Chạng vạng tối, Tiêu Vũ Hiết tiến vào không gian dị độ, lúc này thôn sa mạc đã gần đến đã gần đến hoàng hôn.
Mặt trời ở phía Tây roi xuống từng chùm sáng trên thôn xóm cát vàng trải rộng, giống như những điểm sáng, kéo những ngôi nhà trong thôn xuống những bóng đen thật dài.
Phóng mắt nhìn lại, đầy đất cát vàng, chỉ có màu xanh sẫm lẻ tẻ cuối chân trời giống như những con côn trùng bò trên bức tranh, gió thổi qua, cát mịn nhảy múa theo gió, rơi trên mặt đất, như mưa thu rơi trên lá rụng, rào rào rào rào.
Bên ngoài rất yên ắng, trong thôn xóm lại ồn ào tiếng người.
Khi còn chưa tắt nắng thì đó là lúc mọi người ồ ạt ra sức.
Lúc này không nóng bỏng như ban ngày, cũng không tối đen như ban đêm bởi có ánh đèn mông lung chiếu sáng.
Trong trò chơi không có điện, tất nhiên cũng không có đèn điện.
Tiêu Vũ Hiết nắm áo choàng thật chặt, ba chữ "thôn Sa mạc" rất to và mấy chữ nhỏ "Số 219" được gắn trên biển hiệu, còn chưa vào trong thôn đã nghe được tiếng ồn ào truyền ra ngoài.
Vô số tiếng người nói chuyện hòa vào nhau như một dòng lũ lớn, phảng phất như có một đàn ong lớn vo ve bên tai, càng ngày càng gần.
Những người trên đường đang lẻ tẻ đi đến gần hiệp hội mạo hiểm giả, bọn họ mặc những bộ trang phục khác nhau.
Bạch quang hiện lên, có một người đi ra từ chỗ đó, bạch quang lóe sáng toàn bộ đường lớn, như là kim cương lóe lên những góc cạnh khác biệt dưới ánh sáng mặt trời.
Những người này gia nhập vào dòng người đến hiệp hội mạo hiểm giả.
Tình cảnh này để Tiêu Vũ Hiết không khỏi nhớ tới chuyện rất xa xôi xưa kia, cảnh tượng người trong thôn cùng đi chợ khi cô còn chưa học nghệ với sư phụ.
Dù người chơi có ba lô, không cần vác quá nhiều hàng hóa dễ thấy trên lưng.
Tiêu Vũ Hiết tinh mắt nhận thấy tên Cổn Cổn sáng lên trong danh sách bạn tốt.
Cô lanh lẹ gửi tin nhắn cho cậu ta, hẹn gặp tại hiệp hội tại mạo hiểm giả để xứ lý tài liệu trên người và cũng tiện thể mua một số dược phẩm và trang bị.
Thẩm Nhiễm và bác Thẩm càn quét zombie ở bên ngoài mấy hôm nay, độ bền của trang bị tiêu hao rất nhanh, nhu cầu bổ sung rất cấp bách.
Ban đầu hậu cần là Thẩm Nhiên, nhưng cái tên Tiêu Vũ Hiết khá là nổi danh, những người chơi cũng tương đối tin tưởng cô nên sau khi điều tra giá cả trên thị trường thì giao việc mua bán trang bị nguyên liệu cho cô.
Lúc cô đến hiệp hội mạo hiểm giả thì thấy Cổn Cổn đang nhếch môi cười với mình.
"Cậu có sáng ý thật đó." Tiêu Vũ Hiết thuận dòng người đến gần cậu ta, đánh giá lá cờ nhỏ ở góc quần áo của cậu ta một chút rồi ra hiệu cho cậu ta ra hành lang phía trước: "Chúng ta đi vào trước đi."
Trong hiệp hội mạo hiểm giả có ba tấm bảng, quây xung quanh chúng toàn là đầu người màu đen và tiếng người ồn ào kêu gọi.
Khi tiếng nói của bọn họ trở nên khàn khàn thì sẽ uống một bình thuốc nước nào đó rồi lại có thể lớn tiếng chào mời khách.
Trong hiệp hội to khoảng bằng hai sân bóng lớn như vậy là những quầy hàng nối tiếp nhau rất dài.
Cổn Cổn quen cửa quen nẻo dẫn cô tới mấy quầy hàng, đổi những tài liệu từ con nhện đổi thành rất nhiều thành phẩm.
Về phần tơ nhện, Tiêu Vũ Hiết giao cho Bổ Y để cô ta gia công làm thành nội giáp.
"Không có vấn đề" Bổ Y không để ý tới đôi ngũ xếp hàng thật dài trước quầy, lập tức ôm hết tơ nhện bẩn thỉu vào trong ngực, hung hăng gật đầu, ngay cả Hán phục xinh đẹp đang mặc trên người cũng chẳng thèm để ý: "Yên tâm giao cho tôi đi."
Mấy ngày nay dường như trò chơi muốn cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, Tiêu Vũ Hiết phát hiện trên danh sách bạn tốt của cô hầu như đều sáng lên.
Tiểu Thất gửi tin nhắn cho cô đầu tiên, hẹn cô đi biên giới sa mạc để xem thành quả huấn luyện của bọn họ.
Lần trước, sau khi tách ra thì cô bị trò chơi kéo vào nhiệm vụ bắt buộc, chỉ nghe tiểu Ngũ nói bọn họ đang cố gắng giết quái dã ngoại để rèn luyện, còn muốn gia nhập bang sa mạc là bang lớn nhất hiện tại, không biết bọn họ đã thành công hay chưa.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, cô nhìn thoáng qua Cổn Cổn đang bận tối mày tối mặt, giật giật tay áo của cậu ta ra hiệu rời đi.
Cổn Cổn nhẹ gật đầu lung tung rồi lập tức gia nhập vào trong dòng người chơi.
Mặt trời như lòng đỏ trứng vịt muối buông xuống chân trời, lung lay sắp đổ, Tiêu Vũ Hiết chỉ nhìn một chút liền đánh giá đến lúc bóng tối phủ xuống chỉ còn thời gian chưa đến nửa tiếng.
Quái buổi tối không dễ đối phó như quái ban ngày, nếu nửa giờ sau còn du đãng ở bên ngoài thì rất có khả năng sẽ tặng mạng cho mảnh hoang mạc này.
Cùng lúc rời khỏi với cô là những người chơi đội mũ trùm vội vã, hoàng hôn cũng là thời điểm tốt nhất để cày quái nên mới có chừng này người chơi vào hiệp hội mạo hiểm giả, hơn phân nửa họ đang cày quái ở bên ngoài.
Dù sao thời tiết ban ngày nóng bức, ban đêm nguy hiểm trùng điệp, chỉ có khoảng thời gian này có thể được gọi là thời gian hoàng kim.
Trên đường đi, khu dã quái hầu như đều bị những người chơi chiếm lĩnh, Tiêu Vũ Hiết xuyên qua từng khu dã quái tiến đến bên hồ.
Tiểu Ngũ gửi lời mời tổ đội cho cô, như thế cô có thể nhìn thấy vị trí các đội hữu.
Ngoại trừ hai anh em tiểu Ngũ tiểu Thất và Trương Thành từng cùng vào phó bản đánh zombie với cô còn có một cái tên quen thuộc - Đại Cường.
Tiêu Vũ Hiết lần đầu gặp Cổn Cổn từng gặp qua người chơi cơ bắp này, nhưng cô không nghĩ tới bọn họ sẽ tổ đội cùng nhau.
Dù sao Đại Cường là người trong đội tuần tra bang Sa Mạc, không nói những thứ khác nhưng cũng không thiếu người chơi muốn tổ đội cùng anh ta nha.
Bọn họ đang ở khu dã quái mèo hoang.
Khác với thỏ rừng am hiểu chạy trốn, dù là lực công kích hay chạy trốn thì mèo hoang đều mạnh hơn nhiều, đặc biệt là khi mèo hoang hạ máu tới mức độ nhất định sẽ xuất hiện buff cuồng hóa.
Răng và móng tay sẽ trở nên càng dài, tốc độ càng nhanh, cào trúng mấy lần thì phải ăn hồng dược, nếu tốc độ uống thuốc kém tốc độ công kích của nó thì vậy khẳng định sẽ có nguy hiểm sinh mệnh
Nhưng có đội hữu hỗ trợ thì vẫn có thể chạy trốn.
Tiêu Vũ Hiết chậm rãi bước lên những tầng cát dày, nhiệt độ ánh nắng vẫn rất cao, mỗi một tia gió thổi qua dường như đều mang theo hạt cát nhỏ vụn.
Nhưng khác với vẻ hoang vu ban ngày, mỗi đoạn không xa trên đường đi cô đều có thể gặp được một đội ngũ.
Thấy cô đi ngang qua còn hết sức cảnh giác, cô dứt khoát dùng khinh công nhanh như gió thoát đi khỏi tầm nhìn của họ.
Cô phải mau chóng lấy được sách công trình học, Tiêu Vũ Hiết thầm nghĩ, tiểu Thất có thiên phú về mặt này, giao cho con bé nghiên cứu thì có lẽ, đồ phi hành có thể xuất hiện sớm hơn rất nhiều.
Có phi hành khí, tốc độ chạy trốn của nhân loại cũng nhanh hơn, có lẽ như thế có thể cứu được thêm vài sinh mệnh, trong thế giới này, mỗi sinh mệnh đều rất trân quý.
Bởi vì động thực vật biến dị, xương cốt và cành cây của bọn chúng là nguồn cung cấp nguyên vật liệu mới cho các nhà khoa học.
Nghe nói đồ phi hành rất dễ lắp ráp, cái bọn họ thiếu hụt chỉ là thời gian mà thôi, đáng tiếc, cô chẳng có chút hiểu biết gì về khoa học cả, nếu không thì đã có thể giúp đỡ rồi.
Khi Tiêu Vũ Hiết đến chỗ tiểu Ngũ tiểu Thất thì bọn họ đang công kích một con mèo rừng nhỏ.
Nó chỉ to bằng quả đấm, thân thể lại hết sức linh hoạt, mỗi một lần nhảy lên đều giơ móng vuốt ra.
Nếu bọn họ không né tránh kịp thì có lẽ chỉ hai móng vuốt là phải về thành nghỉ ngơi.