Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Bạn và tiền thưởng không thể được nhận cùng một lúc. Vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn quyết định bỏ tiền thưởng mà chọn bạn. Nghê đại tiểu thư đang bộc phát tính tình, cô không thể nào để cho cô ấy ở nhà một mình mà đi ra ngoài được. Huống chi cô cũng không muốn đến nhà họ Tằng, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Tằng Hàm Vi hủy hẹn.
Trong điện thoại, người bạn nhỏ Tằng Hàm Vi nghe được Mạnh Tĩnh Nghiên nói hôm nay không thể đi cùng cô nên vô cùng mất hứng, giọng nói có chút ủ rũ không vui, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng đau lòng. Mạnh Tĩnh Nghiên giao phó cho Tằng Hàm Vi những bài tập quan trọng không thể thiếu, sau đó còn nhắc nhở cho dù cô không đến, nhưng cô ấy cũng nhất định phải hoàn thành tốt bài tập.
Chứng minh được bản thân là điều quan trọng nhất trong lòng bạn tốt, Nghê Thụy Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt, lại một lần nữa thể hiện tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của mình.
Thật hiếm khi mới không phải đi học lớp bổ túc, lại có bạn tốt ở bên cạnh chơi cùng, Nghê Thụy Tuyết hưng phấn bừng bừng, không ngừng lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên đi Đông dạo Tây (ý nói đi khắp mọi nơi) không biết mệt mỏi, gần như sắp lật tung các ngõ ngách của thành phố A, nhất định là do Ultraman*nhập hồn! Thậm chí có khi còn có thể trực tiếp ra sân đánh bại quái thú nhỏ đấy!!
*Ultraman: một nhân vật hoạt hình hư cấu của Nhật Bản, có sức mạnh lớn, là một siêu anh hùng.
Để cô ấy mặc đồ lót màu hồng, mặc thêm quần dài bên ngoài, có khi cô ấy sẽ lập tức biến thành siêu nhân không biết chừng!*
* Sở dĩ Mạnh Tĩnh Nghiên nói như vậy là do tạo hình của nhân vật Ultraman, nếu bạn nào muốn biết, chờ đến cuối chương ta sẽ có một vài hình ảnh cho các bạn tham khảo.
Mạnh Tĩnh Nghiên không thể nào so sánh được với Nghê Thụy Tuyết, chân tay của cô đã sớm mỏi đến mức mềm nhũn, nhưng chỉ cần nhắc đến việc muốn nghỉ ngơi, Nghê Thụy Tuyết lập tức liền lấy lý do: “Đã rất lâu rồi cậu không để ý đến tớ.” làm cớ, khiến cho cô hết sức áy náy, không thể làm gì khác hơn việc cố lên tinh thần, tiếp tục điên cuồng với cô ấy.
Đến lúc về đến nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên mệt mỏi đến mức hơi sức để nấu cơm cũng không còn, đành gọi điện thoại đặt đồ ăn nhanh. Nhưng hết lần này đến lần khác Nghê đại tiểu thư lại không hề biết điều, cố tình la hét chê bai đồ ăn ở ngoài nấu không ngon, không hợp khẩu vị của cô ấy, khiến cho người nào đó tức đến mức không thở được, cô cũng không muốn đặt đồ ăn bị cho rất nhiều chất phụ gia không đảm bảo ở bên ngoài, nhưng nếu không phải nhờ vị đại tiểu thư này, liệu cô có thể mệt đến mức chỉ có thể ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi sao? Ngồi mát ăn bát vàng còn chọn ba lấy bốn (ý nói kén chọn), nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại mệt đến mức tay chân không thể động đậy được, không thể làm gì khác ngoài việc dùng ánh mắt giết người lườn Nghê đại tiểu thư.
Quen được tay nghề của con gái bảo bối phục vụ, cha mẹ Mạnh có chút không quen với những thức ăn được mua từ bên ngoài. Sau khi ăn xong, hai cô nàng Mạnh Tĩnh Nghiên và Nghê Thụy Tuyết đang chuẩn bị đi rửa bát thì cha Mạnh chợt tuyên bố: “Nghiên Nghiên, bắt đầu từ ngày mai con không cần đến nhà họ Tằng nữa. Vừa đúng lúc hai vợ chồng chú Nghê của con đi công tác, Thụy Tuyết sống ở nhà chúng ta, hai đứa không có việc gì thì đi ra ngoài chơi một chút, cha cho hai đứa tiền tiêu vặt.”
“Tốt quá! Cháu cảm ơn chú Mạnh!” Nghê Thụy Tuyết vui mừng vỗ tay, chú Mạnh ra tay thật hào phóng, không giống như cha mẹ của cô, đã lớn như vậy mà cô vẫn bị cha mẹ quản lí tiền tiêu vặt, nếu như cô cũng là con gái chú Mạnh thì thật tốt! Nghiên Nghiên có cha mẹ như vậy nhất định vô cùng hạnh phúc! Hu… Hu…
Cầu được ước thấy. Nghê Thụy Tuyết tâm tình hết sức vui vẻ, lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên vào phòng bếp rửa bát, vừa rửa bát còn vừa luyên thuyên lên kế hoạch đi chỗ nào chơi với Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhưng ngược lại với Nghê Thụy Tuyết, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại có chút buồn bực, vốn là cô đã đồng ý sẽ bổ túc cho Tằng Hàm Vi cho đến khi nhập học, hiện tại chỉ còn cách lúc tựu trường khoảng một tháng, như thế nào lại đột nhiên không đi nữa?
Nhưng nhìn sắc mặt của cha cô có chút không bình thường, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không đây? Kế hoạch mở rộng quy mô kinh doanh được dự tính lâu như vậy của ông ấy như thế nào rồi? Ông ấy rất coi trọng kế hoạch lần này, nếu không cũng sẽ không để cô đến nhà sếp dạy bổ túc con gái của người ta.
Thừa dịp Nghê Thụy Tuyết đi vệ sinh, Mạnh Tĩnh Nghiên đến phòng đọc sách tìm cha mình hỏi cho rõ rành. Nhưng cha cô lại chỉ nói sắp đến tết rồi, nhà họ Tằng muốn cho Tằng Hàm Vi được nghỉ ngơi, nhưng cô lại có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Chỉ là cô lại không hề nhận được điện thoại của Tằng Hàm Vi thêm một lần nào nữa, có mấy lần cô gọi điện thoại đến nhà họ Tằng, nhưng đều là do bảo mẫu nhận điện thoại, lần nào cũng nói là Tằng Hàm Vi đi vắng. Không còn được thấy cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy có chút cô đơn.
Không đến hai ngày sau, cha mẹ Nghê đi công tác trở về, liền đón Nghê Thụy Tuyết về nhà. Hiểu được con gái ở nhà họ Mạnh mấy ngày nay đã gây ra không ít phiền toái cho cha mẹ Mạnh và Mạnh Tĩnh Nghiên, cha Mạnh liền đặc biệt mời ba người nhà họ Mạnh đến nhà mình ăn một bữa cơm. Thật ra thì cả hai nhà cũng thường tụ tập với nhau ăn liên hoan, đây chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện kiếm một cái cớ mà thôi.
Đêm 30 của năm này, nhà họ Mạnh lại xuất hiện thêm một người vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nói quen thuộc là bởi vì người đàn ông này là một trong những thầy giáo danh tiếng nhất, đã dạy ra không ít học trò thành đạt trên khắp cả nước, rất nhiều phụ huynh nghe được danh tiếng mà đến tìm gặp. Nhưng còn nói xa lạ là vì mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên đã gặp ông ấy mấy lần, nhưng không hề quen thân đến mức đêm 30 cũng mời người ta đến nhà dùng cơm.
Cho nên, khi chuông cửa vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vừa mở cửa liền nhìn thấy thầy giáo Vạn đang đứng ngoài cửa, trong tay còn ôm một đóng quà lớn quà nhỏ, khiến cho cô nhìn mà cảm thấy có chút đờ đẫn: “Thầy Vạn, đây là…?”
“Con bé ngốc, không nhìn thấy thầy Vạn của con đang phải ôm nhiều đồ như vậy à, còn không mau giúp thầy mang vào?”
Từ sau lưng thầy giáo Vạn truyền đến một giọng nữ đầy quen thuộc, thì ra là ông ấy đi cùng dì nhỏ. Chỉ là dì nhỏ lại thấp bé hơn thầy giáo Vạn rất nhiều, mới vừa rồi đứng ở phía sau, nên cô mới không thể nhìn thấy. Dì nhỏ cũng đã lên tiếng, cô cũng không còn do dự cái gì nữa, vội vàng nhận lấy quà, giúp thầy giáo Vạn thay dép, mời ông ấy vào nhà.
“Mẹ con không có ở nhà à?”
“Bà ấy có chút việc ra ngoài còn chưa về, dì nhỏ, người…”
“Ha ha… dì và thầy giáo Vạn của con chuẩn bị kết hôn, về sau con sẽ phải gọi anh ấy là chú nhỏ rồi…!” Lý Vân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui