Rốt cục dưới lòng đất cất giấu bí mật gì? Tiêu Vũ Hiết nhận ra câu nói quen thuộc này thì dựng hết cả tóc gáy lên, vì sao hai người không hẹn mà cùng viết xuống cùng một lời cảnh cáo, mà lại không nói rõ ràng nguyên nhân tại sao, còn giấu chữ viết bên trong một đống đồ án linh tinh.
Chẳng lẽ, hai người đó cùng gặp phải chuyện giống như đám người áo dài trắng bên Triệu giáo sư, không thể quang minh chính đại nói ra suy nghĩ của bản thân?
Dù là thế nào đi nữa, cô vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lời nói ngày hôm qua của tên vệ binh kia rất rõ ràng, hỏi cô có biết điểm của bản thân là bao nhiêu không.
Dù cô là kẻ tới giữa chừng, nhưng cũng có thể đoán được điểm của nguyên chủ chắc chắn không thấp.
Nếu không đợi đến ngày cuối cùng làm nhiệm vụ đã bị vệ binh áp đi, dù cô có lợi hại nhưng hai đấm khó địch bốn tay, chưa biết chừng thực sự sẽ toi mạng ở đây.
Tiêu Vũ Hiết thở dài, quyết định mấy ngày nay đều an phận thủ thường, không làm những chuyện kỳ lạ nữa.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng không thuận lợi như cô nghĩ.
Ngày thứ năm tiến hành nhiệm vụ, tiến độ nhiệm vụ được hơn nửa, Tiêu Vũ Hiết an phận tới tầng âm 165 đi làm, sửa sang lại hồ sơ và tại liệu, thỉnh thoảng ngụy trang tới phòng phú hào điều tra bố cục những phòng trọ bên dưới.
Cô biết, từ tầng âm 150 đến âm 175, mỗi cách năm tầng thì sẽ có một tầng là ký túc xá cho mọi người công tác, còn lại là phòng của các phú hào.
Người ở tầng âm 175 trở xuống đều là nhà khoa học, khác với những phú hào thuê giai cấp tư sản làm bảo vệ, nơi ở của các khoa học được chuyên gia nơi tránh nạn trông giữ, nghe nói có bối cảnh quân đội, phòng thủ đặc biệt nghiêm mật, liền ngay cả đội hữu phú hào cũng không thể thông qua sự bảo vệ nghiêm mật này mà không có lý do chính đáng.
Khi bọn họ đang vắt hết óc muốn thông qua phòng tuyến bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp này, một tin tức không may truyền tới——đội hữu có thân phận "ông chồng" bị "Biến mất" .
Những đội hữu khác vốn chưa phát hiện được sự khác thường của hắn, nhưng mà cả một ngày, hắn đều không chút tham dự vào cuộc thảo luận hằng ngày, Tiêu Vũ Hiết nhạy cảm phát hiện không đúng, gọi tên hắn mấy lần ở kênh đội ngũ, nhưng vẫn không nhận được đáp lại, lúc này những người khác mới nhận thấy có lẽ hắn đã gặp chuyện.
"Anh ta không có thời gian cảnh báo cho mọi người ở kênh đội ngũ báo sao?" Nguyên vốn tưởng rằng đội hữu "ông chồng" là người không dễ gặp chuyện không may nhất, trong lòng Tiêu Vũ Hiết lộp bộp một tiếng, "Chẳng lẽ, lúc anh ta bị mang đi là buổi tối?"
"Cũng có khả năng là lúc làm việc đột nhiên bị người đánh ngất, " giọng hai đội hữu lao công vô cùng nhỏ, hữu khí vô lực cứ như là đã rất lâu rồi cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, "Dù sao anh ta ở cùng người nhà, anh ta biến mất, người nhà anh ta chắc chắn sẽ biết."
Cũng may mà mọi người đều trao đổi số tầng và số phòng của bản thân với nhau rồi, Tiêu Vũ Hiết vốn định tự mình đi tìm hiểu, nhưng bị hai đội hữu lao công ngăn cản.
Cô vốn đã bị cho điểm không thấp ở chỗ vệ binh rồi, nếu lần này lại có liên quan đến người mất tích ở nơi tránh nạn thì chưa biết chừng người mất tích tiếp theo sẽ là cô, nhưng mà, ngoài cô ra, ai có thể làm việc này chứ?
Hai đội hữu lao công thì tất nhiên là không cần phải nói, bọn họ bị trông giữ nghiêm ngặt ở ngoài tầng âm 50, ngay cả muốn thăm người thân cũng không được cho phép, càng miễn bàn tìm kiếm bóng dáng người mất tích nào đó, vì thế việc này rơi vào đầu đội hữu phú hào.
"Hiện tại đến phiên anh ra tay rồi." hai tên đội hữu cổ vũ nói, trong giọng nói lộ ra sự vui sướng khi người gặp họa một cách vi diệu.
Vốn là quan hệ đội hữu ngang hàng, cố tình hai người họ lại phải làm lao công, cả ngày làm việc không có chút thời gian nghỉ ngơi, mà đội hữu phú hào lại được sống thoải mái dễ chịu như thế, bọn họ đã sớm ngứa mắt với anh ta rồi.
"Tôi có thể tìm ra lý do gì đây?" Phú hào cảm thấy thập phần oan ức, "Tôi cũng không biết anh ta, mọi người không sợ tôi lộ ra sơ hở gì, cũng sẽ bị vệ binh mang đi sao? Hiện tại mới là ngày thứ năm thôi đó."
"Vậy theo ý anh, là chúng ta mặc kệ đội hữu đó hả?" Hai đội hữu lao công rất không vừa lòng hành vi trốn tránh nhiệm vụ này của anh ta, "Hay là, để Tiêu Tiêu vốn có số điểm rất cao đi điều tra hử?"
Phú hào thở dài thườn thượt, hắn không cam tình không nguyện nói, "Được được được, tôi đi là được chứ gì?"
Đương nhiên, người có thể sống trong tận thế đến lúc này thì dù không phải kẻ tinh tường, cũng sẽ không quá ngốc.
Miệng thì nói đồng ý, trên thực tế lại mời những người khác hỗ trợ hỏi thăm, tùy tiện tạo ra lời nói dối là đã từng quen biết, nói với bảo vệ canh giữ ở hành lang là đi tặng quà cho đội hữu "ông chồng", sau đó từ lời nói của bảo vệ mà biết được, "cái người quen" này đã biến mất .
"Hình như là vào buổi tối lúc đang ngủ, " Vị bảo vệ này miêu tả vô cùng sinh động, "Vợ anh ta mơ một giấc mơ, mơ có một con quỷ bò ra từ trong gương, kéo chồng của chị ta đi rồi, khi bừng tỉnh giấc thì chị ta thấy gương đã biến mất, chồng cũng mất tích luôn."
Bị mang đi vào buổi tối? Tiêu Vũ Hiết nghe được phú hào thuật lại thì cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Vẫn là câu nói này, người có thể sống ở mạt thế đến bây giờ, lòng cảnh giác cao hơn không ít so người bình thường.
Ví dụ như bản thân cô, buổi tối ngủ, một khi có bất cứ gió thổi cỏ lay gì, cô đều sẽ bừng tỉnh ngay, phản xạ rút chủy thủ ra, liền ngay cả người trước tận thế là người bình thường như Diệp Vân Khinh Thẩm Nhiên, sau khi trải qua hàng tháng hàng năm lo lắng đề phòng, cũng dưỡng thành thói quen không ngủ sâu được.
Dưới cái nhìn của cô, loại tật xấu này tựa như biến dị ở tận thế vậy, hầu như người người đều như thế.
Như vậy, "ông chồng" bị mang đi như thế nào? Dưới tình huống bình thường, hắn nhất định sẽ bị bừng tỉnh bởi động tác của những vệ binh, cũng sẽ cảnh cáo mọi người trong kênh đội ngũ.
Những vệ binh kia lại làm thế nào mà có thể tiến vào phòng mà không kinh động những người khác ? Vợ hắn mơ ngủ, cùng chuyện hắn bị bắt có mối liên quan gì?
"Tôi tưởng rằng điểm của tôi là cao nhất rồi chứ, anh ta hẳn là phải rất an toàn mới đúng, " Tiêu Vũ Hiết đoán: "Hơn nữa, người chồng là trụ cột gia đình, nguyên chủ chắc là sẽ không làm chuyện gì mà bị điểm cao như thế.
Như vậy thì vấn đề là, có phải anh ta đã phát hiện ra cái gì, vì thế mà điểm bỗng chốc tăng vọt, trực tiếp bị phán biến mất? Nói như vậy, cần phải kiểm tra phòng anh ta xem."
"Cô đừng hòng sai khiến tôi đi kiểm tra!" Phú hào lập tức nhảy ra kháng nghị, "Tôi lấy được tin tức này đã phải mạo hiểm rất lớn, sẽ không lại vì một cái người chưa biết sống chết mà dâng mạng lên đâu."
Đối với thái độ kiên quyết không phối hợp của hắn, những đội viên khác không thể nề hà nhưng đồng thời cũng biết đây là chuyện thường tình của con người.
Có lẽ hắn đã có đủ tích phân để trả nếu nhiệm vụ thất bại, bằng thân phận phú hào thì hắn vẫn có thể thư thái an ổn qua mười ngày nhiệm vụ này.
"Anh không sợ người biến mất tiếp theo sẽ là anh sao?" đội hữu lao công đe dọa.
Phú hào cười ha ha: "Sau khi tới nơi này, nhiệm vụ mỗi ngày của tôi là ăn ngủ ngủ ăn, điểm có thể cao đến chừng nào chứ, mọi người đừng có khích tôi."
Thấy hắn chỉ bàn lùi, hai đội hữu lao công bỗng chốc mất đi hứng thú tiếp tục truy cứu, dù sao, đối bọn họ mà nói, đội hữu "ông chồng" kia cũng chỉ là một người mới quen năm ngày.
Nhưng mà, Tiêu Vũ Hiết vẫn muốn biết rốt cục thì dhắn đã phát hiện ra điều gì.
Dưới sự chỉ đạo từ xa của Diệp Vân Khinh, cô đột nhập vào tôn giáo lớn nhất nơi này——Cứu thế giáo.