Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL


"Các cháu thật sự không cân nhắc chuyển qua đây ở sao?" Trâu lão tiên sinh cực lực giữ lại.
Nhưng mà ba điểm mà ông vừa nói không khiến Diệp Vân Khinh cảm thấy hứng thú chút nào.

Zombie vừa vặn có thể để đội hữu luyện tập.

Về phần giếng nước,nếu không gian dị độ không xuất hiện, nhân loại có lẽ cũng chết sạch rồi.

Ăn uống thì mỗi ngày chỉ cần đủ là được, không cần phải cất giấu nhiều, nhỡ chính sách quân đội thay đổi, thu hết toàn bộ vật tư mình đã cất giữ thì cũng thật uổng phí công phu.
Thay vì thế thì không bằng tận dụng thời gian tăng lên thực lực của mình.
Về phần phạm vi thế lực của Tứ Hợp Viện, Trâu lão tiên sinh cũng có chút hiểu biết.

Bởi vì đây là khu vực an toàn, phụ cận không có quân đội trú đóng nên thế lực bên này vô cùng lộn xộn, chia thành Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng.

Hình như những công hội có tên trên diễn đàn game đều thiết lập tại vùng này, bình thường đa phần là nước giếng không phạm nước sông, không có một tổ chức nào đủ mạnh để thu nạp những người khác cùng một chỗ, quân đội hình như đã để mặc cho họ tự phát triển.

Tóm lại, nơi này chẳng ai quản ai và cũng chẳng ai dính dáng đến ai.
"Ở chỗ này, người không có thế lực nào chống lưng đều không dám to mồm." Trâu Đồng Đồng uống một ngụm nước khoáng nói: "Hơn nữa những công hội, bang phái, giáo hội mỗi ngày đều có xung đột, đúng rồi, khu đèn đỏ nổi danh nhất toàn đế đô ở ngay phụ cận, các bạn có muốn tới đó dạo chơi không? Có nam có nữ, nhưng mà nam thì ít hơn một chút."
"Nghe nói." Cô ta hạ giọng thần bí nói: "Có cả ngôi sao nữa."
"Có người nổi tiếng trên mạng sao?" Thẩm Nhiễm vốn là một cô gái mới tốt nghiệp cấp ba, nghe những lời này thì rất tự nhiên thân mật sán lại gần: "Em đặc biệt thích một chủ blog về trang điểm."
Trâu Đồng Đồng khịt mũi coi thường với cái này: "Những người nổi tiếng trên mạng đều chỉnh mặt, thời hòa bình còn tốt, hiện tại thì, gặp chuyện phải vắt chân lên cổ mà chạy, chạy xong thì mặt cũng biến dạng vô cùng thê thảm.

Bên khu đèn đỏ có một chuyên khu dành cho người nổi tiếng trên mạng, em có thể tới xem, căn bản không bằng khu học vấn cao nữa.

Chị cho em biết, khu ngôi sao là đắt nhất, sau đó là khu chuyên môn, khu vực này bán nghệ không bán thân ha ha ha ha, như là làm mát-xa, làm đẹp..."
Giai đoạn đầu tận thế, bởi vì rất nhanh bình định rối loạn, trật tự xã hội dần dần được khôi phục, nhân dân sinh hoạt dưới tầng chót còn giãy giụa cực khổ để sinh hoạt.


Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến việc chơi bời của những kẻ giàu có, thậm chí còn có phiên bản càng thêm kích thích, tỉ như ...!hành vi tự tìm đường chết bắt zombie ở bên ngoài nhốt vào lồng để tham quan.
"Bọn họ còn dùng súng zombie bắn, nói cho văn hoa là bắn zombie nhưng thật ra là người khác bắt tới từ bên ngoài đã đánh gãy tay chân, bọn họ cũng chỉ vui chơi chút mà thôi." Trâu Đồng Đồng cười trào phúng: "Theo chị, những kẻ giàu có này sớm muộn cũng tự chơi chết bản thân mình mà thôi."
"Lãnh đạo quốc gia không phải đều rút về hết rồi sao?" Nghe vậy, Thẩm Nhiễm không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: "Sao con của họ còn ở lại đây."
"Em không hiểu à." Trâu Đồng Đồng xoa tóc ngắn của cô: "Trên thế giới này, tiền tài và quyền lợi là thứ khiến người ta mê muội nhất."
Diệp Vân Khinh và Trâu Văn Bân nói về sự phát triển của thế cục gần nhất, ban lãnh đạo đế đô và phương hướng kiến thiết.

Nghe nói, cấp trên đã tuyên bố kế hoạch năm năm tiếp.

Thứ nhất là đuổi zombie ra ngoài thành, xây dựng lại trật tự kinh tế chính trị mới.

Thứ hai là đảm bảo ấm no cho nhân dân.

Thứ ba là chung sống hòa thuận với động thực vật.
Không thể không nói, khi thấy kế hoạch năm năm này, ngay cả Tiêu Vũ Hiết trờ về từ kiếp trước đều có chút tin tưởng, càng đừng nói đến những người khác.
Đương nhiên, Diệp Vân Khinh cũng thực hiện lời hứa của mình, thuyết phục Trâu Văn Bân gia nhập đội ngũ Cố Thần.

Có thêm hai người này, đội ngũ của bọn họ cũng sẽ khôi phục lại trình độ lúc trước, chỉ là còn cần tiếp tục rèn luyện sự ăn ý.
Rời khỏi khu vực Tứ Hợp Viện, bốn người ngồi lên xe của Diệp Vân Khinh, khi ánh nắng còn chưa quá mãnh liệt liền lái xe về nhà.

Lúc đi ngang qua bệnh viện cũng trình ra thẻ căn cước và giấy thăm người thân của mình.

Tử Diệu cũng nhận được một chiếc thẻ căn cước mới.
"Làm có vẻ chính thức ghê." Tử Diệu cất thẻ căn cước vào ba lô.
Sau khi Diệp Vân Khinh nói vài câu với một quân quân rồi quay lại nói: "Ngày mai bọn họ sẽ tới tiểu khu chúng ta, chúng ta mau chóng trở về chuẩn bị một chút."
Trên đường đi, Thẩm Nhiễm cho Tử Diệu biết tình hình xung quanh nơi bọn họ ở.


Tử Diệu rất đẹp trai, khí chất ôn nhuận và vẻ ưu thương quanh quẩn trên khuôn mặt đối với những cô gái nhỏ như Thẩm Nhiễm có lực sát thương rất lớn.
"Cho nên, chúng ta phải giành được vị trí đội ngũ đại biểu của tiểu khu này?" Tử Diệu dùng hai ba câu nói ra mục tiêu trước mắt của họ: "Và còn cùng một đội ngũ rất mạnh khác kết đồng minh?"
"Đúng vậy." Tiêu Vũ Hiết tiếp tục: "Nhưng đối phương đông hơn chúng ta, bọn họ còn đều làm vệ sĩ, thân thể cường tráng.

Nếu như xảy ra xung đột, chúng ta rất khó lùi bước an toàn, vì thế chúng ta phải luyện tập thuật bắn súng cho tốt."
Không thể không nói, dù thanh âm xạ kích của súng sống quá lớn, còn nặng nữa nhưng đối với người bình thường, nó vẫn là thứ bảo mệnh.

Một người bắn súng giỏi nhưng gầy yếu và một người không am hiểu bắn súng nhưng khỏe mạnh so đấu, tình huống không cần nói cũng biết.

Chưa nói tới lực sát thương, bản thân lực uy hiếp của súng ống cũng rất cao.
Không gian dị độ là lựa chọn tốt nhất luyện tập, chỉ cần một phí tổn nho nhỏ là có thể luyện tậ trong sân huấn luyện từ nhập môn đến tinh thông.

Nhưng bọn họ không phải chiến sĩ nên không thể sử dụng đạn vô hạn ở bên trong, chỉ có thể bắn xong lại nhặt vỏ đạn lên, đến thị trường giao dịch tìm quán sửa chữa hoặc đến tiệm vũ khí gia công thành đạn.

Đương nhiên, đi quán nhỏ thì phải tự cung cấp nguyên liệu, còn đến tiệm vũ khí của trò chơi thì phải tiêu tốn nhiều tiền hơn.
Tiêu Vũ Hiết vốn là người tinh thông súng ống, mỗi ngày cô luyện tập bắn mười phát là có thể duy trì xúc cảm và trạng thái.

Sau khi sân huấn luyện kiếp trước mở ra, hầu như mỗi ngày cô đều ở trong đó.

Kiếp này có quá nhiều chuyện trong hiện thực, thời gian huấn luyện của cô luôn bị cắt giảm, bây giờ cũng là lúc trở lại trạng thái đó.

Nếu không, cô không biết liệu mình có thể vượt qua được nhiệm vụ bắt buộc kế tiếp hay không.
"Mười vòng, mười vòng, mười vòng." Tiếng âm báo của điện tử vang lên liên tiếp, Tiêu Vũ Hiết dừng lại một lát.

Nòng súng có chút nóng lên bởi sử dụng liên tục.


Cô cất súng vào trong balo, lấy trường cung ra để chuẩn bị huấn luyện kỹ năng bắn cung.
Sau khi hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ hàng ngày, cô mới trở lại thế giới hiện thực.

Để chúc mừng Tử Diệu gia nhập, đầu bếp Dương Hộ chuyên môn làm một bàn đồ ăn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Vân Khinh rót một chén rượu để mời riêng Tử Diệu rồi đến ban công "tâm sự" thật tốt.

Thẩm Nhiễm rất muốn đi theo nghe lén nhưng bị anh trai mình lôi cổ lại, Dương Hộ và bác Thẩm vẫn cẩn thận thu dọn bàn ăn bừa bộn.

Tiêu Vũ Hiết ăn uống no đủ sờ cái bụng tròn vo của mình nằm trên ghế, nghe Thẩm Nhiên dạy dỗ em gái của mình.
Những an nhàn rảnh rỗi trong nháy mắt này phảng phất là trộm được.
Cô nhàn nhã chưa được bao lâu thì thấy Diệp Vân Khinh đem theo ly rượu không trở về một mình, hỏi Tử Diệu, anh nói đối phương đã về phòng.
Căn hộ ba phòng hai sảnh, Diệp Vân Khinh, Dương Hộ và Tiêu Vũ Hiết chiếm một căn hộ.

Ba người nhà Thẩm Nhiên ở một căn hộ khác.

Tử Diệu không có chỗ ngủ, may là bọn họ đã sớm đả thông căn hộ sát vách, nhưng Diệp Vân Khinh lo lắng Tử Diệu vừa gia nhập tiểu đội mà phải ngủ một mình ở một căn hộ thì có chút không thích hợp, bèn bảo Dương Hộ sang đó ngủ, Tử Diệu thì ở lại đây.
"Điều này." Tiêu Vũ Hiết nhìn Dương Hộ, đối phương gật đầu nói: "Tôi không sao, đại cục làm trọng.

Hơn nữa, tôi cũng mong đội ngũ sẽ càng ngày càng náo nhiệt."
Tiêu Vũ Hiết cũng không hi vọng như thế, càng nhiều người càng loạn, không tốt quản lý.
Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người tụ lại trong phòng khác.

Thẩm Nhiễm không tranh được ghế sô pha, dành phải ôm chăn mền từ trong phòng ra nửa nằm trên sàn nhà nghe họp.
"Mấy người muốn gia nhập kia hôm qua lại tới." Bác Thẩm bình tĩnh nói, trên tay bác là một điếu thuốc chưa châm lửa.

Bình thường ông là người nghiện thuốc lá, phải cai thuốc thì cũng chẳng khác gì lấy mạng ông vậy.

Sau tận thế, mỗi điếu thuốc đều trân quý gấp đôi, ông khong thể không bị ép phải cai thuốc, chỉ ngửi mùi thuốc lá thôi miên bản thân mình.

"Vẫn là mấy người kia?" Diệp Vân Khinh hơi kinh ngạc, "Tôi nhớ lần trước mọi người đã bảo để bọn họ chờ tin tức rồi mà."
"Đúng, bọn em nói đội trưởng không ở đây." Thẩm Nhiên trêu chọc cười nói: "Sau khi anh trở về thì bận rộn như ngựa không dừng vó thăm hỏi đại viện quân khu, thăm hỏi Tứ Hợp Viện, làm gì có thời gian phỏng vấn nha."
"Lỗi của anh." Diệp Vân Khinh cầm chén che mặt mình, ho nhẹ một tiếng nói: "Tình hình bọn họ thế nào, kiên nhẫn như vậy là có lời đồn gì truyền ra sao?"
Cái gọi là lời đồn là chỉ chuyện cạnh tranh chắc tiểu đội đại biểu tiểu khu này.

Một khi trở thành tiểu đội đại biểu, ngưỡng cửa của tiểu đội họ chắc chắn sẽ nâng cao rất nhiều, lúc đó muốn vào đội sẽ không dễ như hiện tại.
"Chúng ta thì không, nhưng đại viện quân khu của người ta cũng không biết có lộ ra gì không?." Thẩm Nhiên bình dị nói: "Tôi nghĩ, bọn họ có lẽ cũng là muốn tìm được tổ chức thôi."
Tìm được tổ chức, từ này nghe cũng thật là tịch liêu.
"Người bên trên phái tới có lẽ ngày mai sẽ đến." Thẩm Nhiễm nửa nằm trên ghế chen vào: "Chúng ta chỉ sợ không có thời gian."
Không, bọn họ sẽ không tới, Tiêu Vũ Hiết tính toán thời gian, thầm nghĩ dưới đáy lòng.
Bởi vì ngày mai sẽ là ngày hạt năng lượng bộc phát mạnh mẽ nhất, cũng là ngày có thể sử dụng phép thuật trong hiện thực.

Lúc đó đi ra ngoài chẳng khác nào tự sát, dù người bên trên muốn tới thì cô cũng sẽ không ra ngoài tiếp đón vào thời gian đó.
Sau khi kết thúc họp nhóm, Tiêu Vũ Hiết âm thầm vào không gian dị độ.

Bởi vì thời gian ở đây đồng bộ với hiện thực, sau cơm chiều còn có rất nhiều người chơi online, thôn sa mạc vào ban đêm vẫn sáng rực bởi những ngọn nến, có không ít tình lữ thầm thì dưới ánh nến.

Khác với bóng tối đen kịt trong thế giới hiện thực, thôn xóm trong trò chơi càng giống một tòa thành Bất Dạ hơn.
Cô tìm thấy tên Cổn Cổn sáng lên trong danh sách bạn bè của mình, gửi tin nhắn cho cậu ta.

Cổn Cổn lập tức hấp tấp tới, cậu ta vui vẻ hớn hở cười: "Tiêu Tiêu đại nhân, tìm tiểu nhân có chuyện gì ạ?"
"Có một chuyện rất quan trọng." Tiêu Vũ Hiết lộ ra nụ cười thân thiết: "Tôi đến mua tài liệu phóng thích pháp thuật, gần đây có thêm một đồng đội mới."
Thật ra tất nhiên dĩ nhiên không phải nguyên nhân này, chủ yếu nhất là, cô biết sau ngày mai, thế giới sẽ không còn như trước nữa.

Tài liệu pháp thuật nhất định sẽ tăng vọt, cô phải chuẩn bị hàng để chuyển tay bán kiếm chút tiền.
"Chị muốn tài liệu pháp thuật gì?" Cổn Cổn nghe xong thì lập tức chuyển sang giọng điệu chuyên nghiệp: "Có rất nhiều loại đó."
Tiêu Vũ Hiết đã sớm cân nhắc đến những thứ này rồi, cô thuận miệng nói một danh sách tài liệu.

Dựa theo trí nhớ của kiếp trước tìm ra mấy loại có giá trị gia tăng cao nhất và về sau tương đối trân quý, tiếp đó mua số lượng lớn những tài liệu bình thường, dùng nhiều tiền đến mức Cổn Cổn đều cảm thấy đau lòng thay cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận