Lính gác nhất thời không phản bác dược.
Hắn ấp úng nửa ngày, bỗng sau lưng truyền tới một giọng nói vô cùng rành rọt: "Nếu trong các bạn có người có thể đánh bại tôi thì khu nam 5 này tặng cho các bạn cũng không sao." Theo câu nói này, một người đàn ông lưng hùm vai gấu mặt chữ quốc đi tới chỗ bọn họ.
Hắn mặc quần áo thể thao đơn giản, đôi mắt rất có thần, giống như hai bóng đèn lớn chiếu trong đêm tối lấp lánh, khi ánh mắt đảo qua đám người Diệp Vân Khinh thì liền cười ha hả, vẫy tay với họ như là thủ trưởng kiểm duyệt bộ đội vậy: "Chào các bạn."
"Nói trước nhé, tôi tuyệt đối sẽ không đáp lại "Chào thủ trưởng" đâu." Diệp Vân Khinh nửa đùa nửa thật nói câu này trong đội ngũ, sau đó mới xua tay với vị "thủ trưởng này": "Tôi không có ý đó, chỉ đơn thuần hỏi một chút."
Mặc dù anh nói vậy nhưng các thành viên biết anh đều biết anh chỉ nói cho có vẻ thế thôi.
Mới đến còn chưa thăm dò được gì, cũng không phải lúc dẫn dịch, dù cho có mưu đồ với cái khu nam 5 này thì bọn họ cũng phải quen thuộc tình hình ở đây trước đã chứ.
Trước khi tiến vào khu nam 5, bọn họ phải kiểm tra thân thể, chia làm hai tổ nam nữ vào hai văn phòng.
Tiêu Vũ Hiết đỡ Thẩm Nhiễm hôn mê vào phòng.
Một cô gái mặc quần áo thể thao tới tháo băng, xem vết thương của Thẩm Nhiễm là bị đạn bắn thì mới để cho hai cô vào.
Vũ khí không cần giao nộp, cái này khiến Tiêu Vũ Hiết có chút thấp thỏm, dù sao võ công của cô tuy cao nhưng cũng vẫn sợ súng bắn mà.
Khi kiểm tra thân thể xong thì bọn họ đến giữa thao trường.
Vây quanh thao trường là những cậu nhóc ở trên ban công ghé vào lan can xem náo nhiệt, thỉnh hoảng còn có huýt sáo.
Nghênh đoán đoàn người Diệp Vân Khinh là hai tiểu ca tóc húi cua.
Bởi phòng chính giữa của khu đã đủ, hiện tại lại chưa tới thời gian khiêu chiến mỗi tuần một lần, hai tiểu ca chỉ có thể sắp xếp bọn họ trong khu dân cư ở phía sau chỗ trú chân.
Nhưng trước đó, khu nam 5 cần phải biết bọn họ có tư cách vào ở hay không.
"Chia làm 2 phần, một là kiểm tra thuộc tính của các bạn, chọn thuộc tính cao nhất của các bạn để đo nhé." Hai tiểu ca chỉ vào cái tạ ở bên cạnh thao trường; "Nơi này có một cái tạ 60 kg, các bạn chỉ cần giơ nó lên đỉnh đầu, giống như vận động viên olympic là được, thời gian càng dài càng tốt, đây là kiểm tra lực lượng."
Đo nhanh nhẹn và sức chịu đựng rất đơn giản, chỉ cần chạy hai trăm và ba ngàn mét trên bãi tập, đo cảm giác thì cần bịt mắt, kể lại những động tác mà người kiểm tra làm.
Đo trí lực thì khá khó, chỉ làm đơn giản là khảo nghiệm trí nhớ, còn có một nhóm lớn công thức khảo sát năng lực toán học.
Tiêu Vũ Hiết chọn nhanh nhẹn.
Con gái thì đa phần là chọn đo nhanh nhẹn, Diệp Vân Khinh cũng bảo cô giấu dốt, nên hai trăm mét cô cũng chạy không quá nhanh, 10s34.
Trước đó, trước khi tận thế tới thì kỷ lục thế giới của nữ chạy 200m là 21s.
Tiêu Vũ Hiết cảm giác được cô đã khống chế nhanh nhẹn ở giữa 2-3.
Nhưng trên thực tế, cô vận chuyển nội lưc và cộng thêm khinh công thì nhanh nhẹn có thể đạt 6.
"Tốc độ rất nhanh." Tiểu ca kiểm tra khẽ nói với tiểu ca tóc húi cua khác, Tiêu Vũ Hiết đi được thật xa rồi nhưng vẫn có thể nghe được lời họ nói: "Không, còn chưa đo tốc độ phản ứng, năng lực trốn tránh, ghi là 2.5 đi, tùy thời điều chỉnh."
Dương Hộ giơ tạ lên thật cao, duy trì gần một phút, khiến hai tiểu ca kiểm tra kinh thán không thôi.
Tốc độ tin tức truyền đi còn nhanh hơn cả gió, lúc kiểm tra họ thì đa số người trong khu nam 5 đều nghe nói tới tiểu đội muốn khiêu chiến Triệu ca này, xem ra bọn họ dám nghĩ như vậy quả nhiên là có chút tài năng.
Trí nhớ của Diệp Vân Khinh và khả năng toán học của Thẩm Nhiên cũng rát kinh người.
Sơ sơ tính toán thì ngoài cô gái bất tỉnh kia, chỉ có Dương Hộ có thể sinh ra uy hiếp trên vũ lực với bọn họ, giá trị lôi kéo rất cao.
Hai tiểu ca kiểm tra nhất trí cho rằng tiểu đội này đáng giá lôi kéo, vậy thì khẳng định sẽ chăm sóc họ nhiều hơn, không chỉ phân cho bọn họ một căn hộ tránh nắng ba thất hai sảnh, còn để lại nước và thức ăn một ngày, lúc này bọn họ cũng coi như được dàn xếp chỗ ăn ở tạm thời.
Thẩm Nhiên đặt Thẩm Nhiễm trên giường tràn đầy tro bụi.
Diệp Vân Khinh lật xem các sách và tuần san trên giá, Dương Hộ thì ở trong phòng bếp nhóm lửa chuẩn bị bữa tối của bọn họ.
Tiêu Vũ Hiết nói với bọn họ một tiếng rồi tiến vào không gian dị độ.
Vừa bước vào thôn sa mạc, cô đã cảm giác được bầu không khí căng cứng trong thôn.
Hiện tại tới giần giữa trưa, cô không thể không tìm phòng đi vào tránh né ánh nắng hầu như có ở khắp mọi nơi này, sau đó mới liên hệ Cổn Cổn.
"Mèo hoang phát tình!" Vừa liên hệ với cậu ta, Cổn Cổn liền vội vã nói câu này: "Người trong thôn đều đang chuẩn bị, trưởng thôn đã mở ra nhiệm vụ "khu trừ mèo hoang", còn ra thông báo để người có thực lực không đủ offline tránh né.
Khi cậu ta nói câu đầu tiên thì Tiêu Vũ Hiết liền bất giác mở ra bảng nhiệm vụ của mình, phía trên có một nhiệm vụ cô chưa từng nhận được: Bởi vì bạn đưa mèo hoang và thảo dược cho dược sư, giúp dược sư sớm nhận ra dược kỳ phát tình của mèo hoang, ngăn ngừa được một trận đại tai nạn của thôn sa mạc, bạn nhận được 1000 kinh nghiệm, bạn nhận được 500 kim tệ người trong thôn tặng cho.
Độ thiện cảm của bạn và dược sư tăng lên tới chí tôn, bạn nhận được "thẻ giảm giá 90%" của dược sư tặng, bạn nhận dược "một túi dược tề" do dược sư tặng, bạn nhận được "quyền sử dụng nhà kho" do trưởng thôn tặng, bạn nhận dược "một gian phòng khách" do trưởng thôn tặng, danh vọng của bạn trong thôn sa mạc tăng tới chí tôn.
Tiêu Vũ Hiết nghe được thanh âm nhắc nhở liên tiếp của trò chơi, bèn kéo ra danh sách nhiệm vụ, thấy từng phần thưởng nhiệm vụ lấp lóe thì trừng to mắt.
Lúc đầu, cô chỉ muốn ngăn cản trận tai nạn này, vạn không nghĩ tới còn có thể nhận được nhiều đồ như vậy.
Bên trong một túi thảo dược của dược sư bao gồm tất cả thảo dược cần thiết của pháp thuật cấp 1, "Một túi dược tề" là bình chứa tất cả dược tề trong tiệm thuốc, còn có thẻ giảm 90% nữa, có thể giảm giá 90% trong tất cả các hiệu thuốc trong làng.
Đáng tiếc là đã bị khóa, nếu không cố hoàn toàn có thể đưa thẻ cho những người khác để kiếm giá chênh lệch.
Danh vọng và hảo cảm lên tới cấp độ chí tôn, có nghĩa là NPC trong thôn đều sẽ biết cô, mỗi cửa hàng sẽ giảm giá 90% cho cô, có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Hơna nữa, phần thưởng của trưởng thôn cũng rất thực dụng.
Đạt được quyền sử dụng nhà kho, cô liền có thể cất một số vật dự trữ trong nhà trưởng hôn, khi đến nơi ở mới lại thu hồi.
Một gian phòng khách, về sau cô không tìm thấy nơi dừng chân thì có thể nghỉ ngơi bên trong không gian dị độ, đáng tiếc là thời gian trong không gian dị độ không thể quá 8 tiếng.
Trong tiệm tạp hóa để tránh nắng, Tiêu Vũ Hiết mua ô che nắng (kháng nóng +2), che ô đi dến nhà trưởng thôn, trên đường còn thấy hai con mèo haong nhưng bị cô tăng tốc cắt đuôi.
Trưởng thôn giao chìa khóa nhà kho và phòng khách cho cô.
Trong kho hàng có mười ô trống, và ba lô, cô hào hứng cất đồ vật vào trong đó, sau đó lăn một vòng trên chiếc giường sạch sẽ.
Phải biết rằng, công năng mở ra phòng khách ở kiếp trước là phải giao 50 kim tệ một đêm, chỉ có khi độ thiện cảm với trưởng thôn đạt tới tôn kính mới có thể ở miễn phí 1 ngày.
Cô không có thời gian hưng phấn quá dài.
Sau khi lăn xuống giường, cô mở cửa đi tìm trưởng thôn xác nhận nhiệm vụ "thủ hộ thôn sa mạc".
Tuy thôn sa mậc là một thôn, nhưng không có tường vây, lan can để bảo vệ thôn, mèo hoang có thể trực tiếp vào làng.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến các người chơi ở kiếp trước bị hao tổn nghiêm trọng, cũng chính ở thời điểm đó, những người chơi mới ý thức được rằng trong làng cũng không an toàn.
Bất kỳ động vật nào cũng có thể ra vào, từ đó , trưởng thôn ban bố nhiệm vụ trường kỳ: Làm hàng rào, tạo tường đất, đào đất và thủ vệ thôn, thì lúc đó mới miễn cưỡng có một tầng phòng hộ và cảnh báo.
Những người chơi tự nhận là thực lực không đủ ào ào offline, trên đường chính của thôn sa mạc chỉ còn lại những người chơi có vũ lực cao.
Những Đội ngũ của bọn họ chia con phố chính thành từng doạn từng đoạn, người chơi đơn lẻ rất khó cắm vào dược, chỉ dành đi đường nhỏ khác tìm kiếm con mồi.
Tiêu Vũ Hiết là một trong những người chơi đơn lẻ đó, nhưng cô có kỹ xảo đặc thù để tìm mèo hoang.
"Trời ạ, em gái này độ nhanh nhẹn cũng quá là cao đi." Dưới tình hình bị ánh nắng chói chang chiếu vào, rất ít người sẽ ngước đầu lên nhìn trời.
Song khi bóng dáng của cô thỉnh thoảng xoay tròn nhảy vọt trên mặt đất không ngừng nghỉ chút nào.
Cho dù là người chơi có lòng hiếu kỳ ít ỏi hơn nữa cũng không nhịn được nhìn theo hướng cái bóng của cô, vừa nhìn liền sợ ngây người: "Đang diễn kịch võ hiệp hả? Bay như đang giẫm trên đất bằng thế kia."
"Còn cầm ô nữa, đậu má em gái này có cần trâu bò như vậy không! Nếu là quan tâm thuộc tínnh kháng nóng này thì còn nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà à? Nơi đó càng nóng được hay không!"
"Phục phục, dâng hương cho đại lão."
"Cô nhanh nhẹn 3, cô có thể làm được như vậy sao?" Trong đó, một tên đội trưởng không nhịn được hỏi một em gái trong đội mình, em gái kia lắc đàu; "Nếu nhảy tới nhảy lui giữa nóc phòng và vách tường, bắt được mèo hoang còn sẽ không làm nó bị thương thì không chỉ cần tốc độ còn phải có cảm giác đủ mạnh.
Tôi có thể nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà.
Trước tận thế, một số người đã được huấn luyện cũng có thể làm được.
Nhưng là còn bắt mèo hoang nữa thì không được.
còn che ô? Càng không thể được hay không!" Nói tới đây, cô cũng không nhịn được lườm đội trưởng nhà mình một cái: "Chúng ta đối mặt một con mèo hoang đèu phải dựa vào một đội ngũ đến bắt đó, ai cho anh lòng tin cảm thấy tôi có thể một mình làm được hả?"
Đội trưởng yên lặng chỉ lên trời.
Tiêu Vũ Hiết cũng không sợ bại lộ thực lực trước mặt bọn họ, dù sao người mặc trang phục mạo hiểm giả nhiều như vậy, cô cũng che khuất hơa nửa mặt rồi: Cô cũng không phải ra vẻ khốc soái mới cố ý hoạt động dưới ô, hai điểm thuộc tính kháng nóng này thật sự rất quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng tới 2% sức chịu đựng của cô.
Sau khi bắt được hết mèo hoang trên nóc nhà, Tiêu Vũ Hiết liền tới nhà trưởng thôn trả nhiệm vụ, sau đó off ăn tối và đi ngủ.
Ăn tối xong, cô ngáp một cái rồi vào phòng, lúc dịch chuyển Thẩm Nhiễm sang bên cạnh một chút thì lại không cẩn thận khiến cô bé tỉnh lại.
Thẩm Nhiễm mở mắt ra, dưới ánh nên mông lung càng thêm mông lung: "Chị Tiêu Tiêu?"
Lúc đầu Tiêu Vũ Hiết sững sờ, sau một lát mới bình tĩnh lại kêu một tiếng với những người bên ngoài: "Thẩm Nhiên, em gái anh tỉnh rồi."
Sau khi Thẩm Nhiễm tỉnh lại, hai anh em vừa ôm nhau vừa thút thít, Tiêu Vũ Hiết đóng cửa lại giúp bọn họ, đến gần phòng khách.
Diệp Vân Khinh đang đốt một ngọn nến, nghe được tiếng bước chân cũng không quay đầu lại hỏi: "Nhiệm vụ bắt buộc của em có phải sắp mở ra hay không?"
"Còn nửa tháng." Tiêu Vũ Hiết nói, càng đến thời kỳ sau tận thế, khoảng cách thời gian giữa những nhiệm vụ bắt buộc càng dài.
"Anh cũng khoảng khoảng đó." Diệp Vân Khinh thổi tắt cây đuốc: "Chưa biết chừng có thể chia đến một tổ với em đó."
Nửa tháng nữa, bọn họ sẽ hội hợp với Tử Diệu – anh ta còn đưa tiểu đội trạch nam đến nữa.
Sau khi họ đánh bại người cạnh tranh vào ở khu nam 5, từ từ cũng dần quen thuộc với những người khác trong khu nam 5 và người dẫn đầu Triệu ca.
Nhưng trước khi làm nhiệm vụ bắt buộc, cái bọn họ chờ đến lại là một trận mưa.
Một trận mưa to.
"Sắp đổi trời rồi." Giữa trưa, Tiêu Vũ Hiết đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn bầu trời âm trầm như buổi tối, khẽ nói.