Khi âm thanh từ súng đạn vừa tan biến, thì khung cảnh xung quanh như rơi vào sự im lặng vô tận.
Gió lớn ngưng thổi, những tán cây cũng trở nên bất động, mọi thứ tưởng chừng như đang dừng lại.
"Tí, tách." Một rồi lại thêm vài giọt máu đỏ tươi rơi xuống những chiếc lá khô, tạo nên những âm thanh tí tách thật khẽ.
Mà Vân Du Nhã cơ thể như bị chôn chặt xuống đất, chân tay cứng đờ, giống như hoàn toàn mất đi cảm giác.
Chỉ thấy khẩu súng vẫn nằm trên tay cô ta, còn toả ra một làn khói mờ nhạt mỏng manh, nhưng kẻ bị thương lại chính là cô ta, cần cổ trắng ngần đã nhiễm một màu đỏ tươi của máu.
"Hức..." Miệng Vân Du Nhã lắp bắp không nói nên lời, chỉ có thể kêu lên vài tiếng rên rỉ vì sợ hãi.
Vân Chi Lâm lúc này đã hiện diện ở phía sau lưng cô ta, cô ghé sát vào tai ả thì thầm.
"Thế nào, có muốn thử thêm không, xem súng của mày và dao trên tay tao cái nào nhanh hơn?"
"Chị ơi, tha cho...cho em đi!" Vân Du Nhã không muốn chết, lần đầu tiên cô ả hạ mình gọi Vân Chi Lâm một tiếng chị.
Mà hai tiếng chị ơi này làm cho Vân Chi Lâm cảm thấy rất nực cười, không phải kiếp trước cô cũng từng xem cô ta là chị em hay sao, nhưng đổi lại cô chỉ nhận được một phát súng vào đầu.
Vừa buồn cười lại vừa đau đớn, tình chị em này thật rẻ rúng, mà cô lại không còn muốn nhận nữa.
"Kinh tởm!" Cô nghiến chặt răng, cố nhấn mạnh hai từ này cho cô ta nghe thật rõ.
"Dù sao chúng ta cũng cùng cha mà, chị sẽ không nỡ giết em đâu đúng không? Tha cho em đi mà, em xin lỗi chị, em sai rồi!" Vân Du Nhã nước mắt giàn giụa cầu xin, dù cho tất cả chỉ là nước mắt cá sấu.
Vân Chi Lâm nhếch môi khinh bỉ, cô nắm lấy cổ áo ả ta rồi hất thật mạnh xuống đất.
"Không đâu, tao không có chị em, càng không có cha, cho nên tao sẽ không tha mày!"
Nỗi uất hận đã chôn sâu trong trái tim Vân Chi Lâm lúc này lại dâng lên mạnh mẽ, vết thương ở kiếp trước lại nhức nhối, hình ảnh Vân Du Nhã hả hê khi cô nằm bất động vẫn còn vẹn nguyên.
Nếu như Vân Chi Lâm không may mắn được ông trời thương xót mà cho trùng sinh, vậy thì cô bây giờ chắc đã trở thành lệ quỷ.
Mối hận thù lớn đến như vậy, cho dù thế nào đi nữa cô sẽ mãi không thể tha thứ, lại nói dáng vẻ cầu xin này chỉ là do cô ta sợ chết chứ chẳng phải thật lòng hối lỗi.
Vân Du Nhã thật sự không hề có ý muốn xin lỗi, cô ta chỉ là đang cố làm Vân Chi Lâm phải phân tâm để tìm cách phản công mà thôi.
Mắt thấy lưỡi dao trên cổ đã được nới lỏng không ít, ánh mắt Vân Du Nhã cũng không còn vẻ ngoan ngoãn nữa, cô ta tính toán xoay người lại để chống trả.
"Bốp."
Có điều ý định của ả đã bị Vân Chi Lâm nhìn thấu, hành động nới lỏng dao cũng chỉ là giả mà thôi.
Cô ta còn chưa kịp làm gì, đã bị đánh ngã xuống đất, cơ thể trở nên khó coi hơn rất nhiều.
"Đoàng." Tiếp theo Vân Chi Lâm lại cho cô ta một viên đạn vào vai.
"A..." Vân Du Nhã hét lên vì đau đớn, cô ta nằm trên đất quằn quại cực kỳ khổ sở.
"Đau quá, mẹ ơi cứu con!"
"Tao biết ngay mày sẽ không thành thật mà, cho nên tao sẽ không mắc bẫy của mày đâu!" Vân Chi Lâm bình thản lên tiếng, ánh mắt chạy dọc trên cơ thể bết máu của ả ta.
"Mày nên cảm thấy biết ơn đi, bởi vì tao không giống mày.
Nếu không thì viên đạn đã sớm nằm trong đầu của mày rồi, mày không còn có cơ hội la hét như hiện tại đâu!" Cô từ tốn nói chuyện với cô ta, mặc nhiên biểu cảm không hề biến đổi.
"Ý của mày là gì?" Giọng của Vân Du Nhã run rẩy.
Mà Vân Chi Lâm lúc này chỉ mỉm cười.
"Mày không cần biết nhiều vậy đâu, vì kết cục của mày tao sớm đã chuẩn bị rồi.
Không cần phải bẩn tay, sẽ có người thay tao xử lý, cả mày và mẹ của mày!"
Đến đây Vân Chi Lâm lại quay sang nhìn lái xe.
"Đưa nó đến cửa hàng Vân gia đi, tôi đã có sắp xếp rồi!"
"Vâng, thưa tiểu thư!" Lái xe cúi đầu đáp, rồi sau đó chạy đến túm lấy Vân Du Nhã lôi đi.
"Đùng, đoàng."
Cùng lúc này cách đó không xa lại nghe thấy tiếng súng, Vân Chi Lâm tròn mắt kinh ngạc, cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng có một dự cảm không tốt, cô lập tức mặc kệ bản thân đang bị thương mà chạy về hướng phát ra tiếng súng.
Linh cảm cho cô biết Cố Trạch Thần đang ở đây, hẳn là anh cũng đang có cuộc chiến với ai đó.
...
Đoạn đường cũng khá là xa, hai bên lại có rất nhiều tán cây, Vân Chi Lâm do vội vàng nên mặc kệ cây cối có va quẹt đến chảy máu, cô vẫn một lòng muốn đi thật nhanh.
Mà tiếng súng bên kia vẫn không ngừng vang lên liên tục, khiến trái tim cô như đang nằm bên trong một chảo dầu sôi lớn.
"Bịch." Do không cẩn thận nên Vân Chi Lâm vô tình vấp phải một cành cây to bên dưới, cô ngã xuống lăn lông lốc như một trái bóng.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người của cô hốt hoảng kêu lên.
"Tôi, tôi không sao!" Vân Chi Lâm ngại ngùng từ trên mặt đất bò dậy, đầu tóc cô rối bù, còn bị những chiếc lá khô dính vào, trông thật nhếch nhác.
Nhưng cô nào quan tâm chứ, hiện tại cô muốn xác nhận xem thử có phải là Cố Trạch Thần đang ở đây hay không.
Bịch, bịch.
Tiếng bước chân của Vân Chi Lâm mỗi lúc lại càng nặng nề hơn, đơn giản vì cô cũng đang bị thương, còn mất không ít máu, sắc mặt bây giờ đã muốn trắng bệch.
"Cố Trạch Thần!" Còn chưa nhìn thấy người, Vân Chi Lâm đã không chờ nổi mà kêu lớn.
Ngay lúc này Cố Trạch Thần cũng vừa hay đứng trước mặt cô, anh cũng vừa xử lý xong Thẩm Đại An và người của hắn.
Vừa nhìn thấy Vân Chi Lâm, đôi mắt của anh liền trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, vết thương vừa bị đạn bắn trúng cũng không còn cảm thấy đau đớn.
"Lâm Lâm, tạ ơn trời vì em vẫn an toàn!" Vừa nói, anh vừa vội vã bước thật nhanh về phía cô đang đứng, mặc cho máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương.
Vân Chi Lâm nghẹn ngào không nói thành lời, cô bần thần không biết nên làm thế nào, đầu óc cô bây giờ cũng đang trống rỗng.
Cố Trạch Thần gấp không thể chờ nổi mà ôm chầm lấy cô vào lòng, tựa như anh suýt nữa là lại đánh mất cô.
"Anh xin lỗi, anh đến trễ rồi!"
Vân Chi Lâm đôi mắt to tròn khẽ chớp, thoáng cái hốc mắt đã đỏ hoe, ban nãy xử lý Vân Du Nhã cô rất mạnh mẽ, chỉ có khi đứng trước mặt anh cô liền trở nên yếu đuối.
"Cố Trạch Thần, em đau quá!".