Đây là lần thứ hai Tiêu Vũ Hiết bước ra khỏi căn cứ.
Lần đầu tiên, bên ngoài vẫn còn là cảnh tượng đìu hiu của mùa đông: trên mặt đất, ngoài đường, nhà cao tầng đều được bao phủ bỏi một tầng tuyết trắng thật dày, thỉnh thoảng còn có tuyết lớn trượt xuống khỏi mái nhà, nơi tuyết rơi mấp mô, màu trắng bao phủ cảnh sắc.
Lần này, bởi mọi người chăm chỉ quét sạch, mở ra một con đường nhỏ có thể cho hai người sóng vai mà đi, cô thử vào trong, hai bên đường có những khối băng nhỏ được ngưng kết bởi hơi ấm của người đến người đi, nối thành một mảnh, dường như hai bên đều là tường thành được làm từ băng.
Tiêu Vũ Hiết ngắm nhìn tiểu đội xa xa, dùng kỹ năng "tàng hình", thân thình biến mất trong không khí, xoay người nhảy vọt lên trên, dùng khinh công đi theo bọn họ không xa không gần.
Đã nhiều ngày trôi qua, những người sống sót đã quét tuyết ở chung quanh.
Bọn họ không thể không đi xa hơn mới có thể đạt được mục đích.
Theo tính toán của Diệp Vân Khinh, những tiểu đội ngày phải ở bên ngoài khoảng ba ngày mới có thể làm xong nhiệm vụ quét tuyết.
Điều này có nghĩa là chỉ cần không đánh rắn động cỏ, Tử Diệu có đủ thời gian ba ngày để ra tay.
Cô thật hi vọng Tử Diệu có thể nhanh chóng hành động, chậm thì sinh biến.
"A" Cô dừng bước lại, đưa tay phải ra, cảm nhận được mảng lớn tuyết rớt xuống và gió thổi trong không khí.
Có gì đó sai sai.
Cô ngẩng đầu lên trời, không biết lúc nào mà bầu trời vốn xanh thẳm lại trở nên xám xịt, tầng mây nặng nề như đặt trên tòa thành thị này, những ngôi nhà chọc trời như những lưỡi kiếm đâm vào tầng mây, bông tuyết rớt xuống lớp tuyết dày, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, cuốn lên một dải bụi tuyết.
Kỹ năng tàng hình có thể khiến thân thể cô biễn mất nhưng không thể giấu đi toàn bộ cơ thể cô.
Trong thời tiết này, hành tẩu trên tuyết mà không khiến người khác chú ý là điều không thể.
Tuyết rơi trên chân dùng một cách khác phác họa ra thân hình cô.
Huống chi, đi trong tuyết lớn, dù mặc áo lông giữ ấm, Tiêu Vũ Hiết vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bị cuốn đi từng tầng từng tầng một, thể lực nhanh chóng bị xói mòn.
Cô không thể không dừng lại, tìm kiếm nơi tránh né cơn bão tuyết đột nhiên kéo tới này.
Cô chật vật chui vào một tòa nhà, vẩy xuống tuyết dày bám trên quần áo, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy gió lớn cuốn lên những tảng tuyết dày, rồi quăng xuống mặt đất, bốn tiểu đội biến mất sau bão tuyết.
Cô đã thất lạc với tiểu đội Tử Diệu.
Tiêu Vũ Hiết không thể không nói cho Diệp Vân Khinh biết chuyện ngoài ý muốn này.
Anh cũng rất kinh ngạc, hơn tháng trời nay, những người sống sót chưa từng gặp phải ão tuyết lớn như thế.
Trên thực tế, hôm qua trời vẫn trong xanh, tốc độ tuyết tan rất nhanh, khiến cho nhiệt độ không khí cũng thấp đi vào độ.
"Điều này không khoa học." Diệp Vân Khinh nhìn bão tuyết hoành hành bên ngoài: "Chúng ta ở trong thành thị, theo lý mà nói..."
Theo lý mà nói, nhiều nhà chọc trời như vậy, gió thổi tới sẽ gặp trở ngại, nhưng Tiêu Vũ Hiết lại cảm nhận được thanh âm mà bê tông cốt thép phát ra, lung lay sắp đổ trước cuồng phong bạo tuyết, dường như chỉ một giây sau sẽ bị bẻ gãy.
"Bảo người khác trốn tới lầu một hoặc tầng hầm." Diệp Vân Khinh bảo Dương Hộ: "Trận bão tuyết này thật kỳ quái."
Lúc này Tiêu Vũ Hiết đột ngột nghĩ tới trận bão cát lớn trong không gian dị độ, dường như cũng xuất hiện trong lúc này.
Nhưng kiếp trước cô chưa từng nghe nói tới bão tuyết tồn tại trong hiện thực nha.
Trong trí nhớ của cô, toàn bộ mùa tuyết đều bình tĩnh an bình, an toàn trôi qua.
Trận tuyết như tận thế giáng lâm không thể không khiến cô trốn vào một tòa cao ốc.
Cũng may tòa nhà này cũng là mục tiêu quét dọn của người sống sót, bên trong có dấu chân nhân loại.
Ngay khi cô vừa trốn vào cửa lớn, bão tuyết đột nhiên tiến tới phá nát cửa pha lê, gió ùa tới lạnh tới mức khiến cô rùng mình.
Tiêu Vũ Hiết không thể đi được nơi xa hơn, tìm kiếm nơi an toàn hơn, nhưng cô lo lắng tòa cao ốc này sẽ bị đổ, bèn chuẩn bị tới tầng hầm, cùng lúc đó cô cũng lo lắng tới đoàn người Tử Diệu đã mất tích.
Loại thời tiết này đúng là được chuẩn bị để hủy thi diệt tích đây mà.
Nếu Trần Thiên cũng nghĩ vậy thì Tử Diệu liền nguy hiểm, mà loại tín đồ tà giáo như Trần Thiên, chỉ sợ thật sự sẽ nghĩ như vậy.
"Bọn họ hình như đã tìm được nơi gần đó ở lại." Diệp Vân Khinh cũng lo lắng chuyện này: "Bốn tiểu đội còn không tách ra điều tra, bọn họ cùng ở một chõ, Tử Diệu tạm thời không hạ thủ được.
May mắn là, Trần Thiên cũng đồng dạng không có cơ hội."
Tiêu Vũ Hiết tạm thời thả lỏng, cô đẩy ra cửa cầu thang tầng hầm, dùng kính mắt hồng ngoại quan sát một lát, cánh tay đặt trên cửa hơi chần chờ.
Chẳng lẽ dạo chơi dưới lòng đất quá lâu? Cô luôn cảm thấy trong này như một con cự thú đang há miệng chờ cô tiến vào.
Nhưng tòa cao ốc này hẳn là vừa mới được quét dọn, những người sống sót khác đã có thể bình an trở về, vậy thì nơi này chắc là không có nguy hiểm mới phải.
Cô băn khoăn một lát ở bên ngoài, bỗng nghĩ ra một cách: lấy một miếng thịt chín trong ba lô ra ném vào đó.
Thịt khô rơi trên mặt đất phát ra tiếng động lớn, lăn hai vòng rồi yên lặng ở đó, thật lâu cũng không có gì khác biệt.
Cô hơi yên lòng, giơ chân định bước vào.
Bỗng nhiên cảm thấy gì đó, chân dừng giữa không trung, cô nhắm mắt lại, dùng nội lực tỏa cảm giác ra, bên tai nghe được tiếng xào xạc nhỏ bé, nhưng rất rõ ràng.
Giống như, từ rất lâu trước kia cô đã nghe được, tiếng tằm ăn lá dâu.
Cô thu chân lại, ngồi xổm trên mặt đất, tiếng xào xạc kia lớn hơn nữa.
Đây là...
Cô nhận ra được điều gì đang diễn ra trong đại sảnh, mặt trắng bệch.
...!Bầy kiến.
Con kiến ăn thịt, thức ăn tạp, trước khi bắt đầu mùa đông sẽ vận chuyển lương thực tới sào huyệt.
Lúc trước người sống sót còn sống là bởi gặp phải kiến không thích ăn thịt, cũng có thể bọn họ quá lạnh, con kiến luôn luôn tránh cái rét.
Tiêu Vũ Hiết trở lại hành lang, cô cũng không muốn chọc vào bầy kiến.
Trong tiếng "ầm ầm" mạnh mẽ, cô kịp thời đỡ tường hai bên, cảm giác vách tường cũng đang chấn động, tiếng chấn động kéo dài khiến cô có suy đoán trong lòng.
Đừng nói là bão cát đã làm sập tòa nhà chứ?
"Tử Diệu? Tình huống bên cậu thế nào rồi?" Cô hỏi.
"Tử Diệu? Tử Diệu?"