp vào phòng, Lý Thanh Yến biểu thị tí nữa đến đón thằng bé, sau đó quay người ra phòng khách.
Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam ngoan ngoãn nằm trên giường tiếp tục nghe truyện.
Diêu Tinh Nam là một đứa bé tò mò, mỗi khi nghe đến điều gì không hiểu đều hỏi; Lý Y Hợp trái ngược với con bé, thằng bé giống như một cậu bé câm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đôi mắt dịu dàng, rất dễ thương.
Chưa đến nửa tiếng hai đứa nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi lấy điện thoại di động ra định gửi tin nhắn cho Lý Thanh Yến thì một âm thanh nhỏ nhưng rất rõ ràng từ trong phòng khách truyền đến.
Tôi nghĩ một chút, mở cửa bước ra ngoài, chỉ thấy Lý Thanh Yến đứng ở bàn ăn, động tác lấy ly cẩn thận.
“Làm ồn đến mọi người rồi à?” – Anh ấy hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Hai đứa nó ngủ say rồi.”
“Uống trà không?”
Tôi và Lý Thanh Yến ngồi ở hai bên đối diện, im lặng uống tách hồng trà của mình.
Nghĩ đến những điều La Thư Ngữ nói hôm nay, dù tôi không để ý thì cũng biết rằng Lý Thanh Yến đã phải lòng Tống Cẩm Du rồi.
Thật đáng tiếc, tôi lại không phải Tống Cẩm Du.
Làm thế nào để có thể khiến anh ấy sớm ngừng ý nghĩ này lại?
Tôi ngước mắt len lén nhìn anh từ miệng cốc, không ngờ anh cũng đang nhìn tôi, đột nhiên tôi có chút luống cuống, hốt hoảng nhấp một ngụm trà.
“Khụ khụ!”
Tôi bị sặc, nhưng lại sợ mấy đứa nhỏ tỉnh nên đành đè tiếng ho xuống.
Nhìn thấy Lý Thanh Yến đi tới bên cạnh mình, tôi hoảng sợ đứng dậy cách anh ấy ra xa.
Nhận ra sự né tránh của tôi, anh hơi ngơ ngác đứng đó, nhìn quanh một lát rồi đưa tách trà cho tôi, tôi cầm lấy nhấp một ngụm giữa tiếng ho.
Tôi cố nén cơn ho một cách khó khăn, bầu không khí quanh bàn ăn có chút tế nhị, tôi nhanh chóng nói “Tôi đi bế Lý Y Hợp ra” rồi xoay người trở về phòng ngủ.
Trước khi bế Lý Y Hợp lên, tôi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu bé, cười thầm, không khỏi cảm thán “Tại sao lại có đứa nhỏ dễ thương thế này!”, nói rồi hôn nhẹ lên trán nhỏ một cái.
Tôi nhẹ nhàng cẩn thận bế Lý Y Hợp lên đi ra khỏi phòng ngủ, Lý Thanh Yến đã đứng sẵn ở đó.
Anh ấy hơi ngượng ngùng tiến lại gần tôi, dường như không biết phải để tay chân như thế nào để đón được Lý Y Hợp, một lúc sau mới tìm được tư thế.
Hai người trao đổi trong âm thầm và vụng về, ngay lúc Lý Y Hợp hoàn toàn rời khỏi vòng tay của tôi, thằng nhỏ khẽ kêu một tiếng, vươn bàn tay be bé ra nắm lấy cổ áo tôi.
Trước khi tôi và Lý Thanh Yến kịp phản ứng, Lý Y Hợp đã dùng đôi tay nhỏ của mình kéo mạnh, áo len cổ tròn của tôi bị biến dạng.
Lý Thanh Yến theo bản năng ôm lấy thằng bé lùi lại một bước – một nửa bầu ngực của tôi đã lộ ra không chút che đậy như vậy!
Giống như bị điểm huyệt, Lý Thanh Yến ngây người nhìn tôi, nhưng ngay lập tức anh ấy đã phản ứng lại, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên trước mặt tôi.
Nhờ vào sự lại gần của thằng bé, cổ áo của tôi cũng trở lại trạng thái ban đầu; tôi ước gì mình có thể biến mất luôn tại chỗ, nhưng tiếc là tôi không có khả năng đó, chỉ đành vội vàng tách bàn tay nhỏ bé của Lý Y Hợp ra.
Lý Thanh Yến đỏ mặt, ngại đến nỗi thở gấp, để giảm bớt sự xấu hổ, anh đành phải quay mặt đi chỗ khác.
Lòng bàn tay tôi cũng đẫm mồ hôi.
Khó khăn lắm mới gỡ được tay của Lý Y Hợp ra, Lý Thanh Yến giống như chạy trốn về phòng của Lý Y Hợp.
Còn lại tôi đứng một mình trong mớ hỗn độn.
Trở lại phòng ngủ, nằm trên giường mà tim đập loạn xạ, tôi che mắt thở dài, tự an ủi rằng đây là cơ thể của Tống Cẩm Du, không phải của mình.
Điện thoại nhắc có tin nhắn mới, tôi chạm vào điện thoại và mở ra xem.
[Cô yên tâm.]
Là tin nhắn của Lý Thanh Yến.
Tôi dở khóc dở cười, tôi yên tâm cái gì đây?
[Tôi là bác sĩ, có góc nhìn khác về cơ thể con người.]
Anh tốt hơn là đừng giải thích!
Không biết phải trả lời thế nào, tôi dứt khoát ném điện thoại sang một bên.
Cơn buồn ngủ dần ập đến, tôi quay đầu lại nhìn Diêu Tinh Nam, con bé vẫn đang ngủ một cách ngọt ngào, tôi cũng dần nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh rất khẽ vang lên bên tai, có lẽ do tôi ngủ không ngon nên vô thức sờ đến điện thoại.
Màn hình sáng lên, là thông báo có tin nhắn đến.
Mở điện thoại, đăng nhập vào mạng, là phản hồi của Sữa Mực.
[Tôi đang ở bệnh viện, tôi rất sợ.]
Tôi ngồi dậy từ trên giường, nhanh chóng trả lời: [Đừng sợ, Tông Thịnh sao rồi?]
Lần này, cô ấy trả lời cũng rất nhanh: [Tông Thịnh vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa tỉnh dậy.
Bác sĩ nói rằng thằng bé cần đợi thiết bị cân bằng với tim, tôi không hiểu, bác sĩ vẫn luôn ở đây quan sát.]
[Một mình cô ở bệnh viện?] – Tôi hỏi
[Ừ.
Chỉ có mình tôi.] – Cô ấy đáp.
[Nói số điện thoại của cô cho tôi.]
Có được số điện thoại, tôi đi ra khỏi phòng ngủ, gọi cho cô ấy.
Điện thoại được kết nối, tôi nghe thấy Lưu Tử Nghiên nức nở.
Tôi không hỏi cô ấy tại sao không gọi Diêu Kế Lai hay người khác đi cùng, chỉ nhẹ nhàng an ủi vài câu, có lẽ cô ấy cũng không nghe.
Cảm thấy tinh thần của đối phương suy sụp, tôi cũng kìm không nổi, nói nhỏ:
“Trước tiên cô phải ổn định tinh thần, nếu không cô bệnh rồi thì con sẽ thế nào?”
Lưu Tử Nghiên nghẹn ngào.
“Bây giờ tôi đến bệnh viện cùng với cô, cô đã ăn gì chưa?”
Vừa cúp điện thoại, đèn trong phòng khách đột nhiên bật sáng, không biết Lý Thanh Yến đã đi ra từ lúc nào.
“Làm ồn đến anh rồi.” – Tôi thấy hơi có lỗi.
“Không không, tôi không ngủ được.” – Anh ấy vội vàng trả lời, nói xong như nhớ ra điều gì đó liền im lặng.
“Khụ… Thật đúng lúc! Bây giờ tôi định đi bệnh viện một chuyến, có thể nhờ anh chăm sóc cho Tinh Nam một chút không?”
“Đi bệnh viện?”
Tôi nói với Lý Thanh Yến về việc đi gặp Lưu Tử Nghiên, sau khi nghe xong anh ấy không đồng ý ngay, thay vào đó nói rằng muốn đi cùng tôi.
“Vậy hai đứa nhỏ thì sao?” – Tôi hỏi.
Khi dì Triệu đến nhà Lý Thanh Yến, tôi đã mặc áo khoác ngoài của anh, anh ấy còn đội mũ bóng chày của mình lên cho tôi.
Sau khi dặn dò dì Triệu vài câu đơn giản, tôi và Lý Thanh Yến vội vã ra khỏi nhà.
Trên đường đi không ai nói gì, rất nhanh đã đến bệnh viện.
Để ngăn phóng viên gây náo loạn trong bệnh viện, Lưu Tử Nghiên được sắp xếp đến một phòng bệnh tạm thời bỏ trống.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy Lưu Tử Nghiên tôi vẫn rất ngạc nhiên.
Trang phục giản dị, tóc không biết được duỗi từ khi nào, không phải là kiểu xoăn sóng lớn trước đây mà là mái tóc dài thẳng bình thường, mặt cũng không trang điểm đậm, khuôn mặt thanh thoát nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, cộng thêm những giọt nước mắt trên mặt cô ấy, dùng từ “nhếch nhác” để hình dung trạng thái của cô ấy lúc này cũng không có gì là không thể.
Nhìn thấy tôi, cô ấy dường như thở phào nhẹ nhõm, lại có chút quẫn bách, có lẽ lúc này mới phản ứng lại lập trường xấu hổ giữa tôi và cô ấy, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó, chủ động an ủi cô ấy.
Lý Thanh Yến giải thích cặn kẽ những gì anh biết cho cô ấy, tâm trạng của cô mới dịu đi một chút.
Thấy cô ấy dường như có điều gì đó muốn nói với tôi, Lý Thanh Yến khéo léo nói rằng sẽ đi hỏi thăm tình hình.
Ngay khi anh ấy rời đi, Lưu Tử Nghiên nóng lòng nói: “Cô nhất định phải tin tôi, tôi tuyệt đối không như những gì họ nói, không dựa vào trẻ con để thu hút sự chú ý của Kế Lai.
Tông Thịnh thực sự bị bệnh rồi!”
Tôi gật đầu, biểu thị bản thân không nghĩ nhiều.
Cô ấy rơm rớm nước mắt, so với trước đây thì cảm động hơn.
Tôi đưa cho cô ấy một túi khăn giấy, cô ấy nhẹ giọng nói cảm ơn, chậm rãi nói:
“Vốn dĩ hôm nay tôi muốn đi tự thú, nhưng mà Tông Thịnh nói thằng bé rất khó chịu, trên đường đưa nó đến bệnh viện tôi còn tưởng nó bị cảm cúm thông thường, không ngờ khi đến bệnh viện thì bác sĩ nói là viêm cơ tim…”
Nghe cô ấy nói xong, tôi đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi thẳng: “Cô nói, Tông Thịnh là đến bệnh viện rồi mới được xác định là bị viêm cơ tiêm?”
Cô ấy gật đầu.
“Vậy tại sao truyền thông lại biết Tông Thịnh mắc bệnh nặng nhanh như vậy?”.