Dựa vào hồi ức của mình, Tiêu Vũ Hiết cuối cùng cũng tìm lại sách về thủ thế, chú ngữ và tài liệu cần thiết tìm được, về phần hỏa cầu thuật mà cô muốn học.
Quản lý thư viện có một số nhiệm vụ mà phần thưởng là hỏa cầu thuật, nhưng nhiệm vụ đó cần tốn ít nhất ba ngày.
Cô gửi tin nhắn cho Cổn Cổn, định đi thị trường hiệp hội mạo hiểm giả để xem có sẵn quyển trục pháp thuật không.
Tiểu Ngũ và Tiểu Thất chào hỏi cô xong thì trở lại sân huấn luyện tiếp tục luyện tập.
Thời gian ra vào không gian dị độ có hạn chế, bọn họ cần tranh thủ tận dụng.
Tiêu Vũ Hiết tạm biệt bọn họ xong thì tới hiệp hội mạo hiểm giả.
Cổn Cổn đã sớm chờ ở đó, nghe nói cô muốn tìm hỏa cầu thuật và một số tài liệu pháp thuật thì tự tiến cử: "Trên thị trường có tài liệu mới gì em đều biết hết, chị cứ giao việc này cho em."
Từng người chơi bày hàng ở hiệp hội đều cần trả một chút phí dụng để đăng ký tin tức của mình.
Dựa vào tin tức này là có thể biết hướng đi của thị trường, đương nhiên, muốn lấy đến tin tức này cần phải đạt tới độ hảo cảm tôn kính trong hiệp hội, đây cũng không phải là điều dễ dàng.
"Đúng là rất khó." Cổn Cổn thở dài nói: "Em vừa làm nhiệm vụ vừa nộp vật tư, mãi mới tăng độ hảo cảm lên cao được.
Nhưng có thể lấy được những tin tức này cũng đủ hồi vốn rồi.
Hơn nữa, thành phố trong thế giới hiện thực của em cũng khá an toàn, không quá bức thiết cần tăng thực lực, hiện tại tăng từ từ vẫn còn kịp."
Thành phố khá an toàn, Tiêu Vũ Hiết cười nói: "Chắc là đế đô hả?"
"Ngoài đế đô, làm gì có thành phố nào gọi là 'an toàn' được nữa." Câu nói này đã dập tắt ý niệm cho rằng mình bị điều tra của Cổn Cổn, đúng vậy, đế đô đúng là được xem là thành phố an toàn nhất.
"Thật ra còn rất nhiều thành phố cũng an toàn." Cổn Cổn sờ đầu cười ha ha, thấy xung quanh không có người mới lộ ra chút tin tức: "Những thành phố ở vùng duyên hải phản ứng rất nhanh, cơ hồ cùng tốc độ với đế đô, đều phân chia thành các khu vực lớn, khu an toàn cũng xem như khá an toàn, thành phố cấp II không nhiều như thành phố cấp I, tiêu diệt zombie còn nhanh hơn chúng ta.
Thành phố cấp III thì nguy hiểm hơn, đặc biệt là bên Vân Quý Xuyên (*) nhiều núi, khắp nơi đều là cây cối, zombie vừa bùng phát thì đã lập tức mất đi liên hệ với bên đó.
Mọi người đều đoán có phải bên đó đã bị..."
(*)Vân Quý Xuyên: Cao nguyên Vân Quý và thung lũng Tứ Xuyên
Vùng bên đó cây cối phồn đa, phần lớn lại là cây thông, dù đế đô đã gửi thông báo đi nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể di dời nhiều cây như vậy được.
Về phần di dân thì chỉ sợ sẽ tạo ra hỗn loạn xã hội nên dù đã có mệnh lệnh, nhưng chấp hành hay không thì toàn bằng tự giác.
Cả quốc gia lớn như vậy, đế đô không thể từng bước giám sát hết được, bên Vân Quý Xuyên cũng tương đương với bị từ bỏ.
Nhưng Tiêu Vũ Hiết biết, phần lớn cây cối cũng chỉ có thể ở tại chỗ, chỉ cần không tới gần thì sẽ không có nguy hiểm tính mạng.
Bên vùng núi, cây cối càng nhiều thì cần đất đai, ánh nắng càng nhiều, thời tiết dần nóng lên nên dần không cung cấp được hết nhu cầu của bọn chúng.
Nếu không có con mồi thì chắc chắn sẽ cạnh tranh nội bộ.
Dựa theo "Thuyết tiến hoá" của Darwin, cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới sống được, nếu rời khỏi khu vực Vân Quý Xuyên từ giai đoạn trước tận thế thì có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Nhưng đến tận thế, sau khi thực vật thích ứng hoàn cảnh thì tốc độ khuếch trương cực nhanh, mỗi ngày cơ bản có thể khuếch trương ra bên ngoài khoảng mấy chục mét.
Chưa đến năm năm, khu vực Tây Nam đã trở thành thiên đường của chúng, còn kéo dài tới vùng nội địa, không gian sinh tồn của nhân loại cũng không ngừng bị thu hẹp, vấn đề này vẫn là khó giải đối với Tiêu Vũ Hiết.
"Trừ phi các nhà khoa học có thể nghiên cứu ra thuốc ức chế sinh trưởng thực vật." Tiêu Vũ Hiết nhớ lại kiếp trước, ở trong lòng tự hỏi điểm mấu chốt để phá cục: "Sinh vật nào cũng có thiên địch của nó."
"Ông ta chuyên bán tài liệu pháp thuật.' Cổn Cổn giới thiệu, người đàn ông trung niên trước mặt mặc quần áo dính bụi bẩn, hình như vừa trở về từ bên ngoài.
Tài liệu pháp thuật là tài liệu bình thường đã được gia công, giống như thuật luyện kim vậy, nhưng cái hao phí là pháp lực, tốc độ pháp lực khôi phục chậm chạp, sau khi sử dụng thì phải chờ ít nhất một ngày mới có thể khôi phục lại.
Có rất ít pháp sư vì bán tài liệu pháp thuật mà tiêu hao hết pháp lực của mình.
Người trung niên trước mắt lại không giống pháp sư bình thường, từ độ hư hại trang bị của ông ta thì có thể thấy ông ta từng vật lộn cận thân với quái vật, nhưng thân thể của pháp sư bình thường thì rất yếu đuối.
"Ông chính là người bào chế những tài liệu này?" Mắt Tiêu Vũ Hiết rơi vào tấm lưng căng phồng của ông ta, hình dạng tài liệu giống như một con dao găm.
"Là bà xã tôi làm." Ông ta cũng chẳng thèm nhấc mắt lên nhìn: "Muốn thì trả tiền, không thì cút...đi" Từ cút còn chưa nói hết thì bỗng cảm giác được một làn gió lạnh thổi qua mặt, vô thức đổi thành từ "đi".
Ông ta ngẩng đầu lên thì thấy Cổn Cổn bên cạnh Tiêu Vũ Hiết, từ khí chất suy sụp bỗng chốc nặn ra một nụ cười thân thiện: "Ôi, là gấu trúc tiên sinh à."
Gấu trúc.
.
.
Tiên sinh? Tiêu Vũ Hiết liếc mắt nhìn Cổn Cổn, ngoài vẻ ngoài thì cô chẳng thấy cậu ta và gấu trúc có chỗ tương tự nào cả.
"Ha ha, a." Cổn Cổn cười vài tiếng xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: "Gấu trúc còn có một tên gọi là Cổn Cổn, lúc chọn tên, không biết thế nào mà em lại lấy tên này nữa."
Có lẽ vì đã đi nhiều lần trên thị trường này nên cậu ta có có vài phần thanh danh, như vậy thì thuận tiện hơn nhiều.
Tiêu Vũ Hiết mua một số vật liệu cần thiết, mỗi thứ mười phần, một tay trả tiền một tay giao hàng, ông chú này một mực cung kính đưa tiễn hai người.
Tiêu Vũ Hiết cất tài liệu vào ba lô, tò mò nhìn ông chú ở nơi hẻo lánh kia, hỏi Cổn Cổn: "Ông ta có lai lịch gì?"
Cổn Cổn làm nghề này, hầu như đều nằm lòng các tin tức ở các quán nhỏ này, cậu ta chỉ trầm tư một lát rồi nói ra tư liệu của ông ta: "Ông ta là chiến sĩ, ừm, cũng là người đáng thương.
Lúc ra ngoài giết zombie thì nhà ông ta bị xâm nhập, vợ ông ấy xém chút mất mạng..." Cậu ta liếc nhìn ánh mắt Tiêu Vũ Hiết rồi mới cẩn thận nói: "Phải dựa vào thuốc để kéo dài tính mạng, ông ta cũng không than phiền, giúp vợ mình chuyển chức pháp sư, hiện tại cũng có thể làm tài liệu và quyển trục pháp thuật để kiếm tiền mua thuốc."
"Cũng là một người đáng thương." Tiêu Vũ Hiết hít một hơi.
"Đế đô vẫn còn tốt, có quân đội canh giữ." Cổn Cổn đi lại nghe nhiều nên biết rất nhiều tin tức: "Nơi khác thì thảm hơn, lòng người thay đổi quá nhanh.
Em có một đứa bạn ở Biện Thành, có chính phủ mà như không, ban ngày cũng không dám ra ngoài cửa, nghe nói, nếu một người đi trên đường thì sẽ bị trói lại làm hàng hóa bán đi.
May mà có trò chơi nên không lo ăn uống, nếu không chỉ sợ bọn chúng cũng dám ăn thịt người lắm.
đấy."
"Bán người?"
"Vâng." Cổn Cổn tưởng cô nghe không hiểu, bèn giải thích: "Bán để làm bia đỡ đạn ấy, nhỡ gặp phải bầy đàn zombie hoặc bầy côn trùng thì đẩy ra, chị nói có đáng sợ hay không?"
Cô cười nhạt, cô từng gặp những chuyện đáng sợ hơn kia, trong lúc đẩy người còn mổ bụng họ để máu và nội tạng rớt xuống mới gọi là "Bia đỡ đạn" bị lợi dụng đầy đủ.
Cô chỉ không nghĩ tới là bia đỡ đạn đã xuất hiện sớm như vậy, có lẽ là bởi kiếp trước cô cũng không thông thạo tin tức.
Sau khi mua xong tài liệu pháp thuật, Tiêu Vũ Hiết lại nghe ngóng tin tức về hỏa cầu thuật, Cổn Cổn âm thầm ngạc nhiên, trò chơi này rất ít gặp người ma vũ song tu, một pháp thuật cần phối hợp sách pháp thuật, vật liệu pháp thuật, chú ngữ hoặc thủ thế mới có thể thi triển.
Tiệm tạp hóa có bán sách pháp thuật và vật liệu, chỉ cần có tiền là mua được nhưng rất đắt, pháp sư có thể mua được rẻ hơn từ chỗ của huấn luyện sư nhưng chỉ có thể dùng cho bản thân chứ không thể bán hay chuyển cho người khác.
Người chơi chuyển chức làm còn có thể học chú ngữ và thủ thế từ huấn luyện sư, việc sử dụng pháp thuật cũng không phải chuyện đùa, chỉ cần vô ý chút thì chính bản thân người dùng cũng sẽ bị ảnh hưởng, không có đạo sư chỉ đạo thì có khả năng cả đời cũng không nhập môn được.
Từ thân thủ và vũ khí của Tiêu Vũ Hiết, cô ta cũng cũng không hình tượng pháp sư trong ấn tượng của mình, Cổn Cổn vừa đoán xem cô ta có phải mua giúp người khác không, vừa nhớ lại những quán nhỏ bán sách kỹ năng trong đầu: "Sách kỹ năng Trên thị trường rất ít, phần lớn bị hét giá rất cao, em không đề cử chị mua ở chỗ này, nhưng trên thị trường có quyển trục Hỏa Cầu Thuật do các pháp sư tự chế tạo từ sự thể hội của chính bản thân mình, chỉ cần xé mở là dùng được.
Nhưng uy lực của thứ này phải dựa vào thực lực cá nhân của pháp sư chế tạo ra nó, nếu chị muốn thì em có đường tuồn hàng."
Tiêu Vũ Hiết suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì không cần."
hiện tại Đã không có thì cô vẫn nên thành thật đi làm nhiệm vụ trong thư viện thôi.
Về phần quyển trục Hỏa Cầu Thuật thì một là cô không thể khống chế tùy tâm sở dục, hai là, cô cũng chưa cần dùng.
sau khi nói chuyện với Cổn Cổn, Tiêu Vũ Hiết liền rời khỏi hiệp hội mạo hiểm giả để tới sân huấn luyện.
Trong sân đầy người nhưng cũng không chen chúc, khác hẳn với sự trống vắng mà lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Xin chào huấn luyện sư." Tay phải cô đặt trước ngực trái, lễ phép cúi đầu chào: "Tôi cần thuê một phòng chiến sĩ trong ba giờ."
"Ba giờ, mười ngân tệ." Huấn luyện sư nhìn bảng giá mà chỉ có ông ta mới nhìn thấy, hòa ái nói.
Hai người cạnh cô nghe được thì không khỏi xì xào bàn tán: "Ba giờ mười ngân tệ? Không phải là mười hai ngân tệ sao?"
"Huấn luyện sư giảm giá cho cô ta rồi? Tại sao chứ?"
Tiêu Vũ Hiết giao ngân tệ cho ông ta xong thì bước vào cửa phòng do Huấn luyện sư mở ra: "Sau ba tiếng, cô sẽ tự động xuất hiện ở đây."
"Cám ơn ngài, huấn luyện sư." Tiêu Vũ Hiết lại cúi chào rồi mới vào trong.
Nếu chiến sĩ cũng có thể thuê sân huấn luyện của pháp sư thì tốt rồi.
Tiêu Vũ Hiết nhớ lại thủ thế và chú ngữ mình vừa nhìn qua, vừa luyện tập vừa không nhịn được cảm khái.
Một lần thi pháp thì sẽ tốn một phần tài liệu pháp thuật, cô chỉ có hai mươi phần, nếu ở trong sân huấn luyện của pháp sư thì có thể dùng tài liệu miễn phí được cung cấp vô hạn, muốn dùng bao nhiêu cũng được, chỉ là không thể mang ra ngoài mà thôi.
Bước đầu nắm giữ được hai tiểu pháp thuật tên băng và thuật mê muội, vật liệu pháp thuật của cô cũng chỉ còn năm phần, giá trị pháp lực trống rỗng.
Cô thu lại vật liệu và sách pháp thuật rồi rút trường kiếm ra, bắt đầu luyện tập kỹ năng chiến sĩ của mình.
Cô am hiểu dùng kiếm chủy thủ nhất, tiếp đó là dao găm và cung tiễn, các vũ khí cái khác chỉ là thuần thục chứ chưa thể nói là tinh thông.
Mỗi ngày cô tốn ba giờ để huấn luyện kỹ năng tại sân huấn luyện, cho đến khi Diệp Vân Khinh, Dương Hộ và Thẩm Nhiên trở về từ nhiệm vụ bắt buộc thì cuối cùng cô cũng đã luyện hết kỹ năng lên max cấp.
Sau khi mua thêm hai lần vật liệu pháp thuật, tên băng và thuật mê muội cũng đã có bước tiến dài.
Có một ngày, cô thỏa mãn từ không gian dị độ trở lại hiện thực, liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc ở bên ngoài.
Cô ra khỏi phòng, thấy ba người đồng đội đang ngồi trên ghế bành uống trà thì không khỏi mỉm cười: "Mọi người về rồi."
Cô tự rót nước trà cho mình và ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện.
Dương Hộ và Thẩm Nhiên trùng hợp được phân đến cùng một nhiệm vụ.
Hai người liên thủ hoàn thành trước một ngày, năm đồng đội mà chỉ còn hai người họ.
Diệp Vân Khinh làm nhiệm vụ trước bọn họ lại trở về cùng ngày với họ, có thể thấy là độ khó không thấp.
"Rất chật vật." Diệp Vân Khinh co quắp trên ghế bành, trông vẫn còn vẻ mệt mỏi, anh ta hữu khí vô lực nói: "Mấy người đồng đội kia quá gian trá, may mà tôi có đề phòng."
Trên thế giới có loại "cao thủ ẩn thế" như Tiêu Vũ Hiết đây, đương nhiên cũng có kẻ tính toán chi li, lần nhiệm vụ này của Diệp Vân Khinh có độ khó không cao – nguyên văn của anh ta – nhưng đồng đội thì cứ thích gây đủ chuyện, năm đồng đội mà cứ như tạo ra cả vở kịch cung đấu ấy.
"Bọn họ đều đã chết." Diệp Vân Khinh nói hời hợt: "Nhiệm vụ này trông thì đơn giản nhưng rất khó, tôi đoán chúng tôi đã ở vùng Kiềm Xuyên, cần phá hủy một gốc cây vương, sau khi tìm được nó thì dùng lửa thiêu hủy, tưởng đã xong rồi nhưng hóa ra chỉ thiêu được vài cành lá của nó mà thôi...!Đó là một cây đa."
"Toàn bộ rừng đều là địa bàn của nó, nhưng thiêu cả rừng lại là chuyện không thực tế." Diệp Vân Khinh uống một hớp nước: "Đồng đội cũng không một lòng, họ muốn bắt người để dụ hoặc cây vương tìm ra sơ hở, xém chút là tôi đã thành bia đỡ đạn rồi."
Tóm lại là, không ai tìm được cách tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ này, bỗng có người đề ra chủ ý ngu ngốc này, năm người lục đục với nhau, hi vọng người khác làm mồi.
Nhiệm vụ bị biến thành chướng khí mù mịt, về sau tuy cũng hoàn thành nhưng chỉ còn mỗi Diệp Vân Khinh sống sót nhưng cũng là thừa sống thiếu chết.
Rời khỏi nhiệm vụ bắt buộc, trò chơi sẽ tự động trị liệu cho người chơi.
Sau khi trở lại hiện thực thì vết thương của Diệp Vân Khinh cũng gần như khỏi hẳn, nhưng sử dụng nhiều đầu óc nên để lại di chứng tinh thần căng chặt.
Có lẽ vì dùng não quá độ nên giờ anh ta chẳng thể suy nghĩ được gì cả, vừa động não đã thấy đau đầu.
"Từ từ sẽ tốt." Diệp Vân Khinh nhìn Thẩm Nhiên: "Tiếp đó phải phiền anh rồi."
Thẩm Nhiên lườm anh ta một cái: "Phiền gì mà phiền, chẳng lẽ cậu không phải đồng đội của tôi chắc."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý đập chưởng.
Dương Hộ đỡ Diệp Vân Khinh vào phòng nằm, Tiêu Vũ Hiết theo sau, nhìn Diệp Vân Khinh tái nhợt trên giường, lông mày bất giác nhíu lên, Tiêu Vũ Hiết nhìn dáng vẻ này của anh thì lắc đầu: "nhiệm vụ này không đơn giản như lời anh đấy chứ?"
Đùa sao, những người khác không tìm được bản thể của cây đa, chẳng lẽ Diệp Vân Khinh sẽ không làm được sao?
"Đúng thật phức tạp mà." Diệp Vân Khinh nhắm mắt lại nói: "Nói sao đây nhỉ, ngoài anh ra, thì bọn họ nhiều ít cũng theo đạo, có lẽ do khác biệt về giáo phái mà thôi."
Tiêu Vũ Hiết nhất thời ngậm miệng, bốn người theo đạo giống như đồng hương với nhau, chỉ có Diệp Vân Khinh là kẻ ngoại đạo.
Bởi vậy nên khi gặp được vấn đề để ai làm bia đỡ đạn, Diệp Vân Khinh không theo đạo trở thành kẻ đứng mũi chịu sào.