“Vu Miểu Miểu, làm sao cậu lại trở về rồi hả?”
“Hắc hắc, Nghê Thụy Tuyết, cậu không biết à? Ở cửa có một trai đẹp đấy! Rất đẹp trai, rất rất đẹp trai!”
Vu Miểu Miểu vừa nói xong, ngay lập tức, ánh mắt của Nghê Thụy Tuyết cũng phát sáng tựa như mắt sói giữa bầu trời đêm. Hiểu rõ bản tính háo sắc của cô, Mạnh Tĩnh Nghiên thấy thế liền vội vàng lui nhanh lại hai bước, cô (MTN) quay người nhưng chưa bắt được người thì Nghê Thụy Tuyết lại gấp gáp đi xem trai đẹp, vội vàng lôi lôi kéo kéo Vu Miểu Miểu chạy đi. Thư Du cùng với hai vị này quả thực đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*”, Vu Miểu Miểu cứ ra ra vào vào nhiều lần, cũng chỉ đơn giản là vì suy nghĩ đi qua cửa nhiều thêm mấy lần thì sẽ có cơ hội được nhìn trai đẹp thêm mấy lần.
*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: Nghĩa đen: Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa).
Nghĩa bóng: Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.
Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa).
“Ha! Đúng là ‘mái tóc dài mà kiến thức ngắn’, trai đẹp thì có gì để nhìn chứ? Chẳng phải bên cạnh hai người đang có một người vô cùng đẹp trai đang đứng đây sao?” Lý Minh Trạch khịt khịt mũi coi thường giễu cợt nói.
Nếu là bình thường, Lý Minh Trạch tự luyến nói ra mấy câu này, Mạnh Tĩnh Nghiên liền sẽ trực tiếp coi anh ta đang mê sảng, nhưng vị ‘ trai đẹp’ này lại vừa nhếch khóe môi, trên mặt vẫn còn dính màu thuốc tím lại bày ra vẻ mặt thối tha, thì cô thật sự không thể tiếp nhận nổi. Lý Minh Trạch vẫn cứ tiếp tục che miệng cười hì hà không ngừng, giống như tất cả mặt mũi sắp bị chính anh ta vứt đi hết không rồi.
“Wey wey Wey, Nghiên Nghiên, ‘trai đẹp’ ở cửa thật sự rất đẹp trai! A a a…, tớ cảm thấy anh ta rất giống Lâm Chí Dĩnh, Tô Hữu Bằng! Chỉ là vẻ mặt của anh ta quá mức nghiêm túc, nếu như anh ta cười một cái, nhất định sẽ đẹp trai hơn rất nhiều.” Xem xong trai đẹp, Nghê Thụy Tuyết cùng Vu Miểu Miểu chậm rãi trở về, gương mặt đỏ bừng, không biết là do chạy hay là vì ngắm trai đẹp mà hưng phấn.
“Không phải đâu, tớ lại cảm thấy anh ấy giống với Ngô Kì Long hơn! Bộ dạng lạnh lùng rất ngầu, ôi ~” Hai sắc nữ xúm lại sôi nổi thảo luận, dường như còn chảy ra cả nước miếng.
Qua tính đã có. Cũng may là “độc nam sắc” trong người hai bọn họ ngấm không quá sâu, hai người vẫn còn hiểu được phải dè dặt mà hạ giọng xuống, chỉ đơn giản là nhỏ giọng thảo luận, nếu không nhất định sẽ không hù dọa đến những người đi đường bên cạnh. Rất nhanh sau đó, nhóm người bọn họ đã đi đến trước trường học, Nghê Thụy Tuyết rất ý vị lấy cùi chỏ khẽ chọc Mạnh Tĩnh Nghiên, ý bảo cô nhìn về phía đối diện.
Chỉ một cái liếc nhìn cũng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên ngây dại. Mặc dù người đó vẫn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng anh đứng ở trong đám người mà giống như ‘hạc giữa bầy gà’, vô cùng nổi bật chói mắt. Đôi tay của anh cắm ở trong túi quần, sau lưng vác một cái cặp sách, một bộ dáng ‘cool ngầu’ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Chỉ là, không đợi cho Mạnh Tĩnh Nghiên cẩn thận nhìn lại một chút, người nọ chợt xoay người rời đi một mình, chọc cho Vu Miểu Miểu và Nghê Thụy Tuyết một hồi thở dài thở ngắn: “Anh ấy đã đứng ở đó được hơn 10" rồi, còn tưởng rằng đang đợi ai đó, vậy mà lại đi một mình…”
“Không biết sau này anh ấy còn tới đây nữa hay không đây? Haizz…”
“Được rồi, trai đẹp cũng không thể mài ra để ăn như cơm được, chúng ta mau chóng trở về nhà đi, chúng ta vẫn còn phải nấu cơm đấy.”
“Nghiên Nghiên à, không phải tớ nói cậu, nhưng đó là trai đẹp! Đó là trai đẹp ôi đó, trời ạ! Cậu có biết thấy trai đẹp là phải thưởng thức hay không vậy? Cậu mới lớn chừng này, vẫn còn nhỏ tuổi, vậy mà lại có ý định trở thành một bà nội trợ rồi sao? Ôi, quá đáng thương, tuổi trẻ quý báu của chúng ta!”
Mạnh Tĩnh Nghiên bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Được rồi, tớ thừa nhận nam sinh vừa rồi thật sự là rất tuấn tú, nhưng mà, đó không phải loại hình ưa thích của mình. Hơn nữa, mặc dù tớ cũng rất muốn hưởng thụ tuổi trẻ tươi đẹp thật tốt, nhưng nếu như không nấu cơm thì sẽ bị đói bụng, hay là cậu đi tìm chú Mạnh và dì Lý của cậu, đề nghị bọn họ không được sử dụng sức lao động của trẻ em giúp mình, có được hay không?”
Mộng tưởng thì rất đẹp đẽ, nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc.
Ngay lập tức, một màu hồng phấn trong mắt Nghê Thụy Tuyết bị thực tế ăn cơm và đói bụng của Mạnh Tĩnh Nghiên dập tắt không thương tiếc, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo Mạnh Tĩnh Nghiên về nhà.
“Nghiên Nghiên... Cái đó, cái đó...”
“Cậu muốn nói gì à? Sao cứ ‘cái đó... cái đó...’ lằng nhằng mãi thế?”
“A không có việc gì, chúng ta đi thôi...”
Sờ sờ mũi một cái, Lý Minh Trạch nuốt xuống lời nói đang ngăn ở cổ họng. Thật ra là anh muốn hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên một chút, đó là rốt cuộc thì cô thích loại hình nam sinh gì đây? Trong trường học, có rất nhiều nam sinh thích cô, nhưng cô lại chưa từng đặc biệt đối xử khác biệt với một người nào đó, chỉ có duy nhất quan hệ tốt hơn cả với một người đó chính là anh mà thôi.
Liệu có phải thật ra cô ấy thích anh hay không đây? Chỉ là hiện tại cô còn nhỏ tuổi, trong nhà lại quản giáo rất nghiêm, nên cô mới ngại nói đây?
Nếu đúng như vậy thì thật sự quá tốt rồi! Anh tuyệt đối sẽ không phụ tấm lòng của cô!
Sau buổi liên hoan chính là một tuần ôn tập cuối cùng, cuộc thi cuối kỳ cuối cùng vẫn đúng hạn tới. Đến lúc này, vở ghi chép của Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng quý giá nóng hổi, tất cả vở của cô đều bị cách bạn học ở các khoa mượn, lâu dần, chính cô cũng không còn biết được rốt cuộc vở ghi chép của mình đã lưu lạc đến nơi nào rồi.
Mạnh Tĩnh Nghiên đã tự học đến chương trình học của lớp mười hai, chương trình học của cấp 2 đối với cô mà nói chỉ đơn giản như tính toán số lẻ. Thành tích học tập của Lý Minh Trạch vẫn luôn không tốt, nhưng anh ta có bà nội che chở, thi bao nhiêu điểm cũng đều không có việc gì. Chỉ là Nghê Thụy Tuyết lại không hề được sung sướng như vậy, cả ngày cô ấy cứ lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên học phụ đạo.
Thời điểm học cấp hai thì đặc biệt mong ước cuộc sống lúc học đại học, các cuộc thi của đại học chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể qua rồi, nhưng khi lên đại học lại vô cùng hoài niệm lúc còn học cấp hai, cuộc thi của cấp hai, dù có thất bại cũng không sao cả.
Nhưng mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng ai cũng đều hy vọng mình cầm được bảng điểm cao, về nhà còn dễ ăn nói với cha mẹ chứ. Lâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng phải sáng. Ngay sau khi kỳ thi kết thúc chính là lễ mừng năm mới, nếu như không lấy được bảng điểm vừa ý, tết năm nay làm sao có chuyện có được sống tốt! Vì tiền mừng tuổi của bản thân, ai cũng cảm thấy vất vả một chút trước khi thi cũng là điều đáng giá.
So với tình trạng nước đến chân mới chịu nhảy hiện giờ của Nghê Thụy Tuyết, Mạnh Tĩnh Nghiên quả thật giống như đang ở Thiên đường vậy. Mỗi ngày, cái gì nên ăn thì cô cứ ăn, nên uống thì cứ uống, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, vô cùng thoải mái dễ chịu, khiến cho mỗi ngày Nghê Thụy Tuyết đều dùng một đôi mắt gấu mèo thâm sâu nhìn cô, trong mắt tràn ngập ước ao ghen tị!
Ra khỏi phòng thi, Nghê Thụy Tuyết so sánh những đáp án khoanh bừa mà mình còn nhớ được với kết quả của Mạnh Tĩnh Nghiên, đại khái thì cũng không khác biệt nhiều lắm. Nhiều ngày cố cố gắng chịu đựng trôi qua, quả nhiên là không hề uổng phí chút nào! Tâm trạng lơ lửng giữa không trung rốt cuộc cũng được tỉnh táo lại, cuối cùng cũng có thể yên ổn ngủ một giấc rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Nghê Thụy Tuyết vẫn luôn ở mãi trong nhà không chịu ra khỏi cửa, lý do đơn giản chính là bận rộn ôn thi đã tiêu hao rất nhiều tế bào não của cô, vậy nên cô phải ở nhà nghỉ ngơi thật thôi, bù lại mấy ngày vất vả vừa rồi mưới được.
Vốn là vừa đến mùa đông, Mạnh Tĩnh Nghiên liền ỉu xìu không có tinh thần, dường như bị rơi vào trạng thái ngủ đông, Nghê Thụy Tuyết không ra ngoài thì cô cũng sẽ rụt đầu chui trong nhà không chịu ra ngoài. Ngay cả hoạt động nghỉ đông cũng xin nghỉ bệnh không có đi, để một mình Nghê Thụy Tuyết dọn dẹp tất cả sách vở bài tập trong lớp học, chờ đến buổi chiều cha Mạnh đi họp phụ huynh trở về là được.
Vì giả bộ bệnh nên không phải ra cửa khiến cho tâm tình của Mạnh Tĩnh Nghiên trở nên không tệ, cô cố ý làm hai món ăn ngon đợi cha mẹ trở về thì sẽ ăn chung. Vậy mà, vừa về đến cửa nhà, cha Mạnh đã bày ra bộ mắt hết sức khó coi, lúc ông ngồi ở phòng khách cũng giống như không hề nghe thấy được lời chào hỏi của cô, không biết là đang phát cáu cái gì.
“Cha à, không phải là kết quả thi của con không được tốt, vậy nên cô giáo nói người à nha?” Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi xuống bên cạnh cha mình, ôm lấy cánh tay của ông làm nũng. Tất cả đều vì cô rất tự tin đối với khả năng của bản thân, lúc có kết quả thi cũng không hề đi xem, không nghĩ tới lúc cha Mạnh đi họp phụ huynh về lại biến thành như thế này. Ôi, đúng là sông có khúc người có lúc mà!
“Con đàng hoàng ngồi xuống đối diện cho cha.”
Mạnh Tĩnh Nghiên giật mình, đây là cha cô đã thật sự nổi giận. Vội vàng ngoan ngoãn đi tới ghế sa lon đối diện rồi ngồi xuống, mặc dù từ trước đến nay cha cô chưa từng đánh mắng cô lần nào, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường ông, mỗi lần ông nổi giận lên thật sự rất đáng sợ.
“Cái đó... Cha à, thật sự không phải chứ, kết quả thi lần này của con thật sự không tốt sao? Con bảo đảm, học kỳ sau con nhất định học tập thật tốt, ngày ngày tiến bộ, cố gắng đạt lấy vị trí đứng đầu một lần nữa ho cha tự hào, như thế nào?”
Mạnh Tĩnh Nghiên vừa mới nói hai ba câu, định tiếp tục làm nũng cha Mạnh một lần nữa, không nghĩ tới lần này cha Mạnh lại nghiêm túc khác thường, quát lớn: “Nghiêm túc một chút, đừng có cợt nhả với cha!”
“Nha...”
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên giống như là cây cỏ cứu mạng Mạnh Tĩnh Nghiên vậy, cô vội vàng chạy ra mở cửa, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy khuôn mặt mẹ mình điềm đạm dễ gần như vậy lần nào: “Mẹ... mẹ... mau vào đi.”
“Ơ, sao hôm nay con gái tôi lại nhiệt tình như vậy? Nói, có phải con muốn mua gì nhưng lại thiếu tiền hay không? Là quần áo, giày hay là túi sách?”
Mẹ Mạnh vừa đổi giày vừa cười hỏi con gái, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên tức đến xụ mặt lại. Cô là loại người nông cạn như vậy sao, nhiệt tình săn sóc mẹ cô chỉ vì quần áo, giày hay túi sách? Đừng nói là tiền tiêu vặt hàng tháng cha mẹ cho cô không hề ít, sổ tiết kiệm của cô cũng đã tăng lên trên năm con số rồi, hàng tháng mấy tài sản cha mẹ cô đầu tư viết dưới danh nghĩ của cô cũng thu về rất lợi nhuận, tùy tiện chọn một chỗ cũng đã thu được mấy vạn rồi.
Hơn nữa, nói thế nào thì bây giờ cũng đã “trưởng thành” rồi, mẹ cô nói như vậy là quá xem thường người khác rồi, chỉ vì quần áo, giày, túi sách mà cô lại “hạ mình” như thế ư?
“Mẹ, hôm nay cha có gọi điện thoại cho mẹ chưa? Ông ấy vừa trở về phòng khách liền tức giận, cũng không biết là tức với ai nữa, đã tức cả tối rồi.”
Nha! Như vậy thật sự rất lạ lùng! Nghe nói gần đây chồng bà muốn chuẩn bị mở một siêu thị, giống như mấy siêu thị lớn của nước ngoài, đang bận rộn làm việc với bên cán bộ chính phủ, công việc hết sức thuận lợi. Vừa vào phòng khách, mẹ Mạnh thấy chồng mình nghiêm mặt tức giận ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn giống như không hề nhìn thấy bà vừa tan việc trở về.
“Nghiên Nghiên, con về phòng đi.”
“Dạ...”
Mạnh Tĩnh Nghiên đang muốn cụp đuôi chạy đi, ai ngờ cha Mạnh lại vẫn chưa chịu buông tha, nói nưh chém đinh chặt sắt: “Không được phép đi, ngoan ngoan ở lại nơi này!”
Ôi, nếu không nghe thì chính là công khai làm trái lại!
Mẹ Mạnh trợ mắt trừng trừng: “Tôi nói ônh nha lão Mạnh, có phải ông ra ngoài tìm người phụ nữ khác, bây giờ về nhà định ngả bài với hai mẹ con chúng tôi chứ?”
Nghe vợ mình nói như vậy, cha Mạnh suýt chút nữa nghẹn lời đến mức không thở nổi. Đúng là phụ nữ, mái tóc dài kiến thức ngắn, chỉ hơi có chuyện là đã có thể liên tưởng đến việc đàn ông ra ngoài vụng trộm được rồi, người vợ này của cô mặc dù làm ở ngành giáo dục, nhưng cũng không hề ngoại lệ!
“Con gái đang ở đây, bà nói linh tinh cái gì thế.”
“Vậy ông đang phát cáu cái gì lúc nữa đêm thế này, dọa tôi hoảng sợ chứ.” Chỉ cần không phải ly hôn, tất cả mọi chuyện đều không phải là chuyện lớn. Những năm này bà làm ngành giáo dục còn cha Mạnh thì mở siêu thị, trong nhà cũng coi như có chút của để dành, cũng bắt đầu có cơ hội tiếp xúc với những người có tiền không ít. Nhưng có tiền không có nghĩa là hôn nhân sẽ hạnh phúc, đàn ông vừa có tiền liền sẽ thay đổi, những vết xe đổ như vậy cũng không phải thiếu.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng nhẹ thở một hơi, đời trước ba mẹ cô chỉ vì những chuyện củi gạo dầu muối (ý chỉ những chuyện rất nhỏ nhặt thường ngày) mà cứ hai ba ngày lại cãi lớn cãi nhỏ một lần, làm cho cô vô cùng đau đầu. Nếu như gia cảnh nhà cô khá lên mà lại kéo chỉ số hạnh phúc nhà cô thấp xuống, như vậy chi bằng thà không có nhiều tiền như vậy còn hơn, bao nhiêu tiền cũng không đổi được tình cảm và hạnh phúc gia đình nhà cô được.
“Vậy... cái đó… cha, người có đói bụng không à? Món ăn để lâu sẽ bị lạnh đó, không bằng chúng ta ăn trước rồi sẽ ‘mở hội nghị gia đình’ sau được không?”
“Ăn ăn ăn! Con còn có mặt mũi ăn! Con có biết hôm nay cha con đã bị mất thể diện đến mức nào hay không? Con gái của cha, từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ đến bây giờ, vẫn luôn giữ vị trí dẫn đầu, thậm chị tụt xuống hạng hai cũng chưa một lần nào. Không biết có bao nhiêu người hỏi xin cha kinh nghiệm đây? Nhưng mà hôm nay, vậy mà con lại sắp biến thành học sinh cá biệt rồi, con có biết cô gái nói với cha cái gì không? Cha thật sự hận không thể tìm được một cái lỗ ở dưới đất để chui xuống cho đỡ mất mặt đấy!”
Cha Mạnh một hơi nói ra những lời này tựa như súng máy càn quét, khiến cho mẹ Mạnh cùng Mạnh Tĩnh Nghiên mơ hồ như bị rơi vào trong sương mù.
“Lão Mạnh, sao Nghiên Nghiên lại làm ông tức giận đến mức như vậy thế?”
“Bà hỏi đứa con gái tốt của bà ấy!”
P.s: chân thành xin lỗi tất cả vì sự chậm trễ của mình...