Nước mưa rơi xuống rầm rầm, mu bàn chân của Tiêu Vũ Hiết móc trên lan can lung lay sắp đổ.
Đầu hướng xuống treo ở bên ngoài hành lang, nước mưa rất mau khiến quần áo cô ướt sũng dán chặt trên người.
Một tay cô ôm Diệp Vân Khinh – thân thể anh ta hơi lạnh, không biết có phải do bị nước mưa làm ướt quần áo.
Tay cô lấy móc câu từ trong ba lô, nhắm chuẩn lan can trên cầu, treo móc câu ở đó, mượn lực đạo của nó, cô uốn người, mang theo Diệp Vân Khinh trực tiếp bay lên hành lang.
"Anh không sao chứ? Cô vừa sát nước mưa trên mặt, vừa hỏi Diệp Vân Khinh: "Bị thương sao?"
"Không có...!chuyện gì..." Tóc đen của anh ta bị nước mưa làm ướt nhẹp dính trên mặt, lại cúi đầu, căn bản không thấy rõ biểu lộ trên mặt anh ta
Anh ta đã nói là không có chuyện gì, Tiêu Vũ Hiết cũng yên lòng, cô vắt khô nước ở trong ống tay áo.
Đồng thời nhìn về phía đám người hỗn loạn trong hành lang của tòa nhà.
Sắc trời quá mức âm trầm, cô dõi mắt nhìn về phía xa nên chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ.
Nương theo tiếng la hét sợ hãi và tiếng nước mưa, cô hỏi những người khác trong kênh đội ngũ; "Mọi người thế nào?"
Nhờ Tử Diệu kịp thời phát động thuật khu trùng nên con nhện kia không thể cách gần anh ta trong vòng mười bước, trong đó cũng bao gồm anh em Thẩm Nhiên.
Nhưng nguy cơ không đến từ con côn trùng, mà là đám người đang kinh hoảng.
Dù Triệu ca cực lực kêu gọi mọi người bình tĩnh lại, nhưng họ giống như thú dữ bị giam vào lồng vậy.
Nhện không giết được nhiều người, ngược lại rất nhiều người là bởi vì bị những khác xô đẩy mà té ngã trên hành lang hoặc giống như Diệp Vân Khinh, bị gạt ra khỏi hành lang.
Đám người mới hưng phấn vì giải quyết được con nhện, qua một lát đã rơi vào thảm kịch nhân gian tự mình tạo ra.
"Tôi và Tử Diệu, em gái tôi cũng bị đám người gạt ra ngoài." Thẩm Nhiên thở hồng hộc nói, anh ta kéo em gái mình và Tử Diệu, thuận theo hướng dòng người hung hăng chạy ra bên ngoài, cuối cùng chạy cách khá xa mới núp trong một gian phòng và đóng cửa lại, chờ cảm xúc khủng hoảng của mọi người tiêu tán.
"Dương Hộ đâu?" Giọng nói của Dương Hộ vang lên đúng lúc; 'Anh quên rồi à? Tôi là khiên thịt, vừa nãy Vân Khinh sắp xếp tôi ở vị trí bên ngoài.
Lúc mới rối loạn còn định vào xem tình hình, đáng tiếc là mọi người cứ chen lấn ra ngoài, tôi thực sự không chui vào được, mọi người không sao thì tốt rồi."
Tiêu Vũ Hiết liếc thấy Diệp Vân Khinh có vẻ như đã khôi phục lại bình thường, cô cũng không nhắc đến việc anh ta bị đám người đẩy ra ngoài hành lang, chỉ nói hời hợt: " Ừm, chuyện ngoài ý muốn này cũng thật sự quá..." Trong lúc nhất thời cô không tìm được ra từ gì để hình dung: "Tóm lại, mọi người tạm thời không có chuyện gì thì quá tốt rồi, con nhện kia thì sao?
Bầu trời quá âm trầm, cơ hồ không có ánh sáng gì, Thẩm Nhiên thấy em gái và Tử Diệu đều ở bên người, an toàn cũng tạm thời được bảo đảm, liền thả một thuật thuật chiếu sáng hướng đám người.
Pháp thuật này cần mượn một chút ánh sáng, anh ta đốt một ngọn nến nhỏ, niệm chú ngữ, ánh nến kia giống như đang bị người bắt lấy, kéo dài về hướng đám người, vừa kéo dài vừa từ từ phóng đại, cho đến khi bay tới trên đỉnh đầu nhện mới dừng lại.
"Nó đem những người kia...!quấn thành kén hết." Mượn ánh sáng thoáng nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến người ta phải rùng mình.
Con nhện chăm chỉ phun tơ nhện, quấn những người vẫn đang nhúc nhích ở dưới đất lên, tơ nhện giống như được dính chất lỏng trơn nhẵn gì đó, người bị quấn căn bản không thể thoát ra khỏi.
Bọn họ bất lực nhìn bản thân chậm rãi trượt vào phần bụng nhện, nhìn nó duỗi ra giác hút đâm vào người mình, dần dần mất đi ý thức, và sinh mệnh.
Vừa rồi phương hướng của thuật chiếu sáng chỉ làm cho mấy người Thẩm Nhiên nhìn thấy được nhện và một đám kén người ở dưới bụng nó.
Nhưng hắn lờ mờ nhìn thấy phía sau nhện hình như cũng có thứ gì đó tồn tại.
hắn muốn dùng thêm một thuật chiếu sang nữa, nhưng pháp thuật này vẫn đang trong thời gian làm lạnh, không thể sử dụng được nữa.
"Để tôi nhé." Tử Diệu thấy anh ta còn đang do dự, bèn lấy pháp trượng ra, nói với anh ta: "Tôi vừa lúc hết thời gian làm lạnh rồi, thuật chiếu sáng tôi cũng biết."
"Biết cái gì?" Khi mọi người còn đang nói chuyện, Tiêu Vũ Hiết dẫn theo Diệp Vân Khinh xuất hiện tại cửa phòng.
Người bên ngoài đã tan tác như chim muông, chỉ có những đám kén còn đang ngọ nguậy trên mặt đất.
Cô không có cách cứu những người đã bị tơ nhện quấn lên này, trên tơ nhện đầy chất nhầy có nọc độc của nhện, làn da bị dính vào hầu như không thể cứu lại được.
Cùng lúc đó, Dương Hộ cũng theo sự chỉ dẫn của bọn họ cũng tiến vào gian phòng này.
Sau khi đóng cửa lại, gian phòng càng thêm tối tăm.
Mấy người phải chờ một lát để thích nghi với hắc ám trước mắt thì mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng đối phương.
"Thuật chiếu sáng." Thẩm Nhiên kể lại đơn giản điều anh ta nhìn thấy, con nhện này có lẽ là mẹ của con nhện bọn họ giết lúc sáng.
Thân thể của nó lớn hơn, đứng ở đó là có thể chặn hành lang lại cực chặt chẽ.
Con nhện lớn như vậy, Thẩm Nhiên không thể nghĩ ra được nó vào tòa nhà bằng cách nào.
Nếu đến trước lúc trời mưa, vậy sao lâu như vậy nó mới xuất hiện và sao bọn họ lại không phát hiện.
Nhưng nếu sau khi trời mưa mới xuất hiện – mưa lớn như vậy, tơ nhện gì đều có thể bị cọ rửa không còn một mảnh, bọn chúng qua được bằng cách nào?
"Vậy chúng ta lại nhìn kỹ một chút." Hoàn toàn chính xác, lo nghĩ này không giải quyết thì bọn họ cũng đừng nghĩ được ngủ ngon.
Ấu trùng của muỗi là bọ gậy sinh hoạt trong nước.
Bọn chúng từ trong nước ra còn có thể giải thích.
Nhưng nhện là loại sinh vật trên cạn, không thể không khiến người ta nghĩ tới chuyện tệ hại thế nào.
Nếu nhện có thể bò tới nơi này, vậy những sinh vật khác thì sao? Chuột, gián thì sao?
Nói làm là làm, Tử Diệu đốt một ngọn nến, mượn ánh nến thi triển thuật chiếu sáng.
Lần này có phương hướng chính xác, bọn họ rất nhanh nhìn thấy tơ nhện sau lưng nhện.
Sợi tơ nhện đó kéo dài đến hành lang, không biết điểm cuối của nó ở nơi nào.
Hai lần chiếu sáng liên tục hình như đã chọc giận con nhện này.
Nó bỏ đồ ăn ở một bên, kéo theo một sợi tơ nhện bò về phía nơi sáng lên của thuật chiếu sáng.
Đó là nơi mấy người Tiêu Vũ Hiết ẩn thân.
Mọi người vừa mới xử lý một đống muỗi, hiện tại ngoài Tiêu Vũ Hiết và Dương Hộ, Thẩm Nhiễm, những pháp sư khác cơ hồ không có sức lực đánh một trận nữa.
"Không thể thả nó đi." Diệp Vân Khinh liếc nhìn nhiệm vụ trò chơi của mình, thời gian hạn chế của nhiệm vụ bắt buộc còn 16 tiếng, mười sáu tiếng thoáng cái đã qua.
Nếu trong đôi ngũ thiếu hai chiến lực mạnh là Tiêu Vũ Hiết và Diệp Vân Khinh, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Không thể đối đầu trực tiếp, chỉ có thể dùng trí.
Trong đầu Diệp Vân Khinh suy nghĩ rát nhanh, rốt cục cũng tìm được một ý tưởng.
"Trí lực của bọn chúng cũng không cao." Anh ta nói: "Còn có tơ nhện nữa, chỉ cần dẫn nó tới một chỗ, cắt đứt tơ nhện và đẩy nó xuống dưới nước...!Chuyện về sau, để cho sinh vật trong nước xử lý đi."
Về phần nên dùng cạm bãy gì, Diệp Vân Khinh cũng đã nghĩ tới.
Vừa rồi nơi anh ta bị đảy xuống – đay cũng chẳng phải là sự báo thù nhàm chán, mà bởi lan can kia bị nước mưa thấm ướt quanh năm, gỉ thành từng ngấn.
Anh ta bị mọi người hơi chen một cái đã khiến lan can rơi ra.
Nếu vừa rồi thuật chiếu sáng của bọn họ chiếu đủ xa thì sẽ phát hiện lan can của hành lang phía sau lưng nhện bị thiếu một khối.
"Dỡ lan can ở chỗ đó đi, phá ra một lỗ hổng có thể chứa đựng hình thể của nó." Diệp Vân Khinh bố trí đâu vào đây, xem dáng vẻ của anh ta, người bình thường căn bản không thể tưởng tượng anh ta vừa mới còn đang giãy giụa trong thời khắc sinh tử: "Sau đó dùng mồi nhử.
Chúng ta có thể trộm đi con mồi của nó xem như là mồi nhử - để câu nó sang.
Thế thì chúng ta chỉ cần chú ý né qua chân nhện và giác hút của nó, cộng thêm sức mạnh đầy đủ là có thể đẩy nó xuống."
Sở dĩ vừa rồi không dùng cách này, hoàn toàn là bởi muỗi có cánh có thể bay mà nhện không có.
Dương nhiên, nhện có tơ nhện, nhưng thứ này rất dễ chặt đứt, chí ít Diệp Vân Khinh còn có một cơ hội thi pháp để cắt đứt nó.
Hơn nữa, kiếm và nội lực của Tiêu Vũ Hiết cũng không phải thứ chỉ dùng để bài trí đâu.
Diệp Vân Khinh nói ra kế hoạc của mình, mấy người đều không phản đối.
Thời gian cấp bách, bọn họ cũng không nghĩ được kế hoạch tốt hơn, lại trì hoãn nữa thì không biết sẽ xuất hiện biến cố gì, vẫn nên mau chóng xử lý nó thì hơn.
Từ lần trước được cứu trở về từ bệnh viện, Thẩm Nhiễm đã toàn tâm toàn ý học tập kỹ năng thích khách, giải thoát Tiêu Vũ Hiết khỏi việc phải kiêm vô số chức.
Trên thực tế cô bé này có nhanh nhẹn không tệ, mặc dù không thể được như Tiêu Vũ Hiết, thậm chí cũng không sánh bằng Tiểu Ngũ trong thôn sa mạc.
Nhưng trong hiện thực thì cô bé cũng được xem là một thích khách hợp cách rồi, mặc dù cách tiêu chuẩn ưu tú còn khá xa.
Kế hoạch của Diệp Vân Khinh là thế này: thừa dịp nhện còn đang rà soát từng phòng một để tìm kiếm con mồi, mọi người sẽ chuồn khỏi gian phòng này.
Tiêu Vũ Hiết ở tại chỗ hấp dẫn lực chú ý của nó, sau đó Dương Hộ tới chỗ lan can anh ta vừa ngã, phá hủy mấy khối lan can ở đó.
Thẩm Nhiễm có nhanh nhẹn cao mặc vào y phục dày kéo những cái kén của nhện qua.
Bởi vì ba tòa nhà tạo thành hình một chữ "U", bọn họ hoàn toàn có thể dùng tơ nhện trên kén kéo tới một tòa nhà khác, xuyên qua màn mưa.
Như vậy thì chỉ cần kéo tơ nhện, kén sẽ thuận theo lực kéo lăn ra lan can, rớt xuống nước.
Cuối cùng nhiệm vụ đẩy nhện xuống giao cho Dương Hộ và Tiêu Vũ Hiết.
Diệp Vân Khinh tự cho là lực đạo của hai người là đủ để đẩy con nhện tám chân này tới hành lang.
"Nếu kế hoạch tiến triển thuận lợi." Trong phòng trống rỗng, Tiêu Vũ Hiết nhìn chăm chú vào con nhện đang bò tới hướng cô, nhớ tới câu nói đùa cuối cùng của Diệp Vân Khinh: "Có lẽ không cần chúng ta đẩy, nó liền đuổi theo con mồi của mình bò đi xuống ấy chứ."
Nhện...!Có lẽ là không ngu như vậy chứ?