Tính cảnh giác của đám người hắc bang này cũng không mạnh, cho đến khi Tiểu Ngũ quang minh chính đại đi tới cửa tường thành thì mưới có người tới hỏi thăm.
Tường thành mấp mô, khắp nơi đều có lỗ thủng, Tiêu Vũ Hiết thấy một đám người đang tra hỏi Tiểu Ngũ thì nhanh như gió tiến vào tường thành, người trong thành căn bản không phát hiện có bất cứ điều gì bất thường.
Dưới ánh mặt trời nóng bức, Tiêu Vũ Hiết lẻn vào phụ cận phòng ốc trên quảng trường, quan sát thông đạo dưới đất ở chính giữa thành, quảng trường lộ thiên to khoảng bằng môột sân bóng, chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy rõ hết.
Chính giữa là một cái cửa đồng to đứng thẳng tắp, có lẽ do ánh nắng quá mạnh nên không có ai trông coi trên quảng trường.
Nhưng cô có thể quan sát được có mấy điểm giám thị ở gần nhà đất, có khoảng hai ba người đang canh gác ở đó.
Đi vào thì dễ, chỉ cần mở cửa ra là được, nhưng không thể che được tiếng động khi cửa mở, chắc chắn sẽ bị người giám thị phát hiện – đi vào dễ ra thì khó.
Hơn nữa, cái cô An Kỳ kia bị bắt đi dễ dàng như thế chứng tỏ cũng chẳng phải là nhân vật lợi hại gì, có khi còn vướng víu chân tay cô ấy chứ.
Làm thế nào để ra nhi? Tiêu Vũ Hiết suy nghĩ trong lòng, nhớ tới bang sa mạc, xưa nay họ và hắc bang đều là nước giếng không chạm nước sông, nhưng nếu bang sa mạc biết sự tồn tại của thành dưới mặt đất – Trong trò chơi quan trọng nhất là gì chứ.
Tài nguyên.
Nếu bị người hắc bang dẫn trước, vị trí bang đệ nhất sa mạc có lẽ sẽ không giữ được nữa.
Tiêu Vũ Hiết thấy thời gian buff dưới avatar của mình còn có ba phút thì sẽ bị cảm nắng cường độ thấp.
Ba phút là đủ rồi, cô dùng kỹ năng 'ẩn thân', khống chế tốc độ của mình đi đều đều hướng tới cửa đồng lớn.
Cô đi không chậm, khi vừa hết ba phút thì tay cô đã chạm được cửa đồng lớn.
Cô dùng sức kéo cửa, phát ra tiếng động kẽo kẹt thật lớn, lập tức những người hắc bang giấu trong phòng ốc giật mình tỉnh lại, đáng tiếc là họ tỉnh quá muộn, Tiêu Vũ Hiết đã sớm chui vào thành ngầm qua khe cửa nhỏ và đóng cửa lại rồi.
Đang chịu nóng bức ở bên ngooài, bỗng được tiến vào thành ngầm dưới đất, Tiêu Vũ Hiết bất giác nhắm mắt lại, ngửi được hương vị quen thuộc trong thành, hương vị ngột ngạt xen lẫn mùi máu tanh, không khí cũng như đọng lại, không có chút vết tích nào của gió.
Cô hô hấp chậm lại, cho đến khi đôi mắt thích ứng vươới bóng tối thì mới từ từ tiến về phía trước, hai bên đều là vách tường.
Thông đạo có thể chứa ba người song hành, loại thông đạo này thường sẽ xuất hiện điểm giao nhau sau mỗi một đoạn, còn có hầm ngầm.
Bình thường địa động rộng rãi một chút được gọi là đại sảnh, nhỏ một chút được gọi là gian phòng.
Tiêu Vũ Hiết đoán chắc là An Kỳ bị bọn họ nhốt trong địa động ngầm.
Cô đeo lên kính hồng ngoại, hoàn cảnh chung quanh lập tức rõ ràng hơn rất nhiều.
Trong địa động rất mát, trong khe tường và mặt đất còn mọc lên những đám cỏ nhỏ lá kim, bình thường nơi có thực vật sẽ có động vật.
Cô nhớ kỹ đa phần quái ở tầng một là động vật, nhưng người chơi bị động vật cào bị thương sẽ biến thành hành thi, phải đánh chết ba lần mới có thể chết thật.
Cô lấy ra găng tay từ trong ba lô, kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới xem đã được che chắn kỹ càng rồi mới đi thẳng về phía trước.
Diện tích tầng thứ nhất không lớn, chỉ to khoảng chừng hai sân bóng, xuống dưới càng rộng rãi hơn.
Mặc dù cô rất lâu rồi chưa vào thành dưới đất, nhưng sau khi đi được mấy phút thì những ký ức xa xưa cũng dần trở về trong đầu.
Cô đi một đoạn không nhanh không chậm, sau khi càng quen thuộc địa hình thì dần tăng tốc, trong lúc đó cũng gặp phải một hai con chuột nhưng đều bị cô giải quyết hết mà không cần ốn nhiều sức.
Sau khi cô đi qua ba cái địa động thì cũng rốt cục thính tai nghe được tiếng khóc sụt sùi của con gái, còn có tiếng trách móc của đàn ông.
"Khóc gì mà khóc!" Giọng nói kia cực không kiên nhẫn, giảm nhỏ giọng: "Cũng không phải bắt các cô làm gà."
Tai Tiêu Vũ Hiết khẽ động, cô thả chậm bước chân, như một làn khói nhẹ bay tới trước vách tường của địa động.
Địa động này hẳn là một đại sảnh, có bốn thông đạo, nếu cô làm họ giật mình chạy phân tán thì sẽ không thể đuổi kịp được.
Vậy thì khiến bọn họ sợ mà chạy thì tốt rồi.
Dựa vào sự quen thuộc của cô với thành dưới đất, sau khi cứu An Kỳ thì căn bản bọn họ không thể đuổi kịp được.
Nhưng mà, cô gái bên trong đến cùng có phải An Kỳ hay không?
Tiêu Vũ Hiết im lặng nghe tiếng cô gái ngừng khóc, thỉnh thoảng nấc lên, nghe tiếng hít thở bên trong, suy đoán chắc có khoảng năm người.
Cô liếc mắt nhìn qua, ngoài cô gái đang khóc nức nở còn có một cô gái nữa, ba người khác đang động tay động chân với hai cô, hai cô đều cúi đầu tránh né, ba người kia cũng không tức giận, hình như chỉ coi là tình thú.
Cô nên để huấn luyện sư miêu tả tướng mạo của An Kỳ thì hơn.
Tiêu Vũ Hiết âm thầm đau đầu, nếu cô không thể lập tức chế trụ được họ, khiến họ bắt An Kỳ làm con tin thì không dễ ra tay được như vậy.
Hơn nữa, kiếp trước cô chưa từng nhận được nhiệm vụ cứu viện, khuyết thiếu kinh nghiệm ở mặt này cũng là khó tránh khỏi, phải nhìn xa trông rộng, rút kinh nghiệm về sau.
Bọn họ đã tới quá gần, Tiêu Vũ Hiết ném chuột sợ vỡ bình, không dám tiến lên mà từng chút một lui ra ngoài, bắt hai con chuột nhỏ trong ổ tới gần địa động, kéo đuôi để chúng kêu lên.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng kêu của chúng rất rõ ràng.
Không lâu sau có tiếng bước chân vang lên rất nhẹ.
Tiêu Vũ Hiết buộc chuột thành một đoàn vứt dưới đất, dán mình lên vách tường thông đạo, im lặng chờ đợi bước chân kia tiến tới.
Hắn vừa lộ ra đầu thì cô lập tức đánh hắn ngã xuống đất.
Hai con chuột càng kêu lên vui sướng.
Lúc này, hai người trong địa động cũng ngồi không yên, hình như cho rằng hai cô bé trong động tuyệt đối không trốn thoát được, thế là tiếp tục lọt vào bẫy của Tiêu Vũ Hiết, bị cô trói lại, sau đó cô mới lách mình tiến vào địa động.
Không phải cô có lòng nhân từ, chủ yếu vì sau khi người chơi chết thì tên họ trong danh sách bạn tốt sẽ tối đi, nếu khiến những người chơi khác trong hắc bang chú ý tới thì có thể sẽ trực tiếp bại lộ vị trí của cô.
Cô vào địa động, nhìn thấy cô gái không khóc đang cố gắng cọ xát dây thừng trên tay mình, Tiêu Vũ Hiết cảm thấy cô ta có chút quen mặt.
"Cô là..." Cô nhớ tới trước khi tận thế còn chưa tới, cô từng gia nhập một hoạt động sinh tồn dã ngoại, có một cô gái có dáng dấp rất giống cô này.
"Dương Lực?" Tiêu Vũ Hiết thử hỏi.