Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Một tuần, đã một tuần rồi chưa thấy Thành Trạm Vũ.
Mạnh Tĩnh Nghiên thừa nhận cô rất hưởng thụ cảm giác khi có Thành Trạm Vũ ở bên cạnh, luôn cẩn thận chăm sóc và cưng chiều cô, chỉ cần người kia ở bên cạnh, cô đặc biệt cảm thấy an tâm hơn.
Nhưng nếu đã biết không thể ở cùng một chỗ, cũng không nên cho anh nhiều hi vọng, cần chi phải nói dối mấy chuyện như chúng ta có thể làm bạn chứ. Anh cố tình tránh mình, muốn sau này không gặp lại nhau nữa sao? Cũng tốt, cắt đứt quan hệ sạch sẽ và dứt khoát…
Cô cũng nên tập làm quen với những ngày tháng không có Thành Trạm Vũ ở bên cạnh đi thôi, một mình đi học, một mình làm bài tập, gặp phải bài toán khó không giải được thì tới trường tìm cô giáo hỏi.
Một tuần này Thành Trạm Vũ vẫn chưa tới trường, cô không muốn cố ý đi dò hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lớp lại có rất nhiều cái loa nhỏ, thông tin cô nghe được từ dưới lầu tới giờ vẫn không thể nào chui vào tai cô.
Bình thường trong thế giới giang hồ nhẹ nhàng, có ai mà không trúng đao. Sợ chính anh có ngày trúng đao, nên cô không cho anh cha truyền con nối, làm đại ca không phải là công việc lâu dài. Cho nên Thành Trạm Vũ đã đồng ý với cô rằng sẽ đi học đại học đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm công việc đứng đắn.
Nhưng đã nhiều ngày rồi anh không có đi học, chẳng lẽ anh từ bỏ sao?
Mạnh Tĩnh Nghiên không biết, những suy nghĩ này vẫn luôn tra tấn cô. Muốn gọi điện cho Thành Trạm Vũ, lại sợ cho anh thêm hi vọng, làm cho anh hiểu lầm, vương vấn không dứt. Mỗi lần cầm điện thoại không đợi bên kia thông thì đã tắt, mẹ vẫn luôn hỏi sao lâu rồi Thành Trạm Vũ không tới nhà ăn cơm thì cô không nói lại được.
Thỉnh thoảng đang đi trên đường cô lại cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy bóng người đó. Trong lòng lại thấy trống vắng, Mạnh Tĩnh Nghiên tự nói với bản thân mình, cô chỉ là chưa kịp thích ứng mà thôi. Thời gian luôn là liều thuốc hay chữa khỏi hết tất cả.
Nhưng khi vết thương ở trong lòng chưa khỏi, thì cô lại đón tiếp một vị bác sĩ chân chính.
Khi chuông tan học vang lên, mọi người chậm chạp đi ra khỏi trường học, cô liền thấy rõ bóng người đứng đối diện cổng trường, đó chính là bác sĩ Mạc.
"Tiểu Nghiên, cháu có chút thời gian không?"
"Bác sĩ Mạc, sao bác lại tới đây?" Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy có dự cảm không tốt, "Có phải Thành Trạm Vũ đã xảy ra chuyện gì hay không? Anh ấy làm sao vậy? Có nguy hiểm lắm không? Vì sao vẫn chưa đi học lại?"
Trong lòng lo lắng làm cho não cô cũng muốn hôn mê, quên mất chuyện mấy ngày trước, cô còn đang nhẫn tâm vạch rõ ranh giới với anh ấy. Nhưng ngày đó sau khi biết anh xảy ra chuyện, so với ai khác cô là người lo lắng cho anh nhiều nhất, hỏi bác sĩ Mạc cả đống câu hỏi.
"Nó không có chuyện gì. Hai người nhỏ các cháu, đúng là làm người ta không bớt lo mà. Rõ ràng là quan tâm lo lắng cho nhau thế mà vẫn còn lề mề."
Quan hệ của bác sĩ Mạc và Thành Trạm Vũ còn thân hơn cả quan hệ Thành Trạm Vũ và ba của mình, ông vẫn luôn biết rõ mười mấy năm nay Thành Trạm Vũ vẫn rất dụng tâm với chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên. Giờ cô bé nhỏ lại lo lắng như vậy, chắc trái tim nhỏ bé cũng đã giao ra ngoài rồi.
Nhưng vẫn còn cố muốn tra tấn nhau, người ta yêu nhau còn chưa nói ra, thì ông xen vào làm gì?
"Bác sĩ Mạc, quan hệ của chúng cháu không phải như vậy, bác đừng có hiểu lầm."
Không phải là người đã từng trải qua những chuyện mà Mạnh Tĩnh Nghiên đã chịu thì rất khó lý giải suy nghĩ của cô. Nghe bác sĩ Mạc nói Thành Trạm Vũ không có chuyện gì, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi vì quá lo lắng nên toàn thân đổ đầy mồ hôi. Giờ gió lạnh thổi qua làm cho toàn thân lạnh run.
"Bây giờ thì không có chuyện gì, nhưng nếu giờ cháu không đi, thì lát sau chưa chắc là không có chuyện gì nữa..." Mạc Băng lắc đầu, trầm giọng nói, "Một tuần này nó còn chưa ăn cơm, cả ngày chỉ uống rượu, uống say liền ngủ, tỉnh dậy thì uống tiếp. Nếu giờ mà cháu không đi, không biết chừng phải đưa nó đi rửa ruột vì ngộ độc rượu."
Nói tới cùng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn rất lo lắng cho Thành Trạm Vũ, gọi điện báo cho mẹ một tiếng, liền ngồi lên xe của bác sĩ Mạc, đi tới gặp Thành Trạm Vũ. Gặp rồi thì mới biết.
Thành Trạm Vũ là thằng ngốc! Cực ngốc! Cô không đáng để anh phải làm như vậy!
Đã biết nhau mười mấy năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Nghiên tới nhà của Thành Trạm Vũ. Mỗi sáng anh đều tới đón cô, mỗi tối lại đưa cô về tận nhà mới rời khỏi, cô chưa từng tới nhà anh, dù là địa chỉ cũng không biết nó nằm ở đâu.
Đưa cô tới dưới lầu ông liền đi, ông nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui