Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Sáng chủ nhật, mẹ Mạnh bị cái bụng anh ách toàn nước gọi dậy, híp mắt mơ mơ màng màng đi ra nhà vệ sinh. Đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy rào rào bà mới ôm bụng gõ cửa hỏi: "Nghiên Nghiên, con ở bên trong à?".
Trong nhà sinh không ai trả lời, nhưng tiếng nước rào rào đã dừng lại. Chỉ chốc lát sau, cửa từ bên trong mở ra, Thành Trạm Vũ quần áo chỉnh tề đang đứng ở bên trong.
A, trong lúc nhất thời bà đã quên mất trong nhà mình còn có cậu nhóc này nữa đấy. Sau khi vọt vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn, toàn thân lập tức sảng khoái, cũng lên tinh thần hơn rất nhiều. Quan sát ánh sáng hắt vào phòng khách, có lẽ cũng không còn sớm nữa, nên rời giường thôi.
Lúc mẹ Mạnh rửa tay nhìn thấy trong cái chậu đặt gần đó có một cái ga giường. Cái ga này chắc hẳn là từ phòng của Thành Trạm Vũ. Lúc cậu nhóc mới chuyển vào đây chính tay bà đã đổi lại toàn bộ ga gối.
"Trạm Vũ, dậy sớm thế. Hôm nay là chủ nhật, mãi mới được nghỉ một ngày, sao không ngủ thêm chút nữa?".
Thành Trạm Vũ cúi đầu, vâng một tiếng, âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi.
"Ga giường cháu cứ ném vào cái giỏ bên cạnh máy giặt là được, tối dì về giặt cho. Bây giờ có mấy thanh niên tự tay giặt quần áo nữa đâu, quả thật không tệ, không tệ!". Mẹ Mạnh cười híp mắt khen.
Bà vốn đã thích Thành Trạm Vũ, nên điểm nào trên người cậu cũng thấy vừa mắt cả. Cười cười vỗ vào vai cậu một cái rồi trở về phòng thay quần áo. Hôm nay bà và cha Mạnh đều rất bận, lát nữa ăn sáng xong là phải lập tức ra khỏi nhà rồi.
Thứ bảy, chủ nhật không cần phải để ý đến đồ ăn của bọn trẻ, Nghiên Nghiên dậy trễ, Thành Trạm Vũ nếu muốn nấu gì ăn thì làm, không thì sẽ ra ngoài mua bánh bao, tào phớ .... nếu đợi cô rời giường, sữa đậu nành với bánh tiêu cũng nghỉ bán từ lâu rồi.
Mẹ Mạnh chân trước mới vừa đi, Thành Trạm Vũ chân sau đã lập tức chạy vào nhà vệ sinh, đóng kín cửa, khóa trái lại.
Mẹ Mạnh bảo cậu để ga giường vào trong giỏ, tối bà về giặt cho, sao có thể nghe theo chứ?
Nếu lại gần nhìn kỹ, thì lúc nghe thấy câu này làn da màu đồng của Thành Trạm Vũ đang mơ hồ ửng hồng. Hiếm khi nào vẻ mặt ngàn năm không biểu cảm lại có biến hóa rõ ràng như thế.
Lớn bằng từng này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu giặt quần áo. Trong chậu nước đầy kia toàn là bột giặt, hơn thế nữa ga giường suýt nữa thì bị xé toạc vì ai đó dùng hơi quá sức. Trước khi vào nhà họ Mạnh, quần áo bẩn sẽ được đưa thẳng đến tiệm giặt là, còn sau khi vào ở nhà họ Mạnh, tất cả quần áo đều được mẹ Mạnh ném vào trong máy giặt. Nhưng có điều, ga giường này. . . . . .
Ngày hôm qua ở trong phòng Nghiên Nghiên, hai người họ thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò, mặc dù cô nhóc nào đó đến cuối cùng cũng tỉnh táo lại đẩy cậu ra chạy mất, thế nhưng những hình ảnh kia vẫn mãi ám ảnh trong tâm trí xua thế nào cũng chẳng đi. Ngay cả trong mơ cũng đều bóng hình xinh đẹp của Mạnh Tĩnh Nghiên.
Kết quả là sáng vừa thức dậy, trên giường cứ ẩm ướt nhơm nhớp, thảm vô cùng. Thành Trạm Vũ ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lúng túng mặc quần áo chạy thẳng ra nhà vệ sinh, nhanh nhanh chóng chóng giặt sạch ga giường, hủy diệt chứng cứ phạm tội, lại không nghĩ rằng lại bị mẹ Mạnh bắt quả tang.
Mặc dù không bị phát hiện, nhưng nhịp tim vẫn không ngừng gia tốc, rầm rầm rầm, chỉ chực nhảy ra ngoài.
Vừa thẹn thùng vừa quẫn, động tác trên tay Thành Trạm Vũ càng lúc càng nhanh, hận không thể ném cái ga giường vào thùng rác, đừng để xuất hiện ở trước mặt cậu, nhắc nhở việc cậu đã mất mặt thế nào. Gần mười phút trôi qua, trong phòng khách truyền đến âm thanh huyên náo, có lẽ cha Mạnh và mẹ Mạnh đều đã dậy.
Thành Trạm Vũ vội vàng giũ thêm hai lần nước rồi vắt khô, sau khi kiểm tra không nhìn thấy ‘ dấu vết ’ gì của mình để lại, lúc này mới thở phào một hơi.
Không còn mặt mũi nào đối diện với cha mẹ Mạnh, thừa dịp hai người bọn họ không chú ý lập tức chui về phòng. Mẹ Mạnh làm đồ ăn sáng xong liền đến phòng cậu gõ cửa, gọi ra ngoài ăn cùng mình nhưng thế nào vẫn không được đáp lại, hại bà còn tưởng rằng cậu nhóc này lại tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui