Edit: tramhuong3890
"Ông nội?" Ba người ném xuống tin tức như quả bom rồi rời đi, còn lại hai ông cháu đối mặt với sân trống, Trâu Văn Bân bị tiếng cháu gái gọi hoàn hồn, ông đột nhiên đứng thẳng, tựa như một con mãnh hổ từ từ già đi, cuối cùng một lần nữa tuần tra lãnh thỏ của mình, ông vững vàng cầm lên điện thoại, gọi cho bạn tốt trước kia, hiện tại đã là quan lớn, ông vốn không muốn lấy giao tình leo lên người khác, nhưng hiện tại không thể không dùng.
"Hủy bỏ..
lệnh cấm súng..." Ông bạn cũ bên kia điện thoại lắp bắp lặp lại lời ông hỏi, thật lâu sau mới thở dài một tiếng: "Việc này tôi sẽ không nói dối ông, đúng vậy, chậm nhất là ngày kia sẽ toàn diện mở ra súng ống, mục đích của chúng tôi là mỗi nhà ít nhất phải có một khẩu súng và một người biết dùng súng."
"Sự tình đã nguy cấp như vậy rồi sao?" Thanh âm Trâu Văn Bân không khống chế được phát run: "Đây là muốn toàn dân làm binh à."
"Không có cách nào, thật sự không còn cách nào." Trong giọng nói của ông ta u sầu cơ hồ có thể vắt ra nước: "Cậu nghĩ lại xem, chẳng sợ dù là có một tia hi vọng, chúng tôi cũng sẽ làm ra quyết định như vậy sao? Bỏ lệnh cấm súng, ông càng biết hậu quả hơn so với tôi, trật tự xã hội, trị an, những thứ đó tôi đều hiểu, nhưng mà không có cách nào mà."
Theo lý mà nói, nếu xã hội phát sinh việc náo động nào đó, quốc gia sẽ càng thêm nghiêm khắc quản chế súng ống để ngăn ngừa diễn biến sẽ xấu hơn, còn có cam đoan sau đó sẽ trùng kiến công việc ổn định, bỏ lệnh cấm súng, hơn nữa lại vội vã như vậy, là để cho nhân dân tự bảo vệ mình.
Tình huống rốt cục nghiêm trọng tới trình độ nào, ngay cả chính phủ đều không có một tia hi vọng chiến đấu chống lại địch nhân tiềm tàng kia? Đạn hạt nhân thì sao? Lựu đạn đâu? Những thứ này cũng không dùng hay sao?
"Vô dụng." Thanh âm bạn cũ khôi phục bình thường: " Tình huống M quốc so với chúng ta còn nghiêm trọng hơn, diện tích nó lớn, dân cư ít, bệnh tràn lan ra tựa như kiểu nông thôn vây quanh thành phố, họ dùng đạn hạt nhân, đương nhiên cậu không thấy trong tin tức, kết quả là chúng lan rộng ra nhanh hơn, thậm chí tiến hóa lên, những vũ khí này không có chút tác dụng nào với chúng nó, khong có tác dụng, giống như một hắc động, cậu chỉ có thể trốn, nhưng là." Ông ta hít sâu một hơi: "Không thể tránh né mãi được."
"Tạm thời không nói chuyện bên này." Ông chưa cho Trâu Văn Bân cơ hội dò hỏi, cứ tiếp tục nói như muốn phun hết bất đắc dĩ trong lòng: "Còn có bên kia, ôi, quá nhanh, quân đội chúng tôi gần một nửa đểu bị kiểm tra ra....!Loại tình huống nay, còn khôn ngừng tiếp tục không có một chút cơ hội nào, gần nhất mấy ngày nay, giống như nông dược phát triển không ngừng, nhưng có biện pháp nào đâu? Đụng tới là chết, vac xin phòng bệnh còn đang nghiên cứu." Ông hít hít mũi: "Một khi phá xác ra, không có khả năng nào cứu lại, nghiêm trọng nhất là, chúng tôi không biết nó phát sinh như thế nào."
"Không khí, nước, đồ ăn, đều đã bị nghiên cứ, tôi nói, nếu thật là không khí, vậy..." Nhân loại sẽ diệt sạch, cơ hồ không thể tưởng tượng.
Bất quá vẫn có người lạc quan tỏ vẻ, khả năng không lớn là không khí, nếu lênh bệnh qua không khí, nhân loại đã sớm diệt sạch, sự thật chính là, trong mười người khả năng có 5 người bị ký sinh, dư lại 5 người không bị cảm nhiễm nhất định có lý do, bác sĩ, chuyên gia sinh học...!Tất cả mọi người đều đang nghiên cứu lý do trong đó, nhưng là chuyện không đợi người, xem CT não, ksv trưởng thành đến nhất định sẽ tạm dừng, mười cái, trăm cái, ngàn cái, những người bị bệnh ddeuf là như thế, bọn họ cũng hi vọng nó có thể tiếp tục đình chỉ sinh trưởng, nhưng lý trí nói cho họ, không có khả năng."
Bọn họ đang chờ đợi thời cơ, những chuyên gia hàng đầu nhất trí thảo luận ra kết quả này, bọn họ đang chờ đợi một thời khắc mấu chốt.
Mà thời khắc này sẽ không lâu.
Vì bảo đảm an toàn cho người chưa bị nhiễm, thủ trưởng không thể không hạ lệnh giải quyết cũng ký chủ đầu tiên mà ksv đã phá xác ra, bởi từ sinh vật học tới xem, mất đi đại não họ đã không phải nhân loại mà là cái xác không hồn bị ksv chiếm lĩnh, và lúc đó, chuyên gia càng nghiêm túc nghiên cứu vắc xin phòng bệnh, hi vọng trước thời khắc đó, có thể trước khi ksv phá xác ra đem chúng bóp chết từ trong trứng nước.
Quân đội đã vậy, thế giới người thường càng khó nói.
Trâu Văn Bân biết ông ta không thể nói quá rõ ràng, nhưng ông cũng ẩn có thể đoán được một nguy cơ toàn nhân loại sắp sư gặp gỡ, ngón tay ông cũng không run chút nào mà gọi điện cho con cái, thanh âm trầm ổn nói đơn giản, bảo bọn họ nhanh chóng tới trường bắn báo danh, xin ít nhất một khẩu súng.
Sau khi thông báo tất cả người thân, ông treo điện thoại lên, đôi tay chà sát mặt, che khuất sự sầu lo và khắc sâu mỏi mệt, cháu gái ông ngồi bên cạnh lo lắng quan tâm vỗ vỗ vai ông, dù cô không rõ ý nghĩa của việc bỏ lệnh cấm súng, nhưng trong nôi tâm cô vẫn hoảng loạn và mê mang.
"Đồng Đồng này." Trâu Văn Bân đỡ tay cháu gái đi vào phòng mình, từ tủ ở đầu giường lấy ra một súng bắn tự động, cái này ông thu được từ trên chiến trường, sau khi xuất ngũ đã xin cấp trên mang về làm kỷ niệm, không có đạn nó cũng chỉ có thể làm vật kỷ niệm, nhưng mỗi khi lòng ông phiền muộn, chạm vào cây súng này, nhớ tới kiếp sống nơi chiens trường sẽ chậm rãi trầm tĩnh xuống, cây súng bị ông vuốt ve đến mức bóng loáng phát quang.
"Đồng Đồng, cháu thử dùng cây súng này." Ông đưa súng cho cháu gái, dạy cô cách nhắm chuẩn, cách lắp đạn, khởi động cò súng, dự phòng sức bật.
Trâu Đồng Đồng thấy sắc mặt ông thận trọng, cũng nghiêm túc bắt đầu học, đến tận đêm khuya.
Dù là bỏ lệnh cấm súng cũng sẽ không mở ra cho toàn bộ dân chúng, luôn phải theo tuần tự từng bước, đầu tiên là tin tức trên báo chí đồng thời khống chế tin tức trên mạng, nhưng dù là vậy, trải qua miệng lưỡi tương truyền, lúc Trâu Văn Bân và cháu gái tới trường bắn cũng đã chen lấn đầy người.
Bọn người Tiêu Vũ Hiết không cần đi trường bắn, Diệp Vân Khinh và Dương Hộ là hội viên của một câu lạc bộ bắn súng, đồng dạng có thể mở chứng minh cầm súng, câu lạc bộ này lúc thường thưa thớt nay cũng tràn đầy những người lạ.
"Diệp ca, Dương ca." hai người họ thường tới luyện súng, sớm và nhân viên trước sân khấu quen thuộc, sau khi chào hỏi thì họ đi tới bên trong trường bắn.
Vũ khi như súng này nhanh hơn cung tiễn mà lại thực dụng, Tiêu Vũ Hiết cũng từng dùng thử, dưới sự trợ giúp của sở trường, cô đối súng ống cực tinh thông, cơ hồ bách phát bách trúng,nhưng dù sao đây cũng là công kích viễn trình hơn nữa thanh âm lớn, sẽ dễ kinh động đến dị loại, cho nên khi không có giảm thanh cô tận lực không dùng súng, đồng thời còn luôn mang vũ khí cận chiến.
Trường bắn rất lớn, tiểu ca dẫn bọn họ vào một bên trung tâm, mấy người đeo tai nghe lên, dvh kéo Thẩm Nhiên tới một bên giới thiệu kích cỡ súng ống và công hiệu, mà Tiêu Vũ Hiết lập tức cầm một súng ở trên ghế bóp cò hướng bia ngắm.
"Mười điểm." Và với âm thanh số điểm điện tử hiện lên trên bảng biển ở đỉnh đầu họ, biểu hiện ra số điểm bắn được.
"10 điểm, thông thạo vậy cơ à?" Một người béo chứng 170 cân bên cạnh chen vào, xoa xoa mắt xem lại màn hình, xác nhận 10 điểm thật thì giơ ngón tay cái lên với Tiêu Vũ Hiết: "Tỷ, chị lợi hại quá."
10 điểm cũng không thường gặp đươc ở câu lạc bộ bắn súng, nhưng cũng không hiếm tới khiến người người động dung, những người khác nhiều nhất quay đầu nhìn qua rồi lại tiếp tục tập trung bia ngắm của mình.
Tiêu Vũ Hiết đổi tay trái cầm súng, nhắm bắn hồng tâm.
"10 điểm." tiếng âm điện tử công bố tiếp.
Lại là 10 điểm? Lần này, anh béo chú ý tới Tiêu Vũ Hiết dùng tay trái, không khỏi trừng lớn mắt: "Tỷ, chị trâu bò ghê."
Cô đã rất lâu chưa dùng súng, có lẽ gần đây dùng cung còn nhiều, chính xác còn ổn, tiếp theo, cô liên tục bắn thẳng đến dùng hết đạn, lúc này tiếng điện tử vang lên "10 điểm" "10 điểm" "10 điểm" ...!cứ như đã bị chơi hỏng vậy.
Động tĩnh lớn như vậy rất nhanh khiến cho những người khác chú ý, phàm là dùng súng sẽ có sức giật về sau, sức giật bởi khi viên đạn lao ra khỏi súng, người cầm súng sẽ bị giật một chút, để cân bằng lực, viên đạn có tốc độ càng nhật thì sức giật càng mạnh, nếu liên tục bắn trúng 10 điểm, cánh tay khẳng định sẽ bị lực phản chấn khiến bị thương, thứ hai, lực phản chấn chấn động sẽ ảnh hưởng tới thân súng đã nhắm chuẩn, người cầm súng phải điều chỉnh một lần mới có thể tiếp tục trúng hồng tâm.
Một tiểu cô nương khoảng chừng chỉ đang học cấp ba cứ hiên có thể bắn trúng liên tiếp như vậy khiến họ không nghĩ ra, không chờ họ tới sát hỏi, Tiêu Vũ Hiết đã thuần thục thay đạn, tay trái cầm súng bắn tiếp, màn hình trên đỉnh đầu cô lại là liên tục "10 điểm", khiến quần chúng vây xem trợn mắt há hốc mồm.
Để bắn được như vậy đã khảo nghiệm nhãn lực lại khảo nghiệm xúc cảm, khi súng chấn động không ngừng vẫn ngắm bắn được trung tâm bia, đây là việc không phải khổ luyện là có thể làm được, mà cần phải có quá trình thực tiễn lâu dài.
"Ôi chao, súng vương hình như cũng không bắn được như vậy đâu nhỉ?" những người vây xem bàn tán nho nhỏ.
"Tiểu cô nương này là từ nhỏ sờ súng mà lớn lên sao?"
"Ngoại quốc đi?"
"Phải luyện bao nhiêu năm nhỉ."
"Bắn xong." Tiêu Vũ Hiết buông súng, nếu đã tìm được cảm xúc, cô lười tiếp tục ở lại, nói với Diệp Vân Khinh một tiếng định rời khỏi, không nghĩ tới lại bị Béo Ca cản lại: "Tỷ", anh ta mặt dày nói: "Mời thu em làm đệ tử đi."
Khi mà Tiêu Vũ Hiết còn đang dở khóc dở cười thì bên kia trường bắn lại liên tục truyền đến thanh âm "10 điểm" phảng phất như phục chế tình huống vừa rồi của cô, lúc này ngay cả Diệp Vân Khinh đều dừng lại câu chuyện, chuyển hướng nhìn sang bên kia.
Chỗ đó có một đội 5 người và nhìn sang bên này, Tiêu Vũ Hiết có thể từ ánh mắt họ nhìn tới thứ quen thuộc, ngầm hiểu.
Bọn họ nói chuyện với nhau vài câu rồi đi tới bên này.
Người dẫn đầu nhóm họ rõ ràng là một người mặc tây trang trắng, dung mạo thiên nữ tính, anh ta là một thanh niên đẹp, khí chất thanh lãnh, ánh mắt sắc bén, người vừa bắn là một nữ hài trang dung diễm lệ, đôi tay cô ta ôm ngực, đang nhai kẹo cao su, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Tiêu Vũ Hiết, còn có một tráng hán cao 1m8, cơ bắp to suýt nữa căng cỡ áo thun logo của anh ta, trên mặt có sẹo vừa nhìn đã biết là nhân vật hắc đạo, hai người cuosi và có diện mạo tương tự, chắc là huynh muội sinh đôi, nữ tử mặc trang phục công sở cầm chủy thủ trên tay, nam có khí chất ôn nhuận, mắt cười cong cong.
Từ bề ngoài của họ có thể nhìn ra được chức nghiệp của họ, đội trưởng là trí giả, chủ tu pháp thuật khống chế, nữ hài bắn bia vừa rồi chính là công kích vật lý, cô thậm chí có dự cảm là cô ta có và chức ngiệp với cô – chiến sĩ.
Tráng hán là đệm thịt, kẻ xung phong đầu tiên, nữ tử chơi thủy thủ là thích khách – à không, đạo tặc, còn nam tử khí chất ôn nhuận cuối cùng kia, hẳn là mục sư.
"Chào các bạn." Hai nhóm gặp gỡ ở trường bắn, Diệp Vân Khinh chủ động đứng ra chào hỏi: "Các bạn cũng là..." Ánh mắt đào hoa của anh nhìn sang.
"Đúng vậy" Đội trưởng gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua họ rồi dừng lai: "Các bạn là nhóm đầu tiên tôi đã thấy – người chơi."
"Thật trùng hơp, các bạn cũng là nhóm người chơi đầu tiên chúng tôi gặp ở hiện thực." Hai người nói tới nói lui: "Có muốn tìm một nơi tâm sự không? Xem như...trao đổi tình báo."
Khi đối phương còn đang do dự, Diệp Vân Khinh cười nói: "Tôi trước tự giới thiệu một chút, tôi là Diệp Vân Khinh" Anh còn chưa nói xong, liền đương nhiên mà bị đánh gãy, nữ thích khách kêu một tiếng, "Diệp Vân Khinh, thật là Diệp Vân Khinh à? Tôi vừa rồi vẫn luôn nghĩ điều đó."
"Diệp Vân Khinh, anh chính là ......!Ảnh đế?" Đội trưởng Cố Thần nghĩ trong lòng: "Xem ra mị lực của anh hẳn là cao phi thường."
Cố Thần cố vấn nhìn về phía đồng đội, nói, "Được, chúng tôi là lần đầu tiên tới đế đô."
"Không tồi nha" Diệp Vân Khinh dẫn đường phía trước: "Gần nhất đế đô giới nghiêm, chỉ cho ra không cho vào" Anh hơi thử một câu, liền chuyển chủ đề, " Ở đế đô tôi là người địa phương, rất quen thuộc, gần chỗ này có quán cà phê, rất an tĩnh, rốt cuộc thời điểm này, rất ít có người có tâm tình đi uống cà phê, liền ở phía trước câu lạc bộ , đi hai ba phút liền đến."
Lúc rời đi câu lạc bộ, Tiểu Ca trước sân khấu còn chào hỏi, vô tình chứng mình câu nói "Rất quen thuộc" của anh.
Nhìn đến trường hợp này, vốn dĩ Cố Thần có chút căng thẳng hơi chút yên lòng, thân hình không căng chặt như trước.
Diệp Vân Khinh và anh ta đi song song, Dương Hộ gắt gao theo sau, Thẩm Nhiên và Tiêu Vũ Hiết ở sau và, đi và một chỗ với thích khách tiểu tỷ tỷ và mục sư tiểu ca ca, thích khách tiểu tỷ tỷ tò mò mà nhìn anh hai một cái: "Các bạn chỉ có bốn người à."
"Còn thiếu một cái đồng đội" Tiêu Vũ Hiết nói: "Cậu có thể đoán ra chức nghiệp của chúng tôi sao?"
Trong không gian dị độ, chức nghiệp giống với trò chơi, chia làm dps ( vật lý công kích ), ap ( pháp thuật công kích ), xe tăng và trị liệu, trong đó thích khách và thợ săn làm dự khuyết, đối phương thích khách "Ngô" một tiếng nghi ngờ nói, "Bạn nhất định là dps."
"Vị tiên sinh này, rất giống mục sư," cô chỉ hướng Thẩm Nhiên, đảo mắt đi xem Dương Hộ, "Anh giống như bảo tiêu, tôi cảm thấy anh thích hợp xe tăng, trị liệu, xung phong và xe tăng đều có, còn thiếu một pháp sư! Đội trưởng của các bạn là pháp sư đúng không."
"Ừ đúng hết" Khi bọn họ nói chuyện, đã bất tri bất giác đi đến quán cà phê, quả nhiên trừ bỏ điếm trưởng không có khách nhân khác, mà điếm trưởng thế nhưng cũng cùng Diệp Vân Khinh chào hỏi: "Diệp ca, tới bắn bia sao? Bạn bè của anh à?"
"Ừ, phiền cậu cho chúng tôi một ly Cappuccino, một ly matcha, một ly chocolate nóng, và một ly trà bưởi " Diệp Vân Khinh nhất nhất đưa tin, quay đầu hỏi đội trưởng đội kia: "Các bạn uống gì?"
Tiêu Vũ Hiết chú ý tới trên mặt anh ta hiện lên một tia ngượng ngùng: "Cà phê đen đi."
Thiếu nữ nhai kẹo cao su thổi ra một bong bóng, nâng khủy tay nhẹ nhàng đánh đối phương một chút: "Nhìn xem anh, nhìn xem đội trưởng nhà người ta, một ly Cappuccino, cám ơn."
Hành động này của Diệp Vân Khinh thực hiển nhiên khiến anh ta kinh ngạc, chỉ riêng việc anh có thể biết rõ khẩu vị của từng đội viên, Cố Thần liền cam bái hạ phong, cũng không phải là vấn đề anh có làm được hay không , chỉ là, anh chưa từng nghĩ tới muốn làm như vậy.
Nhưng dựa vào biểu hiện của Diệp Vân Khinh, anh ta cũng không cố tình làm như vậy, thật giống như, quan tâm đến khẩu vị mỗi người là bản năng của anh ta vậy.
Anh ta là môt đội trưởng hiểu rất rõ về mỗi đội viên của mình.