Nơi ở tạm mà Thẩm Nhiên tìm tới ở một tầng trong tiểu lâu, có lẽ vì chuyện xảy ra bất ngờ và quá nhanh, có một gian phòng ở lầu một còn chưa khóa, Tiêu Vũ Hiết nghe anh chỉ đường, đến gần cửa thì gõ theo tiết tấu, cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, cô lập tức lắc mình tiến vào.
Lúc này sắc trời đã tối, trong phòng tối đen,Thẩm Nhiên đi tới ngồi xuống sô pha, không nói một lời.
Tiêu Vũ Hiết lấy bánh bích quy và nước từ trong ba lô ra đưa cho anh nói; "Ăn chút gì đi."
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiến hít thở của anh.
Thật lâu sau, anh mới nhận đồ ăn, cắn từng ngụm một.
Tiêu Vũ Hiết có thể hiểu được tâm trạng của anh, bố và em gái không rõ tung tích, bản thân thì bị nhốt ở bên ngoài mấy km, loại cảm giác này chắc là rất khó chịu.
"Tôi tìm được một chiếc xe." Thẩm Nhiên uống một ngụm nước lớn, dùng mu bàn tay tùy tiện lau miệng: "Lúc đầu muốn xuất phát lúc hoàng hôn."
Nhưng cô lại làm nhiệm vụ trong không gian dị độ, dù đó là nhiệm vụ tính theo thời gian – Tiêu Vũ Hiết có chút áy náy: "Thạt xin lỗi, em.."
"Chuyện không liên quan đến em." Ngữ khí của Thẩm Nhiên bình tĩnh: "Dù sao người bị nhốt là người nhà của tôi."
Lời này có chút chua ngoa, Tiêu Vũ Hiết có chút ủy khuất, nếu anh ta nói rõ chuyện khẩn cấp trong kênh đội ngũ, sao cô có thể vì hai quyển sách kỹ năng và hai người không quen thuộc mà nhận nhiệm vụ này chứ? Nhưng cô đã sớm hiểu rằng Thẩm Nhiên không phải người am hiểu xin giúp đỡ, anh quá mức thông cảm tâm tình của người khác, sợ mang phiền phức cho ngưười khác nên luôn nói chuyện hời hợt.
"Em rất xin lỗi." Cô nói lần nữa, cũng chỉ có thể nói như vậy: "Em thật sự, rất xin lỗi."
Thẩm Nhiên không nói tiếp, anh ta ném khối đồ ăn trên tay đi, trong chớp mắt này Tiêu Vũ Hiết bỗng hiểu được tâm trạng của anh.
Nếu như người nhà anh xảy ra chuyện thì khả năng, không, anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cô thật sự là ngu quá, cô thầm thở dài trong lòng, loại quan hệ nhân tế này cô chưa bao giờ am hiểu cả.
Nhưng mà cô không chú ý tới, trong nháy mắt Thẩm Nhiên cho thấy thái độ, thái độ của cô cũng vô thanh vô tức lui về sau một bước.
Mặc dù bọn họ vẫn là đồng đội trong đội ngũ, bầu không khí lại không giống úc trước mà nhiều ra một tia lạnh nhạt.
Tất nhiên là Thẩm Nhiên chú ý tới điểm này.
Nhưng mất người nhà nên anh ta cũng không có tâm tình chữa trị quan hệ đồng đội.
Ăn xong, chuẩn bị mặc nguyên quần áo mà ngủ; 'Tôi canh nửa đêm vê sáng."
Tiêu Vũ Hiết ôm một thanh kiếm ra từ trong ba lô ra, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm, lúc trời còn tờ mờ sáng cô liền bị Thẩm Nhiên đánh thức.
Hai ngưười nhân lúc mặt trời còn chưa nóng thì lên đường đến bệnh viện ngay.
Thẩm Nhiên lái xe, có lẽ vì bọn họ đi quá sớm nên trên đường không gặp được bầy zombie cỡ lớn, chỉ có mấy con zombie lẻ tẻ bị Thẩm Nhiên bỏ lại đằng sau.
Anh lái xe cực nhanh, Tiêu Vũ Hiết bình thường không thắt dây an toàn để không ảnh hưởng hành động nhưng lúc này cũng thắt lên.
Cô căng cứng mình dựa lưng vào thành ghế, giống như một cây cung bị kéo căng, tùy thời đều có thể bắn.
Diệp Vân Khinh và Dương Hộ cũng chỉ phương hướng cho bọn họ.
Bốn người tiến dần đến bệnh viện, cho đến khi mặt trời lộ ra mọt góc nhỏ, cuối cùng bọn họ cũng chạy tới cửa bệnh viện, nơi Thẩm Nhiễm và bác Thẩm mất tích.
Bệnh viện này giống mọt con cự thú đứng sừng sững trong một vùng phế tích, lớp sơn và trát tường bên ngoài đã vụn vỡ, lộ ra sạch màu đỏ, lan can bên ngoài bệnh viện được làm bằng inox, trên đó là một tầng bụi mỏng.
Từ xa nhìn lại, cửa sổ đó như một con mắt đen sì đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Nơi này chính là nơi Thẩm Nhiễm và bác mất tích sao?" Thẩm Nhiên dừng xe ở một bên, Diệp Vân Khinh và Dương Hộ đang đứng bên trong chờ bọn họ.
Tiêu Vũ Hiết kéo mũ xuống, ngăn cách ánh nắng bên ngoài rồi mới đi đến cạnh hai người.
Hai người Diệp Vân Khinh cũng đến trong sáng nay.
Nhưng trước khi đến đã tìm hiểu tài liệu về nơi này một lần.
Bệnh viện này lúc trước là bệnh viện nhi đồng, chuyên xem bệnh cho trẻ con, bao gồm hai tòa nhà.
Tòa phía trước là nơi khám bệnh có mười tầng.
Đằng sau là khu nội trú mười lăm tầng.
Bời vì nhân số của quân đội có hạn nên bệnh viện nhỏ như vậy cơ hồ không có ai canh giữ, zombie trong đó hẳn là cũng chưa từng bị tẩy rửa.
"Nơi khám bệnh chia thành hai bên đông tây, lầu một có khu truyền nước, phòng tiêm thuốc, tiệm thuốc, đằng sau là nơi thu phí..
là nơi nhiều người bệnh nhất." Không biết Diệp Vân Khinh lấy được một tờ quảng cáo tuyên truyền từ chỗ nào, đưa nó cho Thẩm Nhiên: "Nếu bọn họ đi qua nơi này thì chắc chắn sẽ có dấu vết."
Hoàn toàn chính xác, nếu bọn họ thật sự hoảng hốt chạy bừa vào trong bệnh viện, như vậy tối thiểu lầu môt sẽ có dấu vết đánh nhau.
lần theo những dấu vết này là có thể tìm được bọn họ.
Nhưng chỉ cần có ý thức là có thể nối trong kênh đội ngũ - trừ khi bọn họ bị đánh ngất xỉu, hoặc là ngủ, lại hoặc là...!chết rồi.
Tiêu Vũ Hiết thở dài trong lòng.
Đã lấy được bản đồ bệnh viện, bốn người kiểm tra lại trang bị và đạo cụ trong ba lô rồi xuyên qua khe hở lan can, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh vừa đi lên phía trước.
Ánh nắng vô cùng nhức nhối, cao ốc âm trầm cũng không có vẻ khiếp người như vậy nữa.
Nhưng mọi người không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, cửa chính của bệnh viện khép hờ, lúc này có gió gào thét thổi quan, đám zombie bên trong có lẽ không nghe được hương vị người sống của bọn họ, nhưng Tiêu Vũ Hiết kinh ngạc khi cảm giác được tiếng động của zombie bên trong.
Có phải zombie ở cả tầng một đều tụ họp trong đại sảnh khám bệnh này? Tiêu Vũ Hiết nghĩ, nghe tiếng bước chân, sau cảnh cửa khép hờ kia ít nhất phải có năm mươi, sáu mươi con zombie, nhưng cô không nghe thấy tiếng bước chân người – bình thường sẽ nhẹ hơn một chút.
Bọn họ đã trốn sao?
Cô nhỏ giọng kể lại phát hiện này cho những đội hữu khác, Diệp Vân Khinh lập tức dừng bước lại, không đến ba giây đã quyết định nói: 'Năm mươi, sáu mươi con là quá nhiều, chúng ta sẽ nộp mạng hết cho chúng mất, nhất định phải chuyển dời mục tiêu, chúng ta tìm xem có đường bò lên lầu hai từ ngoài tường không."
Hai bên dãy phòng khám bệnh và phòng nằm viện có khoảng bảy tám con zombie, đều bị tiểu đội giải quyết hết từng con một.
Bọn họ tản bộ ở bên ngoài một vòng rồi quyết định trèo lên từ đường ống thoát nước.
Tiêu Vũ Hiết lấy ra hai cái móc câu từ trong ba lô ra, đây là một binh khí cổ đại, hình dạng giống neo, có bốn trảo được cài chặt lại bằng xích sắt.
Cách dùng là nối nó với dây thừng, ném vào cửa sổ rồi dựa vào vách tường trèo lên.
Tiêu Vũ Hiết là người có vũ lực cao nhất trong đội cũng là người đầu tiên bước lên.
Cô thầm vận chuyển khinh công, chỉ mấy bước đã nhẹ nhàng rơi vào cửa sổ trong nhà, đối diện với con zombie, cô bất giác rút đao ra hung hăng cắt nửa bên dầu nó, cau mày đá nó xuống góc tường, tiếp đó mới thông báo an toàn cho mọi người bên dưới; "An toàn."