Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

"Tất nhiên, cứ nghĩ xem phải khao cái gì đi đã!", Cao Mỹ Tình hả hê nói. Sau đó liền đưa tay vào túi quần Mạnh Tĩnh Nghiên móc điện thoại ra, Chu Quảng Siêu thầm biết ơn nhận lấy, dùng điện thoại của Mạnh Tĩnh Nghiên gọi vào điện thoại của mình, rồi bảo Cao Mỹ Tình trả về.

"Này, mấy người mau nhìn xem, hình nền điện thoại của cô ấy thật là đẹp, ha ha".

Hình nền trên điện thoại của Mạnh Tĩnh Nghiên là ảnh của cô khi còn bé, tóc ngắn ngang cằm, mắt to ngập nước, miệng nhỏ khẽ cong lên, làn da trắng nõn, đáng yêu vô cùng. Chu Quảng Siêu không biết hình này chính là cô nhóc kia lúc nhỏ, chỉ cảm thấy người trong lòng xinh đẹp không nói, ngay cả màn hình điện thoại cũng đẹp mắt đến vậy, trong mắt người tình hóa Tây Thi, nhìn cái gì cũng đều tốt cả.

Lượng cồn xông lên não, hoàn toàn không phân rõ đông nam tây bắc, cũng không biết bên cạnh mình là người như thế nào, cả người cô mềm nhũn, nên muốn tìm thứ gì đó để dựa vào. Ở bên cạnh, tất nhiên vẫn là bạn học Chu Quảng Siêu. Do chơi bóng rổ trong nhiều năm, thường xuyên vận động, nên thân hình khá to lớn, Mạnh Tĩnh Nghiên dựa vào rất có cảm giác an toàn. Cô hoàn toàn thả lỏng bản thân, không ngừng rúc vào bức tường vững chãi.

Nam sinh hơn hai mươi tuổi, ai mà chẳng từng xem qua vài hình ảnh hạn chế trẻ em, sau đó sôi nổi bàn tán với bạn cùng phòng. Mặc dù vậy Chu Quảng Siêu lại chưa từng chân thật tiếp xúc với người khác giới, lúc này được ôn hương nhuyễn ngọc thân thiết dựa vào, nhất thời không kìm chế được, mặt đỏ như gấc, hưng phấn không thôi.

Muốn quay đầu ngắm Mạnh Tĩnh Nghiên kỹ một chút, rồi lại ngượng ngùng, đập vào mắt là làn da trắng nõn non mềm chỉ muốn dùng sức bấm hai cái. Vì ngăn ngừa bản thân lập tức hóa thân thành sắc lang, Chu Quảng Siêu vội vàng xoay đầu lại, nhìn chằm chằm sàn nhà, không dám nhìn thêm lần nào nữa.

"Nơi này quá loạn, cô ấy không nghỉ ngơi được, nếu không thì các cậu cứ ở lại chơi đi, tớ mang cô ấy về khách sạn trước, tối nay chúng ta tụ tập ở đó!". Quán Bar này quá huyên náo khiến Mạnh Tĩnh Nghiên không thoải mái, chỉ hận không thể giấu mình vào trong ngực Chu Quảng Siêu. Anh chàng thấy thế, vội vàng lên tiếng với bạn mình.

"Ah, Siêu Tử, làm sao lại gấp gáp vậy! Cô nhóc nhà người ta vẫn còn nhỏ đấy? Có lẽ còn chưa đến mười tám tuổi đâu đấy?"

"Nói linh tinh gì thế, tớ chỉ muốn dẫn cô ấy về nghỉ, đừng có mà nghĩ lệch lạc!"

"Ha ha, tôi nói này, ở đây có ai thấy trên trán Chu Quảng Siêu đang viết bốn chữ lớn hay không?"

Cao Mỹ Tình thần bí hỏi, có người đoán là mặt người dạ thú, có người lại đoán hổ đói ăn dê, còn có người đoán là trâu già gặm cỏ non. Cao Mỹ Tình lắc đầu liên tục, nói không đúng, Lục Hoằng Văn trầm tư một lát, rồi thử trả lời: "Có phải là không gì sánh được?"

"Phụt, ha ha ha ~"

Một bàn người cười ngả cười nghiêng, làm Chu Quảng Siêu ngượng đỏ mặt, hận không thể chui xuống mặt bàn.

"Aiz, được rồi được rồi, không nói chuyện với mấy người không đứng đắn các cậu nữa, tớ dẫn cô ấy đi trước!".

"Đợi chút, đợi chút, chúng ta cùng đi đi, chơi ít một đêm cũng không sao cả, quan trọng là trở về giám thị sói xám lớn xấu bụng, đừng để cho nó nuốt cô bé quàng khăn đỏ  vào bụng!"

Đúng là đám bạn xấu tính! Nói đến xem náo nhiệt, người nào người nấy ai ai cũng tích cực không thôi. Rối rít thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra cửa.

Mạnh Tĩnh Nghiên đi giày cao gót, đứng cũng không vững, cứ lảo đảo nghiêng ngả. Chu Quảng Siêu chỉ lo đỡ thôi cũng toát hết mồ hôi, chỉ sợ chạm vào chỗ nào không nên chạm, lại bị người ta bảo mình nhân cơ hội sàm sỡ! Quẫn!

Mặc dù cô nhóc Mạnh đã say bất tỉnh nhân sự nhưng trong tư tưởng vẫn có chút bài xích người khác chạm vào. Mắt thấy Mạnh Tĩnh Nghiên nghiêng sang một bên, chuẩn bị ngã xuống, Chu Quảng Siêu liền vội vàng dùng cánh tay kẹp lại, đỡ cô đứng vững. Nhưng bởi vì cô uống nhiều quá, không thành thật, cứ mãi nhích tới nhích lui nên càng thêm chật vật.

Ra khỏi cửa quán rượu, bị gió đêm thổi vào mặt, Mạnh Tĩnh Nghiên mới lấy lại chút tỉnh táo. Híp cặp mắt mờ mịt, lại thấy một người chỉ xuất hiện trong mơ.

"Lục, Lục Hoằng Văn......"

"Hả? Em nói cái gì?", Chu Quảng Siêu ghé tai vào bên miệng Mạnh Tĩnh Nghiên nhưng lại không thấy cô nói gì nữa. Không thể làm gì khác hơn là đỡ cô đứng ngay ngắn, chờ xe.

Mấy người bọn họ ở khách sạn cùng trên một dãy phố này, cách quán bar không xa, đi bộ hơn 10" liền đến. Nhưng đừng hy vọng một quỷ say lại đi giày cao gót đi bộ, nên chỉ có thể đứng đây bắt xe đi về.

Xa xỉ! Thật quá lãng phí!

Không sao, toàn bộ sẽ so Chu Quảng Siêu chi trả! 

Ai bảo cậu ta muốn tâm tưởng sự thành, cua được mỹ nhân, tình trường đắc ý chứ?

"Ừm...... Lục Hoằng Văn, Hoằng Văn......"

Lúc này, Chu Quảng Siêu đã nghe cực kỳ rõ, nhưng lại nghi ngờ không hiểu: "Hoằng Văn, hình như cô ấy đang gọi tên của cậu đấy? Cậu biết cô ấy sao?"

"Hả? Không thể nào, trừ năm ngoái gặp một lần ở trên sân bóng rổ, thì trước đây chưa bao giờ gặp cả!". Một đám nam nữ trẻ tuổi đều cảm thấy tò mò, ghé tai tiến tới gần Mạnh Tĩnh Nghiên, rồi lại nhìn nhau, xác định bọn họ không hề nghe lầm, cô bé kia đang gọi tên Lục Hoằng Văn không sai. Nhưng Lục Hoằng Văn đã nói không biết cô ta, chuyện này thật sự rất kỳ lạ!

Nhất là Cao Mỹ Tình, biểu hiện trên mặt càng đặc sắc hơn, bĩu môi không vui chất vấn: "Có phải anh đã gạt em chuyện gì hay không?".

"Oan uổng quá mà! Anh gạt em làm gì chứ? Xác thực là anh không hề quen biết cô nữ sinh này! Vợ à, em phải tin tưởng anh!".

Lại nghĩ đến lúc trước gặp ở khách sạn cô nhóc này đã nhìn bọn họ chằm chằm nhưng lại không hề nói chuyện với Lục Hoằng Văn, nếu mà đã quen biết, hoặc giả là bạn gái trước oán hận như thế chắc chắn sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi, đã sớm nhào lên trình diễn hí khúc phụ tình với tình địch rồi.

À, mà tình địch hình như là bản thân mình, bản thân sao bỗng dưng muốn nguyền rủa mình thế này ha ha......

Chẳng lẽ Lục Hoằng Văn trong miệng cô nhóc kia không phải là Lục Hoằng Văn mà bọn họ biết?

Chu Quảng Siêu đỡ Mạnh Tĩnh Nghiên, dụ dỗ mà hỏi: "Lục Hoằng Văn mà em nói, có phải là cậu ta hay không?"

Mạnh Tĩnh Nghiên uống say còn biết cái gì, chỉ coi mình đang nằm mơ, mắt híp lại, miệng cứ lẩm bẩm: "Tại sao, tại sao muốn vứt bỏ em mà đi với người khác, em yêu anh  như vậy, yêu anh như vậy......"

Nhìn thấy thế, đám người kia cũng quẫn rồi, cô nhóc này nhìn nhỏ như vậy, kinh nghiệm tình trường đã phong phú đến thế...!

Đã thế cô nhóc còn không chịu ngừng nghỉ, không chỉ im lặng, ngược lại còn gào lên: "Hoằng Văn, em hối hận, con của chúng ta, đứa bé, hic hic hic......"

Chu Quảng Siêu và Lục Hoằng Văn, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, kinh ngạc không khép miệng lại được. Cô nhóc này thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy, mà ngay cả đứa bé đều đã có? Hình như trưởng thành sớm quá rồi!!! Lục Hoằng Văn chỉ chỉ vào Mạnh Tĩnh Nghiên, nói: "Như vậy, mà cậu còn muốn mang về?"

"Cũng không thể bỏ mặc cô ấy ở lại đây được, uống say bí tỉ như vậy, sẽ bị người ta chiếm tiện nghi mất. Trước cứ dẫn người về, ngày mai rồi hãy nói!"

Cũng đành vậy chứ sao, Cao Mỹ Tình thở dài, cũng cảm thấy hôm nay không phải là ngày may mắn của Chu Quảng Siêu, vô tình gặp được người trong mộng nhưng đụng ngay phải người không có liêm sỉ, xem như xui xẻo rồi. Móc điện thoại ra xem thời gian, không nhịn được nhìn về phía đầu phố, cũng đã năm phút trôi qua rồi mà không có bóng dáng của chiếc taxi nào.

"Hoằng Văn, Lục Hoằng Văn......". Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa ngừng, không ngừng khảo nghiệm tự chủ của Chu Quảng Siêu, hai tay vòng quanh hông của cậu ta, để lại trên áo sơ mi một dấu vết ẩm ướt.

Thấy Chu Quảng Siêu không để ý tới mình, càng thêm không cam lòng, mất hứng.

Nhón chân lên, hơi híp mắt, chuẩn bị tiếp cận bờ môi người nào đó ——

"Mạnh Tĩnh Nghiên!"

Xong đời, bị người ta bắt quả tang rồi!.

Giờ phút này, mọi người đều có chung suy nhĩ này, Cao Mỹ Tình thấy thế nhỏ giọng giải thích rằng người này là bạn đi cùng tiểu mỹ nữ, nhìn dáng vẻ thì không phải là bạn bè bình thường, thấy tiểu mỹ nữ muốn hôn môi Chu Quảng Siêu như vậy không tức điên mới là lạ.

Rất may Thành Trạm Vũ xuất hiện kịp thời, lập tức lôi Mạnh Tĩnh Nghiên từ trong ngực Chu Quảng Siêu ra ngoài. Mạnh Tĩnh Nghiên đứng không vững, theo quán tính gục vào trong ngực Thành Trạm Vũ. Nhưng dường như không ngại tạo thêm náo nhiệt, người nào đó lại muốn tránh ra, trở về bên cạnh Chu Quảng Siêu, miệng còn không ngừng kêu tên Lục Hoằng Văn!

"Anh là Lục Hoằng Văn?", ôm Mạnh Tĩnh Nghiên thật chặt, không để cho cô có ơ hội chạy mất, lạnh lẽo nhìn Chu Quảng Siêu hỏi.

Tối nay Thành Trạm Vũ cũng uống không ít, mặc dù tức giận buồn bực Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng vẫn không nhịn được mượn cớ đi vệ sinh để tìm cô khắp nơi. Trong sàn nhảy không có, các phòng trong quán Bar cũng không có, lúc này cậu mới luống cuống, vội vội vàng vàng lao ra tìm người, lại nhìn thấy một màn tan nát cõi lòng.

Cô còn chưa từng chủ động hôn cậu bao giờ!

Lúc này còn không ngừng lải nhải tên tuổi của nam sinh khác!

Chu Quảng Siêu dù thích Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng cũng sẽ không cố ý nói láo đả kích tình địch, liền vội vàng giải thích: "Không phải, tên tôi là Chu Quảng Siêu, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt. Tôi thấy cô ấy một mình uống nhiều quá, ở trong quán bar không an toàn, nên muốn dẫn cô ấy rời khỏi nơi này. Cậu là bạn của cô ấy phải không? Nếu đã tới đón người, vậy thì tôi đi trước, hẹn gặp lại."

Mấy người kia cũng sợ quậy lớn chuyện, bọn họ là người vùng khác đến lạ nước lạ cái sao có thể chiếm được tiện nghi, huống chi Mạnh Tĩnh Nghiên cứ thốt ra miệng là ông xã lại đứa bé, nên liền xem cô không phải người tốt lành gì. Rũ bỏ được một mối phiền phức, vui mừng còn không kịp, lập tức lôi kéo Chu Quảng Siêu chạy đi như một làn khói. Không có quỷ say, thì cần gì phải gọi xe, bọn họ đi bộ về là được.

Thành Trạm Vũ muốn đuổi theo, nhưng trong ngực lại đang ôm “bà tổ cô”, cậu mà chạy, thì Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ ngã mất, dù tức giận vẫn phải thả bọn họ đi. Cũng may nhờ cậu không yên lòng về Nghiên Nghiên, lấy cớ đi toilet tìm người, nếu đến muộn một phút, nói không chừng cô liền bị đám người xa lạ kia mang đi, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

Tức giận vỗ vỗ lên mặt Mạnh Tĩnh Nghiên muốn gọi người dậy vừa để mắng vừa chất vấn để cho cô biết tối nay thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không biết cô nhóc này đã uống bao nhiêu, gọi thế nào cũng không có phản ứng, miệng lại không ngừng gọi tên ‘ Hoằng Văn ’, hình như là họ Lục, nhưng nghe không rõ.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe được cái tên này, còn là người mà Mạnh Tĩnh Nghiên nhớ mãi không quên. Cô uống nhiều quá nên thần trí mê sảng, cứ lặp đi lặp lại tên người đó.

Trái tim cậu như bị người ta bóp chặt, đau đến mức không tài nào hô hấp nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui