Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL


Hai y tá không thốt ra lời nào, hình như đã từ bỏ chống đối.

Từ đôi câu vài lời của Diệp Vân Khinh, Tiêu Vũ Hiết đã chắp vá ra được một bộ phận sự thật: Những quân nhân đuổi theo hai người Thẩm Nhiễm đến khu nằm viện.Vì trốn đám zombie, bác Thẩm và Thẩm Nhiễm chạy tới tầng cao nhất, tiếng súng của y tá đã dẫn tới zombie biến dị và một bộ phận lớn zombie bình thường khác.

Không biết tại sao, trước khi vào phòng thì hai y tá đã kéo Thẩm Nhiễm bị trúng đạn theo và băng bó cho em ấy.

Sau đó gặp được đoàn người Diệp Vân Khinh, định làm theo cách cũ nhưng không ngờ zombie biến dị lại công kích trước, Tiêu Vũ Hiết lại có thể dễ dàng đánh chạy con zombie nhỏ kia.

Thế là hai y tá đó không nổ súng nữa, mà dẫn bọn người Diệp Vân Khinh tới phòng bệnh để tùy thời giết chết.

Sở dĩ Thẩm Nhiên gác đêm lại dễ buồn ngủ như vậy là vì buông lỏng cảnh giác, uống nước của y tá cho.
Còn tại sao họ lại phải làm thế, Diệp Vân Khinh đoán có lẽ y tá lớn tuổi có một đứa con có vóc dáng khá giống Thẩm Nhiễm, hoặc là tuổi tác tương đương Thẩm Nhiễm.

Tóm lại là chắc chắn có điểm gì giống vưới Thẩm Nhiễm thì mới khiến họ động lòng trắc ẩn.

Hơn nữa đứa bé này có thể chết oan uổng, hoặc chết trong tay những người khác trong trận biến cố này.

Vì thế mà khi hai y tá lấy được súng và đạn, họ đã bước lên con đường trả thù xã hội.
Mặc dù trong đó có câu chuyện gì thì cái chết của bác Thẩm cũng chắc chắn có liên quan đến họ.

Ân nhân cứu mạng bỗng biến thành kẻ thù giết bố, cái chuyển biến này cũng khiến Thẩm Nhiên khó lòng tiếp nhận ngay lập tức được.
"Xử trí họ thế nào?" Diệp Vân Khinh nhìn chăm chú vào anh ta, khẽ hỏi; "Dù anh có quyết định gì cũng được, chỉ đừng khiến cho bản thân phải hối hận."
Thẩm Nhiên chán nản che mặt mình, nửa buổi sau mới nghe được âm thanh trầm thấp truyền ra sau lòng bàn tay anh ta: "Để họ ở bên ngoài hành lang đi, sống chết do trời định."
Diệp Vân Khinh gật đầu ra hiệu với Dương Hộ, Dương Hộ cấp tốc mở cửa ném họ ngoài hành lang.


Không lâu sau đó, Tiêu Vũ Hiết nghe được tiếng mở cửa ở một phòng khác, sau đó là tiếng bước chân tiến đến cửa phòng bọn họ, đi lên lầu, rồi chậm rãi biến mất, cả nửa ngày sau, tiếng bước chân lại về gian phòng đối diện.

Cô buông cảm giác ra, tiếng hít thở yếu ớt không còn nghe được nữa, hành lang trống rỗng như chưa từng có người xuất hiện.
Là người gác đêm ở phòng bên cạnh thấy hai y tá bị trói lại vứt trên hành lang nên đã nâng hai người đó lên sân thượng ném đi? Tiêu Vũ Hiết cảm giác suy đoán này tiếp cận sự thật nhất.
Chuyện liên tục ập đến khiến Thẩm Nhiên kko cả có thời gian nhấm nháp tư vị thương tâm, Diệp Vân Khinh lại trở lại nằm trên giường bệnh ngủ.

Hai tay đội ngũ chống cằm, nhìn chăm chú vào kkhuoon mặt đang say ngủ của em gái, Tiêu Vũ Hiết cũng cố chợp mắt ngủ, một đêm không mộng.
Sáu giờ sáng hôm sau, một đoàn người thức dậy.

Tiêu Vũ Hiết đi ra ngoài xem tình hình, cô không biết zombie đã mất đại não liệu có nhớ thù hay không.

Nếu bọn họ cứ thản nhiên ra ngoài, cõng Thẩm Nhiễm đang hôn mê mà gặp phải zombie đang giấu ở góc hẻo lánh nào đó thì chỉ sợ sẽ là đoàn diệt.
Cô đẩy cửa ra, đến trên hành lang.

Tiếng bước chân "đát đát" vang lên trên sàn nhà cẩm thạch.

Nếu Diệp Vân Khinh không đoán sai, con zombie này hẳn là kẻ cầm đầu, cấm những con zombie bình thường ra vào tùy tiện, mà người trong phòng là con mồi của nó.

Hiện tại, con mồi muốn chạy trốn, liệu nó sẽ xuất hiện hay không?
Một âm thanh như tiếng gió xẹt qua, Tiêu Vũ Hiết giẫm mạnh sàn nhà, tránh thoát một kích tấn công từ phía sau, cô sớm đã đeo găng tay chiến đấu lên, trực tiếp nắm lấy dây leo công kích mình.

Trên dây leo có chất nhầy, cô dùng tay cố định dây leo lại, hơi nhún chân, hai tay dùng sức vung lên.

Con zombie bị cô đập nện vào vách tường, sơn tường rơi xuống ầm ầm, lộ ra gạch màu đỏ.

Zombie dùng dây thanh tàn phá của nó phát ra tiếng gào khét.

Giọng nói Diệp Vân Khinh bỗng vang lên trong kênh đội ngũ: "Chúng ta cần phải đi ngay, nếu không, chờ nó chết rồi, bầy zombie mất đi lực chấn nhiếp sẽ tràn ngập vào trong tầng cao nhất đầy khí tức nhân loại này."
Đến lúc đó, dù muốn đi thì bọn họ cũng không thể đi được.
"Tôi chặn nó lại, mọi người đi trước." Tiêu Vũ Hiết nói thẳng.
Tiểu zombie bò dậy từ mặt đất, mà cô đã sớm rút kiếm ra chặt đứt chân trái của nó.

Nó vẫn vô tri giác đánh về phía cô, dây leo nhỏ bé màu lục như tơ mỏng kết nối vào cái chân bị chém đứt kia, thay cho cái chân bị đứt.
Thừa dịp này, Diệp Vân Khinh đi đầu mở đường ở phía trước, Thẩm Nhiên cõng Thẩm Nhiễm theo sát phía sau, Dương Hộ cầm tấm chắn ở sau cùng, ba người nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Zombie bị hấp dẫn bởi hương vị con người muốn chạy qua, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn luôn dùng tay cố định dây leo của nó đập liên tục vào tường, khiến cho tường cũng phải nứt ra một đường nhỏ.
Chất nhầy của dây leo đang dần thấm ướt bao tay của Tiêu Vũ Hiết, cô không thể không ném đi dây leo trong tay mình, đồng thời dùng kiếm chặt đứt dây leo.

Không còn thủ đoạn công kích từ xa, hơn nữa, tiểu zombie cũng không nhanh nhẹn bằng Tiêu Vũ Hiết nên cô rất nhanh đã chém đứt được đầu nó.
Nhưng thế vẫn chưa xong, những dây leo mảnh như sợi tơ kia lại vươn tới đầu của tiểu zombie, cô không thể lấy diêm từ trong ba lô ra, đốt sạch thi thể của tiểu zombie.

Thực vật gặp được lửa lập tức bị đốt cháy, đốm lửa văng khắp nơi.

Lúc này, Tiêu Vũ Hiết đã nghe được tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, chạm vào cửa cầu thang.
Cô quay đầu nhìn một cái cửa phòng bệnh khác đang đóng chặt, quyết định không quản những người sống sót kia nữa, dù sao cô đánh nhau kịch liệt với tiểu zombie như vậy , bọn họ hẳn là đã sớm nhìn thấy từ mắt mèo rồi.
Tiêu Vũ Hiết nhanh nhẹn xuyên qua cửa phòng đi đến cạnh cửa sổ phòng bệnh nhìn tình trạng của ba người Diệp Vân Khinh, thấy bọn họ đang sắp xuống dưới rồi thì liền mở cửa sổ ra.

Trước khi zombie phá tan cửa thì cô nhảy xuống, khi cách mặt đất khoảng mười tầng thì cô dùng khinh công mượn lực trong không khí, lông tóc vô thương rơi trên mặt đất.

Khi mấy người Diệp Vân Khinh thiên tân vạn khổ chạy tới được mặt đất thì Tiêu Vũ Hiết đã sớm ung dung đứng chờ bọn họ.
"Điều này không khoa học!" Diệp Vân Khinh mở to mắt nhìn, đánh giá khu nằm viện từ trên xuống dưới, giống như nó được làm bằng giấy vậy.
Nhưng Thẩm Nhiên lại không có thời gian quan tâm cô xuống dưới bằng cách nào.

Anh ta cõng Thẩm Nhiễm nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ ở gần đó.

Anh ta đi tới đó, mọi người cũng theo sát, chỉ có Tiêu Vũ Hiết thì lơ đãng liếc nhìn hai người mặc đồng phục y tá.
Mấy người ngồi lên xe, nhân lúc mặt trời còn chưa mọc thì vội vã lái xe về khu nam 5, Diệp Vân Khinh và Tử Diệu nói chuyện trong kênh bạn tốt.

Bởi kênh đội ngũ chỉ có năm vị trí, lúc đầu anh ta cũng không tiến vào, mà sau khi bố con Thẩm Nhiễm mất tích, cũng không có ai nhắc đến chuyện mời hai người đó ra khỏi đội để cho Tử Diệu vào đội ngũ.

Lúc này tình hình tạm thời ổn định, Diệp Vân Khinh thông báo Thẩm Nhiên một tiếng rồi mời Tử Diệu vào đội ngũ.
Lúc trước, trước khi quân đội vào tiểu khu thì Tử Diệu ở lại trông nhà.

Sau đó mấy người bị những quân nhân tập kích thì mệnh ai nấy lo.

Bởi vì anh ta cũng mới gia nhập nên mọi người đều quên, chỉ có Diệp Vân Khinh dùng kênh bạn tốt liên hệ bảo anh ta trốn trong nhà tuyệt đối đừng ra cửa.

Còn bảo anh ta mật báo với mấy người trong Tứ hợp viện, báo cho họ biết rằng quân đội không đáng tin nữa.

Đương nhiên, nếu anh ta muốn gia nhập những đội ngũ khác trong tòa nhà cũng được.
Nhưng lúc trước, lý do Tử Diệu vào đội Diệp Vân Khinh là vì Tiêu Vũ Hiết có thể nhìn thấu chân diện mục của Trần Thiên để báo thù cho A Kha.

Anh ta chỉ thông báo cho Cố Thần rồi một mực ở nhà chờ những người khác trở về, đồng thời cũng báo lại tình hình ở nhà trọ.
Từ khi đội ngũ ở quân khu đại viện bị đoàn diệt, tiểu đội Diệp Vân Khinh bị ép buộc phải chạy trốn, những quân nhân đuổi theo bọn họ đến ngày thứ hai mới trở về.

Lúc ấy không ai dám mở cửa cho bọn họ, đủ thấy những người khác trong tòa nhà là một đám người nhát gan sớm muộn sẽ chết trong tay zombie – nguyên văn của quân nhân.


Những quân nhân liền tu sửa lại một chút rồi tiến về nơi kế tiếp "hoan nghênh" bọn họ.

Sau khi họ đi, đội ngũ trong tòa nhà chỉ còn lại đội ngũ trạch nam ở tòa thứ hai.

Bọn họ cũng không giỏi đối nhân xử thế, bó tay đầu hàng trước những lời tấn công của các bác trai bác gái.

Khi mà mỹ đức kính già yêu trẻ truyền thống biến thành khổ lao, Tử Diệu đoán, có lẽ thời gian bọn họ rời đi cũng không còn xa nữa.
"Chúng tôi sắp vào khu căn cứ nam 5." Diệp Vân Khinh giới thiệu đơn giản tình huống bên kia, nói với anh ta: "Cậu xem một chút xem cậu tự mình tới, hay là sau khi chúng tôi dàn xếp thì tới đón cậu."
"Khu nam 5." Tử Diệu ôn tồn lễ độ nói: "Cho tôi thời gian năm ngày, tôi có thể tới."
"Cậu là mục sư." Trong đôi mắt đen của Thẩm Nhiên có sự áy náy mơ hồ: "Nhà trọ cách khu nam 5 không được xem là gần, một mình cậu đi không an toàn."
"Muốn xúi giục đám người trạch nam kia sao?" Trong giọng nói của Diệp Vân Khinh lộ ra ý cười; "Được rồi, vậy bọn tôi chờ cậu năm ngày."
Thẩm Nhiên vẫn không đồng ý quyết định của Diệp Vân Khinh, nhưng dù sao phương nói cũng rất có lý: "Cậu ta vừa gia nhập đội ngũ chúng ta đã thất lạc lâu như vậy, bây giờ bất an trong lòng, muốn chứng minh thực lực của mình là rất bình thường, hãy cho cậu ta cơ hội này đi."
"Dù sao, dù cậu ta khư khư cố chấp tự tìm đường chết." Câu nói đằng sau lại có vẻ hơi lãnh khốc: "Chúng ta cũng chẳng có cách nào."
Thẩm Nhiên không nói gì cả nửa ngày.
Sau khi thành công chạy ra hai quảng trường, cuối cùng khu nam 5 cũng hiện ra trước mắt bọn họ.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc là nơi này không phải tiểu khu đứng đắn gì, mà chỉ là một chỗ trú chân nhỏ.

Bốn phía có lan can và lưới sắt, chỉ có một con đường, trúc bên trong chỉ có hai ba tầng, bố cục hình một chữ U, ở giữa có một khối đá nhỏ trong thao trường, một đám người đang xếp hàng rèn luyện với khí thế ngất trời.
Xe vừa lái tới gần chỗ trú này, người trong trạm canh gác liền thổi âm thanh ra hiệu bọn họ dừng lại, Sau đó có hai người chạy ra, nhất cử nhất động vô cùng ngay ngắn, có khí chất quân lữ.

Hai người bọn họ đều cầm súng, họng súng hơi hướng xuống mặt đất: "Người trong xe, giơ tay lên!"
Đã tới địa bàn của người ta thì đương nhiên mọi người phải nhập gia tùy tục, đều giơ tay lên.

Thấy thái độ của bọn họ hữu hảo, người đó nhét khẩu súng về, một người khác vẫn cảnh giới như cũ: "Các anh muốn gia nhập khu nam 5 sao? Nói trước nhé, địa bàn bên ngày của chúng tôi không đủ, các anh phải đánh thắng người có thực lực thấp nhất thì mới có thể lấy được vị trí của họ."
Nghe đến đó, Diệp Vân Khinh đã nhíu mày, thảo luận trong đội ngũ; "Không biết là ai chế định ra một quy định ngốc nghếch như vậy."
Bề ngoài thì anh ta vẫn tỏ ra thân thiện nhưng câu hỏi thì chẳng thân thiện chút nào:"Nếu chúng tôi đánh thắng lãnh đạo của nơi này thì cũng có thể thay thế địa vị lãnh đạo của anh ta sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận