Dựa theo phong cách cẩn thận của Tiêu Vũ Hiết, ý nghĩ đầu tiên của cô tuyệt đối là chặn động lại, về phần những con nhện bò ra khỏi động sẽ đi về đâu, cô không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Ngoài trời vẫn đổ mưa to, ở lâu trong Thủy cung, nghe được tiếng mưa rơi, cô lại có cảm giác xa xăm, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại: Cô lại vượt qua một cửa ải.
nhiệm vụ bắt buộc càng về hậu kỳ thì thời gian cooldown càng dài, kiếp trước Tiêu Vũ Hiết cũng chỉ từng trải qua bảy tám lần phó bản, hai lần cuối cùng cách nhau hẳn hai năm.
Cô mở ra bảng nhiệm vụ, thấy thời gian làm lạnh còn sáu tháng.
Chí ít trong nửa năm này, bọn họ không cần phải bối rối vì nhiệm vụ bắt buộc nữa.
Phần thưởng của nhiệm vụ lần này khá tốt, cô nhận được một pháp thuật cấp chín: Cửa dị giới, miêu tả của pháp thuật này là: liên thông hai dị giới, để triệu hoán hoặc du lịch.
Liên thông hai dị giới?
Tiêu Vũ Hiết nhìn miêu tả của pháp thuật thì sửng sốt một chút, cô không khỏi nghĩ tới việc mình tới thế giới này có phải là chuyện ngẫu nhiên hay không, mà khi cô nhìn thấy điều kiện thi pháp là một life (không thể phục sinh) thì liền quyết định giấu nó, không cho những người khác biết.
Mà, trên người cô còn có một quyển thuật phục sinh, một quyển thuật truyền tống, nhưng hai quyển này đều là pháp thuật cao cấp.
Diệp Vân Khinh chỉ có thể thi triển hai pháp thuật cấp năm là không thể không lâm vào trạng thái hôn mê, nếu cưỡng ép thi triển thuật pháp cấp 9 thì chắc chắn là khó có thể toàn mạng.
Vì thế dù pháp thuật này cao cấp đến đâu chăng nữa, cô cũng không dám tùy tiện mang ra dùng.
Ngoài sách kỹ năng này, còn có một bộ trang bị và một thanh kiếm có tên.
Mặc dù bình thường cô hay sử dụng dao găm, nhưng kiếm mới là vũ khí cô am hiểu nhất, chỉ là trong thành thị khắp nơi đều là nhà, vách tường, dùng trường kiếm thì khá bất tiện, không dễ tác chiến như dao găm.
Vì thế trước khi có được vũ khí này, đã rất lâu rồi cô chưa từng kiếm.
"Tên là Thanh Hòa sao?" Cô đọc tên kiếm: "Bổ sung sinh lực hao tổn, độ bền vĩnh viễn không hao tổn..." Cô tiện tay xoay kiếm một vòng, cắm nó vào trong vỏ kiếm trên lưng.
Sau khi thu dọn chiến lợi phẩm xong, cô bước ra khỏi cửa phòng.
Thẩm Nhiễm đang khoanh tay dựa vào tường, nhìn mưa to qua cửa sổ, thấy cô thì khẽ nói: "Nghỉ ngơi tốt sao? Nhiệm vụ bắt buộc của anh em và Dương Hộ chính là ngày mai...!Em không biết bọn họ có thể còn sống trở về hay không?"
Tiêu Vũ Hiết và Diệp Vân Khinh lợi hại như vậy nhưng vẫn phải dựa trên cơ sở một cô gái tự nguyện hi sinh mới có thể còn sống, Thẩm Nhiễmkhông khỏi lo lắng cho anh cô, cũng lo lắng cho nhiệm vụ bắt buộc của mình trong tương lai.
"Điểm tích lũy của bọn họ vẫn đủ chứ?" Tiêu Vũ Hiết hỏi, người có thực lực thì không khó kiếm được điểm tích lũy này.
"Ừm." Thẩm Nhiễm giãn mặt ra, tóc cô ta thật dài, rơi trên vai.
Lúc này Tiêu Vũ Hiết mới nhớ tới, cách tận thế đã gần hai năm rồi, hai năm này bọn họ chạy ngược chạy xuôi, hận không thể biến một phút thành hai phút để sử dụng.
Có lẽ bọn họ đã mất đi cảm giác đối với thời gian, có thể sống ở hiện tại mới là quan trọng nhất, cứ như vậy chịu đựng, ko nhìn thấy hi vọng.
Những ngày gần đây, bị ngăn cách bởi mưa to, ba tòa nhà liền nhau này phảng phất như đảo hoang trong biển rộng, bất tri bất giác, tâm tình tuyệt vọng truyền nhiễm giữa những người sống sót.
Diệp Vân Khinh vẫn còn chưa tỉnh, cũng không biết lần thi pháp này anh ta phải hôn mê bao lâu nữa.
Thẩm Nhiên và Dương Hộ bắt đầu nhiệm vụ bắt buộc của bọn họ, nhiệm vụ bắt buộc của Thẩm Nhiễm và Tử Diệu cũng sắp tới.
Trong bầu không khí ngột ngạt như thế, Tiêu Vũ Hiết mấy lần nghe được tin có người nhảy lầu tự tử từ trong miệng người khác truyền ra.
Có lẽ người bình thường khó lòng tưởng tượng được, sau khi trải qua bao khổ ải, cố gắng sống sót mà họ lại từ bỏ sinh mệnh quý giá này.
Nhưng người không sống trong hoàn cảnh này sẽ không hiểu được tâm trạng của họ, một ngày không thấy ánh mặt trời đã khó có thể chịu đựng được, có người phóng túng bản thân, tận tình sung sướng, có người bởi nghĩ không thông mà tự tử.
Tính cách của Tử Diệu ôn hòa, sớm đã tạo thành mối quan hệ thân thiết với những người xung quanh nên nhận được không ít tình báo, chẳng hạn như: Ai cãi nhau với ai, ai cắt cổ tay tự sát bị người phát hiện, chỉ là từ đầu tới cuối anh ta đều không nghe được tin tức của Diệt thế giáo.
Mấy ngày nay chờ Diệp Vân Khinh tỉnh lại và chờ Thẩm Nhiên Dương Hộ trở về, Tiêu Vũ Hiết vẫn không quên rèn luyện thân thủ.
Cô chăm chỉ luyện tập lại kiếm thuật đã học từ kiếp trước và kỹ xảo chạy trốn, dùng sân huấn luyện người bù nhìn trong không gian dị độ để luyện tập.
Đến hiện tại, cô rốt cục dám nói đã dùng được mỗi phần nội lực của mình tại từng phần thích hợp của cơ thể.
Đợi gần mười ngày trời, cuối cùng Diệp Vân Khinh cũng lại.
Lúc anh ta hôn mê, Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiễm thay nhau bón đồ ăn cho anh ta, miễn cưỡng duy trì ính mệnh của anh ta.
Mà trong mười ngày này, thân hình anh ta cũng gầy đi trông thấy.
Nếu anh ta còn không tỉnh lại, Tiêu Vũ Hiết liền phải lo lắng anh ta cứ hôn mê tới chết như vậy rồi.
Sau khi Diệp Vân Khinh tỉnh lại, cả tiểu đội đều như lấy lại tinh thần, một khi anh ta thức tỉnh liền tìm Triệu ca chỉnh đốn khu nam 5, không khí của ba tòa nhà cũng thay đổi từ lúc đó.
Lúc trước cả đám sống mơ màng, sáu giờ sáng mỗi ngày chạy bộ, bởi vì thôn xóm trong không gian dị độ của bọn họ khác nhau nên không thể dùng một sân huấn luyện thống nhất.
Diệp Vân Khinh phá mái nhà ra để tạo thành thao trường, dùng chút gỗ, áo mưa dựng thành lều vải.
Lúc đầu muốn luyện tập xạ kích bằng súng ống với Triệu ca.
Hắn gian khổ cất giấu súng, nhưng thời tiết quá ẩm ướt, thuốc súng bảo tồn không thích đáng nên bị ẩm hơn nửa, khiến hắn đau lòng tới mức kêu ca cả ngày, cuối cùng đành phải dùng nỏ và tiễn của hệ thống.
Chí ít những thứ này còn có thể mua được trong không gian dị độ.
Ban ngày, Thẩm Nhiễm ở mái nhà học tập kỹ xảo thích khách với những quân nhân xuất ngũ, ban đêm làm nhiệm vụ trong không gian dị độ, tiến bộ cực nhanh.
Diệp Vân Khinh cũng mời Tiêu Vũ Hiết, Triệu ca là quân nhân xuất ngũ, cầm nã thủ là chuyện đơn giản, ngày xưa Tiêu Vũ Hiết phải dùng nội công mới có thể dùng tốc độ nghiền ép họ, nhưng cũng vì thế mà sức chịu đựng giảm rất nhanh.
Sau khi luyện tập, cô chỉ dùng tố chất thân thể là có thể quật ngã hết bọn họ, khiến Diệp Vân Khinh có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Lời nói này có chút lạ, nhưng quả thật tiểu đội này là nhờ anh ta và Tiêu Vũ Hiết chống đỡ, có lẽ Thẩm Nhiên có thể miễn cưỡng thay thế anh ta làm quyết sách dựa vào trí lực, nhưng suy nghĩ và hành động của Thẩm Nhiên kiểu gì cũng sẽ cân nhắc đến mọi mặt, không quả quyết như anh ta.
Cả hai không chia cao thấp, nhưng trong tận thế tràn đầy nguy cơ này, một người lãnh đạo cường thế càng khiến cho người ta tin phục.
Nếu không có Tiêu Vũ Hiết, Diệp Vân Khinh cũng không nghĩ ra ai có thể đảm bảo an toàn cho tiểu đội.
Lúc trước Dương Hộ là bảo tiêu, am hiểu bảo hộ người khác, nhưng nhiều khi, chỉ bảo vệ cũng không có ích gì, Tiêu Vũ Hiết thì khác.
Cô toàn năng, có thể làm chủ lực, có thể làm thích khách , có thể bảo vệ, cũng có thể chu toàn ở phía sau.
Nếu trong tiểu đội không có Tiêu Vũ Hiết thì người chết trong đội sẽ càng nhiều hơn.
Nhưng đây cũng không có nghĩ là Diệp Vân Khinh thỏa mãn với những điều này.
Anh ta cho rằng Tiêu Vũ Hiết vẫn còn giữ lại, không chỉ thực lực, cô luôn cho người ta cảm giác "Tôi chỉ đi ngang qua, tùy thời có thể bứt ra." Khi cô gặp được vấn đề thì lại luôn ghĩ cách chạy trốn chứ không phải là giải quyết, nói cách khác, cô có tính cách né tránh điển hình.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Dù Tiêu Vũ Hiết từng chết một lần, nhưng cô cũng rất khó sửa đổi tính cách của mình, dù cô biết được vấn đề của mình, cũng cố gắng dung nhập tập thể, nhưng chuyện này hiển nhiên không phải cố gắng là có thể làm được.
Ở trong khu nam 5 một tháng, cho đến khi các thành viên trogn tiểu đội đều vượt qua nhiệm vụ bắt buộc, bình an trở về.
Nhiệm vụ của bọn họ đều thất bại, cũng may điểm tích lũy đủ nên đều thoát khỏi trừng phạt.
Mưa to cũng rơi đủ một tháng rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, toàn bộ đế đô như được tắm trong nước mưa.
"Vân Khinh!" Sáng hôm nay, Thẩm Nhiên vừa rời giường liền bắt đầu cao giọng gọi: "Mọi người mau tới xem một chút này!"
Các đội hữu trong những phòng khác hoang mang tụ tập lại phòng Thẩm Nhiên, nhìn theo hướng tay anh ta chỉ.
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiết đột biến, kéo tay người gần nhất là Diệp Vân Khinh về phía sau cửa: "CÁch nó xa một chút!"
Mọi người còn chưa rõ chuyện gì thì bỗng thân thể Thẩm Nhiên ở cạnh giường lung lay một chút, rồi ngã trên mặt đất, trên mặt còn toát ra vẻ không thể tin được.
Thẩm Nhiễm hét lên một tiếng, muốn tiến lên nhưng bị Dương Hộ ngăn lại.
Tử Diệu nắm chân Thẩm Nhiên kéo anh ta ra khỏi phòng, mọi người nhìn nhau, cùng nhìn về phía Tiêu Vũ Hiết đang cảnh giới ở góc phòng: "Anh ấy...!bị sao vậy?"
Cô nhắm mắt lại, thở dài.
Tai nạn lớn nhất của mùa mưa, rốt cục đã tới.
Nếu như hỏi thứ gì thích hoàn cảnh ẩm ướt, cây nấm khẳng định là một trong những thứ đó.
Trước tận thế, mùa mưa dầm là mùa nấm phát triển, chỉ cần trong không khí có bào tử nấm là có thể dễ dàng phát triển thành sợi nấm, phân giải hấp thu chất dinh dưỡng trong gỗ, từ đó rất nhanh mọc ra thực thể - cũng chính là cây nấm mà chúng ta thường nhìn thấy.
Những cây nấm nhỏ này phát triển rất nhanh, sau khi thành thục thì có thể sinh ra mười lăm mười sáu triệu bào tử.
Sau khi biến dị thì bào tử nấm có thể tiến vào cơ thể người, hấp thu máu thịt của người làm chất dinh dưỡng cho nó, không khác lắm so với sinh vật ký sinh.
Điểm khác biệt là một hai bào tử tiến vào trong thân thể thì vẫn có cơ hội trừ bỏ, nhưng phải đợi cho đến khi nó sinh ra sợi nấm, mọc ra cây nấm từ máu thịt, trước khi nấm thành thục thì phải loại bỏ cả huyết nhục và sợi nấm trong đó.
Quãng thời gian đó rất ngắn, thời tiết còn ẩm ướt vô cùng, tốc độ thành thục của nấm có lẽ chỉ cần một hai giờ.
Thẩm Nhiên hẳn là bị bào tử ký sinh, nhìn nơi hẻo lánh trong phòng không có tro bụi chồng chất, có lẽ là bởi vì cây nấm trong phòng anh ta còn chưa thành thục, chỉ có vài cây rải rác phát triển, vừa hay bị anh ta gặp phải.
Nghe xong giải thích của Tiêu Vũ Hiết, ánh mắt mọi người nhìn về nơi hẻo lánh thêm mấy phần sợ hãi: "Những bào tử này bay vào đây như thế nào vậy?"
Nhưng lúc này, trên lầu vang lên một tiếng rít, sau đó im bặt như bị người kẹp lại cổ vậy.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hiểu rằng đây không còn là điều quan trọng nữa.
Điểm quan trọng là: "Chúng ta còn có thể sống sót sao?"